Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 455: Lạnh lùng quái gở

Editor: Xanh Lá

Hồng Đậu nhíu mày, “Bản đồ Tuyết sơn… Chẳng phải là thứ này sao? Còn có gì là thật hay giả?”

“Đúng là ta sơ sót. Chỉ với tính cẩn thận của sư huynh, có giao bản đồ Tuyết sơn cho Đậu Nhi ngoan, Đậu Nhi ngươi cũng sẽ không biết.” Ôn Diễn cười giải thích: “Cái gọi là bản đồ Tuyết sơn của Võ Lâm Minh, chẳng qua là giả. Bản đồ Tuyết sơn thật sự, vẫn luôn ở trong tay nam nhân kia, về sau nam nhân kia giao bản đồ Tuyết sơn cho sư huynh ta, mà sư huynh lại vì không để ta có được bản đồ, liền giao bản đồ cho Đậu Nhi ngoan ngươi.”

“Nam nhân kia?” 

Ôn Diễn “À” một tiếng, “Chính là phụ thân ta.”

Hồng Đậu trầm mặc trong chốc lát, “Ngươi đừng tưởng ta sẽ đơn giản tin lời ngươi như vậy.”

“Hồng Đậu sẽ tin lời ta nói.” Ôn Diễn cong môi cười, mắt đầy vẻ tự tin, “Ta cũng tin tưởng, cho dù ngày đó sư huynh ta thật sự không nói cho Hồng Đậu biết, hắn giao bản đồ cho ngươi dưới hình thức nào, nhưng chỉ với sự thông minh của Hồng Đậu, ngươi cũng sẽ nghĩ ra được.”

Hồng Đậu nhíu mày, “Ta…”

“Không cần nhíu mày.” Ôn Diễn nhẹ giọng nói: “Cũng không cần cảm thấy khó xử, chậm rãi nghĩ là được, đối với ngươi, ta vẫn luôn rất có kiên nhẫn.”

Hồng Đậu lại hơi tạm ngừng trong chốc lát, không thể không cảm thán một câu, mấy năm không gặp, vị sư thúc trên danh nghĩa này của nàng dường như càng biết mê hoặc người bằng tư thái ôn nhu. Có lẽ trước kia, nàng sẽ không nhịn được vì tư thái của hắn mà thả lỏng đề phòng, chẳng qua thực đáng tiếc, từ sau khi trong lòng nàng có A Miên, nàng liền không còn dễ dàng rung động với nam nhân ôn nhu nữa.

Chính là đối với việc đã qua, nàng cũng muốn có được một đáp án, “Năm đó, sư phụ không tới bến đò tìm ta…”

“Không phải bởi vì ta nha.” Ôn Diễn đoán được nàng muốn hỏi gì, liền nói thẳng: “Khi ta tìm tới hắn, chỉ thấy hắn tránh sau cây lớn ở bến đò, nhìn có vẻ hắn cũng hoàn toàn không định bước ra ngoài gặp ngươi. Vì thế, ta liền hàn huyên với hắn một lát, lại thuận tiện mời hắn đến làm khách nhà ta.”

Vừa làm khách, chính là hơn một năm.

Thần sắc Hồng Đậu khẽ động, nàng rũ mắt, “Quả nhiên, sư phụ hối hận…”

Hối hận đã đồng ý với nàng rằng sẽ mang nàng rời đi.

Không ai có thể lừa trái tim mình, giống như Hồng Đậu không cách nào lừa gạt mình rằng nàng không yêu A Miên, Ôn Quyết cũng không cách nào lừa gạt bản thân rằng hắn yêu nàng. 

Có được đáp án trong dự đoán này, nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ôn Diễn lại cười, “Thế nào? Đậu Nhi ngoan rất đau lòng hả?”

“Ta có đau lòng hay không cũng không liên quan đến ngươi.” Hồng Đậu mím môi, “Bản đồ Tuyết sơn ngươi nói kia, ta toàn không có ấn tượng, nếu ta cả đời cũng không biết…”

“Vậy ta liền có thể chờ ngươi cả đời.” Khóe môi Ôn Diễn chứa một nụ cười nhạt, như tắm mình trong gió xuân.

Hồng Đậu sửng sốt, nhìn đôi mắt cười của hắn, sau khi xác định hắn chỉ thuận miệng nói ra, chứ không có ý gì khác, nàng hỏi lại: “Có phải chỉ cần ta tìm ra bản đồ Tuyết sơn, ngươi sẽ liền nói cho ta biết chỗ của sư phụ?”

“Đúng là thế.”

Hồng Đậu nói: “Được, ta đồng ý với điều kiện này.”

“Đậu Nhi ngoan tuy nói không hề thích sư huynh không thú vị kia của ta… Nhưng trên thực tế, lại vẫn không nỡ từ bỏ?” Giọng điệu hắn lạnh lùng quái gở, có sự châm chọc không nói nên lời. 

Khóe miệng Hồng Đậu giật giật, “Ta đã đồng ý làm giao dịch với ngươi rồi, ngươi còn gì bất mãn chứ?”

“Hồng Đậu rõ ràng nói không thích Ôn Quyết, vì sao lại phải đồng ý làm giao dịch với ta?”

“Đó là bởi người vẫn là sư phụ ta.” Hồng Đậu nói: “Tình cảm trên thế giới này, cũng không chỉ đơn giản có mỗi tình yêu như ngươi nghĩ.”

“Ồ ~” Âm cuối của hắn lên cao, lười biếng mê người, “Vậy tình yêu của Đậu Nhi ngoan, là dành cho ai đây?”