Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 72: Đế Chế Zombie (1)

Lại trải qua một cuộc sống, cuối đời, Nhàn Vũ đi trước Dạ Ảnh. Cô đi cũng rất bình yên, không vướng bận gì.

Có dặn dò anh phải sống tốt nhưng....Con mẹ nó chứ.

Cô khá là chán chường, trước khi chết đi. Cô thấy anh đưa cô đến một hầm băng, đặt cô lên chiếc giường giữa phòng, nằm xuống cạnh cô. Cô nghĩ chỉ cùng lắm thì anh đóng băng xác của mình lại thôi nhưng...

Nhàn Vũ còn thấy anh tự đâm vào tim chính mình.

Lúc đó, cô thật sự muốn bật dậy đập anh một trận. Nhưng hết sức không cựa nổi người.

Cô trừng to mắt suýt thì tắt thở, lại nghe thấy anh thủ thỉ.

- Tiểu Vũ. Đừng trách anh nhé. Nhưng....không có em thì trách anh cũng không sống được đâu. Nên hai chúng ta cùng đi nhé. Hẹn gặp lại.

Vừa nói, một dòng máu từ khóe miệng anh, nhưng nụ cười vẫn còn trên đôi môi chưa tắt.

Cô vừa về không gian hệ thống thì vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm gì. Không ồn, không náo cũng chẳng khóc nhưng vô cùng bực bội, khó chịu trong người.

Cô lao lên giường, cuộn tròn người che kín hết cả mặt.

Điều đó khiến Bạch Miên vô cùng sợ hãi chỉ dám núp một chỗ trong phòng nhỏ.

Nó thực sự rất khổ rồi. Cầu kí chủ khác, chủ nhân mau đến cứu nó đi.

Nhàn Vũ nằm trên giường một thời gian dài.

Mãi đến tầm ngày hôm sau, cô mới dậy, nhìn chằm chằm Bạch Miên.

- Ngươi mau đến đây.

- D...dạ.

Bạch Miên bị nhìn thì vô cùng sợ sệt, nó run rẩy đi đến bên cạnh Nhàn Vũ. Không kịp tránh khỏi ma chảo của cô, Bạch Miên vô cùng nhanh chóng bị cô bắt được vò một trận.

Trong lòng cậu thì gào thét nhưng cả người không thể phản kháng lại được.

Đến một lúc sau, trút mọi tức giận vào Bạch Miên, cô thở dài, sai cậu:

- Mở bảng thông tin ra cho ta.

- V...vâng.

Họ và tên: Nhàn Vũ

Tuổi: 21

Kĩ năng nhân vật: giọng hát cứu rỗi, băng linh căn.

Phần quà: Quà tân thủ

Điểm nhiệm vụ: 2300

- Oh, điểm nhiệm vụ lại tăng rồi sao?

- Vâng. Vì cô làm được việc tốt cho vị diện đó nên được nhiều ạ. Nhưng vì....phá hoại bình yên của cả vị diện nên cũng không còn nhiều lắm.

- Ta chỉ muốn sống vui thôi quan tâm nhiều làm gì.

- Vậy cô muốn vào thế giới tiếp theo không?

- Ừ đợi thêm một lúc nữa rồi đi.

Nhàn Vũ lại để Bạch Miên ra rồi lăn trên giường ngủ một giấc thật sâu.

Đến phải mấy tiếng, cô tỉnh dậy, mặt âm trầm, nghiến răng gọi Bạch Miên:

- Đưa tôi vào thế giới tiếp theo.

- Vâng ạ.

[ Có muốn vào thế giới tiếp theo không?]

[Yes]/[ No]

- Yes

[ Đang dịch chuyển kí chủ...]

Cô vừa đi, Bạch Miên khóc không ra nước mắt, oán thầm kí chủ sao lại ra tay nặng như vậy. Còn chủ nhân nữa, sao ngài lại cho tôi một kí chủ sáng nắng chiều mưa, trưa thì bão bùng vậy cơ chứ hu hu hu....

Bỗng màn hình lâu ngày chưa bật bỗng sáng lên. Một người đàn ông hiện lên trên màn hình, tuy có chút mờ nhưng vẫn nhìn ra được dáng người.

Bạch Miên thấy thế thì vô cùng xúc động, cậu như muốn ôm trọn cả cái màn hình. Nhìn hình bóng của người đang nhìn mình đầy ngưỡng mộ mà không nhớ rằng chính mình cũng vừa mắng người ta nữa.

- Tình hình của Nhàn Vũ dạo này thế nào rồi.

Giọng nói nam trầm vang lên hỏi Bạch Miên. Cậu vô cùng nhanh chóng đáp:

- Cô ấy đã rơi vào lưới tình với người đó rồi ạ. Nhưng sau thế giới thứ ba này.....Tôi thấy cô ấy rất kì lạ.

- Ừm. Nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận. Cô ta tuy yêu đương được nhưng chỉ cần chút sai sót liền không xong đâu.

- Vâng ạ. Tôi sẽ cẩn thận.

- Phải cảnh giác với cô ta đó. Thế thôi, ta đi đây.

- Đợi đã chỉ nhân.

- Hử. Còn chuyện gì nữa.

- Ngài có thể.....chọn người khác phục vụ cô ấy không?

- Có chuyện gì?

- Cô ấy có chút đáng sợ....nên tôi.....sợ.

- Hiện giờ vẫn không còn hệ thống nào rảnh nên cậu chịu thêm một thời gian nữa đi.

- Vâng ạ.

Bạch Miên muốn khóc nhưng mới nhận ra mình là người máy nên không thể khóc được. Buồn quá, cậu ngồi một góc vẽ vòng tròn than thở.

____________________________________________________________________________________________

Nhàn Vũ thì vừa tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm dưới đất, cả người thì bẩn cùng có vài vết rách.

Đầu có chút choáng nên chưa dậy nổi thì lại nghe thấy tiếng gầm gừ.

Đùa nhau thế không cơ chứ. Đây là thế giới nào vậy. Cố định thần lại. Cô gượng mình, ngồi dậy nhìn xung quanh thì thấy cả căn phòng bị bịt kín, chỉ có chút ánh sáng từ khe cửa sổ trên đầu.

Cô mò ra cửa nhìn ra ngoài, khu nhà vô cùng tan hoang. Thi thoảng có sinh vật gì đó giống con người đi lại quanh quẩn.

Con gì đây....Zombie?

Lần này đi vào thế giới tận thế sao?

- Bingo. Kí chủ đoán đúng rồi đó.

- Ha ha ha. Lần này ta lại phải công lược kiểu gì với cái tình hình tận thế này đây. NGƯƠI RA ĐÂY MAU.

Nhàn Vũ cười có chút điên cuồng. Cô lạnh lùng nói với cái giọng trong đầu mình.

Bạch Miên run sợ, hiện ra với hình dáng một con thỏ, vì biết nếu ở hình dạng này thì ít nhất cô còn khoan nhượng chút ít.

- Ngươi cũng thông minh hơn một chút rồi đó.

Thấy nó. Cô liền lấy rồi vò như một cục bông.