Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 447: Đau lòng

Editor: Xanh Lá

Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Hồng Đậu đã định trước sẽ không đợi được A Miên.

Bởi vì A Miên đã chết.

Nàng chưa từng cảm thấy tứ cố vô thân như vậy, tựa như thế giới này chỉ còn lại một mình nàng, bất luận ngày nào đó nàng chết đi ở đâu cũng sẽ không ai biết, sẽ không ai tới tìm nàng.

Giống như một năm trước nàng không chờ được Ôn Quyết, một năm sau, nàng cũng không đợi được A Miên.

Điều bất đắc dĩ nhất trong cuộc đời, không gì hơn chính là âm dương vĩnh cách.

Trong địa lao tối tăm, âm thanh “tí tách” thỉnh thoảng vang lên, cũng không phải âm thanh của nước, mà là máu, máu tươi.

Nam nhân bị xích sắt trói chặt tay chân cúi đầu xuống, tóc dài bẩn thỉu rối tung che khuất mặt hắn, chỉ có thể thấy được đôi môi mỏng không có huyết sắc kia, cùng chiếc cằm tái nhợt, bạch y trên người hắn đã sớm bẩn đến không chịu nổi, máu đen tích lũy qua tháng ngày đã khiến bạch y không còn thánh khiết.

La Nhất Bảo nhìn sư phụ ngồi uống trà phía sau, lại nhìn nam nhân trên người chi chít vết thương cũ mới, hắn thu kiếm lại, ngoan ngoãn đi tới sư phụ bên cạnh, nói: “Sư phụ… Sư bá vẫn không chịu nói chuyện như cũ.”

“Nếu hắn mở miệng nói chuyện, mới là chuyện lạ.” Nam nhân mặc bạch y buông chén trà xuống, hắn ưu nhã cười, lại không nhìn ra hỉ nộ.

La Nhất Bảo tuân theo mệnh lệnh sư phụ, mỗi ngày đều đến đây đâm người bị cầm tù này một kiếm. Dĩ nhiên sẽ không tổn thương đến nơi yếu hại, cũng không lo sẽ không có chỗ để đâm, bởi chờ vết thương cũ trên người hắn tốt lên, lại có thể đâm vào đó một kiếm. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Chuyện như vậy kéo dài hết ngày này sang ngày khác, đã qua 485 ngày.

Trong lòng La Nhất Bảo ghi nhớ ngày rất rõ.

Đối với mệnh lệnh của sư phụ, La Nhất Bảo cũng sẽ không hỏi nhiều, cũng sẽ không vi phạm, nhưng cho đến hôm nay, hắn cũng không thể không mang tâm tình thấp thỏm hỏi: “Sư phụ… con cảm thấy… cứ tiếp tục như vậy, sư bá cũng sẽ không mở miệng đâu, nếu không …”

Công tử áo trắng ngước mắt.

Lời trong miệng La Nhất Bảo lập tức chuyển hướng, “Nếu không chúng ta mạnh tay hơn nữa đi, nói không chừng sư bá liền mở miệng nói chuyện!”

Sau khi công tử áo trắng thu hồi tầm mắt, La Nhất Bảo lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vừa rồi như thể hắn đã bước một chân vào quỷ môn quan vậy.

Công tử áo trắng đứng dậy, hắn không nhanh không chậm đi về phía trước vài bước, khi đến trước mặt nam nhân bị xích sắt trói buộc kia, hắn cười một tiếng, gương mặt bình thường không có gì đặc sắc cũng vì ý cười thản nhiên này mà bỗng trở nên mê người hơn rất nhiều. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

“Sư huynh tốt của ta…” Hắn vươn tay, nắm lấy cằm nam nhân, nam nhân bị ép ngẩng đầu lên, một đôi mắt bình thản không gợn sóng. Công tử cười nói: “Đã hơn một năm, ngươi vẫn không chịu nói ra nơi cất giấu bản đồ, ngay cả sư đệ là ta cũng thực sự rất bội phục ngươi.”

Công tử bạch y thắng tuyết, cùng nam nhân bạch y dơ bẩn, hình thành một sự tương phản thật lớn.

Công tử lại cười, “Sư huynh cho rằng, truyền công lực suốt đời của ngươi cho Hồng Đậu, thậm chí cho Hồng Đậu dùng Tị Độc Đan, ta liền không cách nào động đến nàng sao?”

Ánh mắt nam nhân trống rỗng, cũng không biến hóa chút nào.

“Sư huynh, ngươi quá ngây thơ rồi.” Công tử buông tay, cười nhạt nói: “Ngươi có biết, Tiểu Hồng Đậu của ngươi, hiện tại chính là Đậu Nhi ngoan của ta không?”

Ánh mắt tựa như giếng cổ không gợn sóng của nam nhân, rốt cuộc hơi dao động.

“Liệu ngươi có biết, Đậu Nhi ngoan và ta, đã kết nghĩa phu thê chứ?”

Tay nam nhân nắm chặt thành quyền, khẽ động xích sắt, đôi mắt khôi phục thần thái nhìn về phía công tử áo trắng tràn đầy lửa giận mà người thường khó có thể chịu được.

La Nhất Bảo cảm thán trong lòng, sư phụ hắn quả nhiên là một người âm hiểm xảo trá, vì kích thích sư bá, mà còn lừa đi cả trái tim thiếu nữ của đồ đệ sư bá. Ôi… loại người giống sư phụ hắn ấy mà, nếu không phải Phương Hồng Đậu còn có giá trị, thì sao khi sư phụ dùng thân phận giả lại chăm sóc Phương Hồng Đậu cẩn thận tỉ mỉ, còn sủng nịch có thừa như vậy đây? Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Bỗng nhiên, dường như có cảm giác, công tử áo trắng hơi nhíu mày, giơ tay bưng kín ngực mình, nơi này chợt đau cực độ, giống như có người cầm một con dao trực tiếp khoét lấy trái tim hắn vậy.

Đây là lần đầu tiên La Nhất Bảo thấy sư phụ lộ ra loại thần sắc này, hắn vội hỏi: “Sư phụ, có phải người có chỗ nào không thoải mái không?”

Công tử không đáp, xoay người rời đi.