Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 47: Đại Náo Tu Chân Giới (11)

- Vậy tông chủ có chứng cứ là ta làm hay không?

- Thế mà cũng phải nói sao? Vậy sao mà ngươi thăng cấp nhanh vậy được?

Không đợi tông chủ hỏi thì Ngưng Thủy đã không nhịn được đứng lên chất vấn. Cô ta thực sự không hiểu vì sao mà cô lại có thể bình tĩnh như vậy. Cô ta không cam tâm, vì sao chứ?

- Sư muội sao lại gắt gỏng với ta như vậy. Ghen tỵ sao.

Nhàn Vũ lên tiếng châm chọc khiến Ngưng Thủy tức đến giậm chân. Cô ta giơ tay chỉ thẳng mặt Nhàn Vũ nói:

- Sao ta phải ghen tỵ với cô chứ?

- Vì ta xinh đẹp hơn, giỏi hơn sư muội. Với lại tu vi của ta cao nhanh như vậy đương nhiên là thiên bẩm nha.

Nhàn Vũ nhàn nhạt nói. Những câu đó tuy đúng nhưng chưa từng thấy ai tự khen mình vậy nha.

Có chút vô sỉ.

- Im hết cho ta.

Thấy hai người mắng nhau không để ý đến tông chủ là hắn thì vô cùng tức giận. Tông chủ bật dậy quát. Đến đây hai người mới chắp tay không cãi nhau nữa.

Nhàn Vũ thì cười nhạt nhưng Ngưng Thủy thì vô cùng khó chịu. Đúng lúc này, Thuần Bách đứng lên nói:

- Sư phụ, theo con thì Quý sư muội sẽ không làm vậy đâu.

- Ồ vì sao nào.

Tông chủ tuy hỏi vậy nhưng vẫn phóng ánh nhìn lạnh lùng cùng cảnh cáo đến Thuần Bách.

Thở dài. Ông biết tên đệ tử này của mình thích Quý Nhàn Vũ nhưng chuyện này liên quan quá xa. Lên đến tận thiên giới trên đó. Ông cũng tiếc một đệ tử tinh anh như vậy lắm chứ.

Nhìn ánh mắt tông chủ chiếu đến Thuần Bách là Nhàn Vũ biết mình nhất định không thoát được lần này rồi.

Theo lời lúc đầu của tông chủ thì việc này còn liên quan đến Dạ Ảnh. Cô tri thông truyền tin với anh.

____________________________________________________________________________________________

Lúc đó Dạ Ảnh vẫn đang chiến đấu với Lãnh Hàn. Anh bỗng thấy cô truyền tin thì biết có điều gì đó sai sai. Giật mình nhận ra:

ĐIỆU KẾ HỔ LY SƠN!

Dạ Ảnh toát mồ hôi lạnh liền bỏ về Thanh Ngọc môn. Đúng lúc thất thần thì bị Lãnh Hàn chém một nhát. May mà không vào chỗ hiểm.

Dạ Ảnh mặc kệ vết thương bay đi. Lãnh Hàn cười lạnh nói:

- Giờ mới nhận ra sao? Dạ Ảnh à. Chắc tiểu tình nhân của ngươi bị họ bắt rồi. Ha ha ha...

Tuy là thần trên thiên giới nhưng Lãnh Hàn cũng vô cùng quỷ dị. Hắn chỉ thích tìm đối thủ để đánh giết. Chỉ có mỗi Dạ Ảnh hắn chưa bao giờ đánh thắng được.

Nên lần này người trên thiên giới kia đòi hợp tác thì hắn liền đồng ý. Nếu khiến Dạ Ảnh bị chết thì hắn vô cùng vui lòng.

Dạ Ảnh đành lấy một chiêu nhẹ nhàng đánh thẳng vào mi tâm Lãnh Hàn khiến anh ta ngất đi. Rồi mặc kệ phóng thật nhanh về tông môn kia. Trong lòng sốt ruột mong: Tiểu Vũ em không được làm sao cả.

____________________________________________________________________________________________

Còn trong phòng tông chủ thì khi Thuần Bách đang nói. Tông chủ cũng coi như có lắng nghe nhưng hoàn toàn không để tâm đến. Bỗng nhiên như nhận được tin gì đó. Tông chủ quát lên:

- Mau bắt cô ta lại.

Một đống người bao quanh lấy Nhàn Vũ. Bọn họ tạo trận pháp giam cô lại. Tuy không việc gì nhưng cô vẫn thấy rất khó chịu. Nhàn Vũ đành cứ ngồi đó.

Nói thật cô rất ghét bị giam lại nhất là không gian kín. Cô lấy lá bùa ra dán lên chiếc lồng đang giam mình.

Bùm... Chiếc lồng bị nổ tung các trưởng môn canh trừng vô cùng ngạc nhiên. Họ nhìn nhau rồi quyết tâm xông lên.

Tuy cô có lá bài tẩy nhưng chưa thể dùng bây giờ. Lấy chiếc roi lần trước ra thì cô chỉ chống lại được một lúc. Bỗng cô thấy hơi đau.

Dạ Ảnh bị thương rồi. Cô nhìn ra ngoài của thì liền thấy một bóng người đen phi vào. Hắn phóng ra mấy quả cầu lửa vào người các trưởng lão.

Các trưởng lão bị đánh trúng liền nằm đấy hộc máu nhưng chưa chết hoàn toàn. Bỗng có một bóng người vụt qua, Nhàn Vũ không cẩn thận trúng chiêu.

Dạ Ảnh vội vàng đỡ lấy cô bừng bừng lửa giận, ra tay càng mạnh. Thì thấy Nhàn Vũ ngăn cản. Cô hiên ngang nói:

- Hôm nay ngay tại đây. Ta Quý Nhàn Vũ quyết định cắt đứt quan hệ với Thanh Ngọc môn, với sư phụ Vọng Triệt. Sau này gặp lại trở mặt thành thù, gặp ai liền giết người đó.

Thở hồng hộc, cô lấy châm Bích Băng đóng băng hết căn phòng nói tầm canh giờ nữa sẽ tan hết, rồi lấy phù truyền tông ra làm hai người rời khỏi đây.

Cô dùng phù này đi đến cổng bí cảnh lần trước. Dù sao, khi đến thế giới tu chân này cô cũng không đi được nhiều nơi. Nên đành để một cái ở đây phòng bất trắc.

Dùng phù này tốn kha khá linh lực của cô còn vừa đánh nhau tốn hết sạch sành sanh số linh lực cô có rồi.

Mệt quá, cô gục luôn trên người Dạ Ảnh. Nhân lúc còn chút tỉnh táo, cô đưa lọ kim sang dược cho Dạ Ảnh bảo:

- D...Dùng... cái...l..lọ này....để...b..bôi và...vào... vết thương...

Nói xong, cô mất hết sức ngất đi. Dạ Ảnh luống cuống đỡ cô dựa vào tảng đá. Anh mở lọ kim sang dược ra lấy một chút xoa vào chỗ bị thương của cô.

Thấy Nhàn Vũ nhăn mặt một cái, Dạ Ảnh nhẹ nhàng hơn. Xoa xong cho cô thì anh cũng toát một lớp mồ hôi mỏng.