Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 383: Ghen tuông

Đường Môn sắp xếp cho ba người Hồng Đậu hai gian phòng cho khách, Hồng Đậu cùng A Miên một gian phòng, Mông Nhi một mình một gian, hai gian phòng ở ngay cách vách, Hồng Đậu còn đặc biệt dặn dò Mông Nhi một câu: “Có chuyện gì có thể tới tìm ta và A Miên.”

Mông Nhi “Ừm” một tiếng, lúc này mới vào phòng mình.

Hồng Đậu vẫn đứng ở cửa sầu lo, “Tiểu Mông Nhi còn nhỏ như vậy, buổi tối ngủ ở nơi xa lạ, liệu có sợ hãi hay không?”

“Hồng Đậu.” A Miên cười, “Mông Nhi có sợ hay không thì ta không biết, chẳng qua nếu nàng không ngủ cùng ta, ta sẽ rất sợ.”

Hồng Đậu câm nín một hồi lâu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ngoan ngoãn cúi đầu cùng A Miên vào phòng dành cho bọn họ.

A Miên và vị lão gia tử Đường Môn này không có giao tình gì, nói đúng ra, nếu không phải A Mộc trưởng lão nhờ vả, hắn cũng sẽ chẳng có hứng thú tới Đường Môn. Lão gia tử Đường Môn chết đi, hắn thậm chí còn chẳng hề thương cảm, về phần lời nói ban ngày với Ngụy Thức kia, chẳng qua đều là lời khách sáo, ai tin người đó thua.

Mà mỹ nhân ở ngay bên cạnh, nếu thật sự muốn A Miên chỉ đơn thuần ôm Hồng Đậu ngủ một đêm, hắn đương nhiên không làm được, dù thế nào cũng phải nghĩ cách lăn lộn Hồng Đậu một phen mới tốt. Hồng Đậu sợ hiệu quả cách âm ở gian nhà này không tốt, chỉ có thể liều mạng nhẫn nại không cho mình phát ra âm thanh kỳ quái, tới khi không nhịn được, liền cắn lên bả vai A Miên.

Dáng điệu bất an kìm nén như vậy của nàng… thật sự rất dễ dàng kích động cảm giác thích ngược của đàn ông.

Chẳng qua có bài học từ lần trước, A Miên đã biết điều hơn, hắn sẽ không làm nàng bị thương nữa, nếu không đến lúc đó nghỉ ngơi lại sức phải mất vài ngày, người khổ cũng là chính hắn.

Chờ đến lúc hết thảy trong phòng đều gió êm sóng lặng, Hồng Đậu mềm như bông ghé vào trên người A Miên, nhắm mắt lại liền chẳng muốn động đậy nữa.

A Miên nhẹ nhàng xoa lên eo nàng, bản lĩnh mát xa này khiến nàng lần nào cũng không nhịn được, thoải mái muốn hừ lên thành tiếng.

Ngay khi Hồng Đậu sắp ngủ, A Miên lại bỗng nhiên nói: “Lần này lão gia tử Đường Môn qua đời, giang hồ sẽ có rất nhiều người đến phúng viếng, có lẽ, chúng ta sẽ còn gặp phải mấy người quen.”

“Ừm…” Hồng Đậu mơ màng sắp ngủ, không rảnh nghĩ ngợi hàm nghĩa trong lời của A Miên, chỉ đáp cho có lệ.

A Miên rũ mắt, nhìn đỉnh đầu nàng một hồi lâu, ôm nàng chặt hơn một chút, “Diệp Thu Bạch là Võ Lâm Minh chủ, hắn chắc chắn sẽ tới, phụ thân của Thẩm Lạc Ngôn và lão gia tử Đường Môn là bằng hữu, hắn cũng nhất định sẽ tới đây.”

“Ừm…” Hồng Đậu nhẹ nhàng đáp lời, thật sự đã sắp ngủ.

A Miên thấp giọng hỏi: “Hồng Đậu không có ý nghĩ gì sao?”

“A?” Hồng Đậu rốt cuộc ý thức được có điều không ổn, nàng mơ hồ mở mắt ra, lại thấy thần sắc A Miên có chút kỳ quái, lúc này nàng mới ý thức được, A Miên nói sẽ có rất nhiều người tới đây, không đề cập đến Đan Tiểu Phiến, không đề cập đến Lý Tùy Phong, lại cố tình chỉ nhắc đến Thẩm Lạc Ngôn và Diệp Thu Bạch, nàng trầm mặc trong chốc lát, “A Miên… Chàng sẽ không cho rằng ta có tình cảm với bọn họ chứ?”

“Ai biết được?” A Miên thản nhiên nói một tiếng, lại rất dễ dàng để người ta nhận ra ngữ khí hiện tại của hắn là đang giận lẫy.

Cơn buồn ngủ của Hồng Đậu đều bay biến, đôi tay nàng chống lên ngực A Miên, hơi nâng nửa người trên lên, nói: “Ta đã làm gì để chàng xuất hiện ảo giác này vậy, ta sửa lại còn không được sao?”

“Hồng Đậu rất tốt.” A Miên gợi lên một lọn tóc dài trước ngực nàng, nhàn nhạt nói: “Hồng Đậu cũng không cần thay đổi.”