Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 429: Ngân châm

Hồng Đậu cũng nhíu mày suy nghĩ, đối với Mạc Quân Hoài mà nói, người hắn thích nhất là Đường Linh Linh, nói cách khác, không có chuyện gì quan trọng hơn Đường Linh Linh cả, nhưng hắn lại chủ động đứng ra thừa nhận mình giết phụ thân Đường Linh Linh, nói cách khác… nguyên nhân khiến Mạc Quân Hoài thừa nhận mình giết người, nhất định có liên quan tới Đường Linh Linh!

Hồng Đậu bừng tỉnh đại ngộ, “Mạc Quân Hoài là vì Đường Linh Linh mới đứng ra thừa nhận chuyện này!”

“Có lẽ là như thế.” A Miên bình tĩnh gật đầu.

“Chẳng lẽ …” Hồng Đậu run lên một cái, “Đường Linh Linh mới là người giết Đường Tri Lễ?”

A Miên lại gật đầu, lặp lại nói: “Có lẽ là như vậy.”

“Chuyện này… thật khiến người ta quá khó tin.” Hồng Đậu ôm mặt mình, kinh sợ nói: “Kỳ thật Mai công tử cũng không phải một vị công tử thật sự, vị Mai công tử này, cũng có thể là nữ nhân, chính là Đường Linh Linh!”

“Ừm.” A Miên gật đầu, “Có lẽ là…”

“Chàng đừng có lặp lại những lời này cho ta!” Hồng Đậu nhón mũi chân, nhảy dựng lên một cái, treo trên người A Miên nói: “Suy đoán vừa rồi kia của chúng ta, chính là cực kỳ dọa người đó!”

A Miên vội ôm chặt nàng, để ngừa nàng ngã xuống. Hắn nói: “Bất luận suy đoán của Hồng Đậu có phải thật hay không, chẳng phải cũng đều không liên quan tới chúng ta à?”

“Nói cũng phải…” Hồng Đậu bình tĩnh lại, chợt cảm thấy mình kích động như vậy làm gì, dù sao đây cũng đều là chuyện của người khác, có liên quan gì tới nàng đây?

Không lâu sau, trưởng lão Đường Môn đưa ra quyết định đối với Mạc Quân Hoài. Giống như lời Mạc Quân Hoài đã nói, người giang hồ trước nay có thù báo thù, có ân báo ân, cho dù Mạc Quân Hoài là người của triều đình chăng nữa, hắn cũng phải trả giá đắt vì chuyện mình đã làm.

Cách xử trí cuối cùng đối với Mạc Quân Hoài chính là, ba ngày sau, ném Mạc Quân Hoài vào vực sâu vạn trượng.

Khi Hồng Đậu nghe thấy kết quả này, nàng đang ghé vào trên người A Miên nghỉ ngơi, lúc đó nàng đã mơ màng sắp ngủ, khi A Miên thuận miệng nhắc tới tin tức này, nàng liền cả kinh ngồi dậy, nhất thời tò mò hỏi: “A Miên, chàng nói Đường Linh Linh sẽ đứng im nhìn Mạc Quân Hoài vì nàng mà đi tìm chết sao?”

“Nếu Hồng Đậu là Đường Linh Linh, nàng sẽ đứng im nhìn một nam nhân đi chết vì nàng chứ?”

“Sẽ không.” Hồng Đậu lắc đầu, nói: “Cho dù nam nhân kia là người ta không thích, nhưng ta cũng không thể nhìn hắn vì ta mà chết được.”

A Miên vỗ về mái tóc dài của nàng, “Vậy có lẽ, Đường Linh Linh cũng sẽ không nhìn Mạc Quân Hoài vì mình mà chết.”

“Nói như vậy …” Hồng Đậu mất hứng thú lại lần nữa ghé vào trên người A Miên, “Đường Linh Linh cũng chỉ còn lại một con đường cuối cùng.”

A Miên nhẹ giọng nói: “Ai rồi cũng phải đưa ra lựa chọn, chúng ta đều là người ngoài cuộc, chỉ lo xem diễn là được rồi.”

Tối nay vẫn là trăng sáng sao thưa như cũ.

Đường Nhất Nhất vừa tránh thoát được Lý Tùy Phong dây dưa, hoảng hốt chạy bừa vào một sân viện, chờ khi nàng thấy Đường Linh Linh đứng dưới tàng cây, mới ý thức được mình đã vào nơi Đường Linh Linh ở. Nàng ấy chạy tới kêu lên: “Linh Linh tỷ…”

Đường Nhất Nhất đột nhiên im bặt, bởi nàng ấy thấy đồ vật trong tay Đường Linh Linh.

Sau một lúc lâu, Đường Linh Linh mới cười một tiếng, “Nhất Nhất, sao muội lại tới đây?”

“Linh Linh tỷ… đồ vật trên tay tỷ…” Đường Nhất Nhất nhìn bộ ngân châm trong tay Đường Linh Linh, không khỏi nghẹn lời.

Đường Linh Linh vẫn mỉm cười như cũ, “Muội nghĩ không sai, chiếc ngân châm giết phụ thân ta kia, đúng là đến từ nơi này.”

Trên túi ngân châm trong tay nàng ta, vừa lúc thiếu một chiếc ngân châm.