[Nữ phụ] Đừng đến gần, tôi trầm cảm

Chap 1: Xuyên sách ( đã chỉnh sửa)

Mỗi cuộc gặp gỡ lại mang đến một ý nghĩa nhất định nào đó trong cuộc đời. Ha! Chắc hẳn bạn cũng không tin lắm đúng không? Tôi cũng thế nhưng có lẽ tôi và bạn đã sai rồi sai hoàn toàn luôn. Nếu bạn vẫn còn nghi ngờ thì tôi tin khi trong tương không xa bạn sẽ thay đổi ý kiến thôi giống như tôi vậy. Nếu không nhờ cuộc trải nghiệm này chắc có lẽ tôi không hiểu và cũng chẳng bao giờ trưởng thành cả.

Ngày đó cũng bao ngày khác, việc chào đón ngày mới của tôi chính là chui vào trong góc tường trong căn phòng toàn màu đen u tối của tôi để lươn tay kéo rèm cửa che đi ánh sáng ngày mới. Chắc hẳn ai cũng thắc mắc cái rèm là ai kéo ra. Vâng là tôi đó, nỗi sợ buổi tối trong căn phòng yên tĩnh không tiếng động và nỗi cô đơn trong tâm trí tôi đã khiến tôi có thói quen mở rèm cửa lắng nghe tiếng côn trùng hoạt động ban đêm.

Việc tiếp theo sau khi mở mắt đó chính là cầm bình xịt khử trùng và khử mùi xịt toàn bộ phòng. Tôi bị dị ứng với một số mùi hương và mắc bệnh sạch sẽ loại nhẹ. Bình thường tôi luôn mang theo bình khử mùi bên cạch và đeo khẩu trang loại kháng khuẩn 95%. Tuy nhiên ở nhà có lẽ sẽ thoáng mái hơn chút vì nhà tôi luôn luôn giữ sạch sẽ, nhưng thứ gì có mùi hay là nhà bếp sẽ không ở trong căn nhà chính mà sẽ đặt ở 1 nhà phụ cách không quá xa.

Ổn thỏa mọi việc tôi mới bước vào nhà vệ sinh vệ sinh thân thể một lượt từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài. Bước ra khỏi phòng vệ sinh với bộ quần áo ngủ kín đáo, dài qua cổ tay qua cổ chân.

Tôi bước xuống nhà và chờ mẹ làm đồ ăn sáng cho mình. Khi bước tới bàn ăn tôi thấy một tờ ghi chú hóa ra mẹ tôi đã ra ngoài và tôi phải tự làm đồ ăn sáng. Nói thì cho sang chứ tôi chỉ cần rán sandwich và một cốc sữa bò. Đang bưng đồ ăn của mình ra thì tôi để ý một cuốn truyện đặt ở ngay bàn ăn có lẽ là của chị họ tôi hôm qua đến chơi. Không hiểu lý do nào đó mà tôi đã cầm cuối truyện theo mang lên phòng. Chắc có lẽ là do tò mò với một loại sách giải trí tôi chưa từng tiếp xúc chăng.

Tôi đã vừa ăn vừa dở sách coi thử. Dù cho tôi cảm thấy loại sách này chẳng hợp với tôi gì cả nhưng tôi vẫn xem hết coi như là coi trọng người viết ra đi. Lúc đọc xong vừa lúc tới giờ cơm trưa, bác quản gia gõ cửa mang đồ ăn vào đồng thời dọn hộ tôi bát đĩa buổi sáng xuống. Tôi lễ phép chào hỏi dù chỉ là lời nói đơn giản và âm thanh cũng không lớn. Dùng bữa trưa xong xôi tôi đặt bát đĩa ra ngoài cửa phòng, vệ sinh cá nhân xong nên giường nằm ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ tôi đã nghĩ: " Thật tội cho nữ phụ". Và tôi không nghĩ rằng đây chính là khoảng khắc cuối cùng của tôi trong thế giới này.

Lúc tôi thức dậy thấy điều gì đó không đúng, đưa tay dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ. Nhìn xuống thấy mình đang mặc một bộ váy ngủ liền nhanh chóng lấy chăn trùm từ đầu đến chân đi đến cửa sổ kéo thật nhanh màn che. Xong xuôi mọi việc tôi ngắm nhìn lại căn phòng thì giật mình. Trước mặt tôi là một căn phòng sa hoa màu xanh dương sáng sủa. Tôi thầm nghĩ "Tại sao ở đây? Tính cảnh giác rất cao nên không phải bị bắt cóc? Thôi kệ đầu tiên phải tìm quần áo mặc". Tôi chạy đến tủ quần áo mở ra đập vào mắt là những bộ váy lộng lẫy sang trọng, có vài cái quần đùi và có một đống đồ ở góc tủ. Tôi đã phải lục tung cả tủ ra mới lấy được bộ thích hợp liền chạy vào phòng tắm thay. Thay xong tôi nhìn lên gương thì phát hiện đây không phải mình. Cô gái trong gương có mái tóc màu nâu, mắt đỏ như máu, mũi cao, môi hồng tự nhiên, da trắng trẻo mịn màng, thân hình vừa vặn. Lúc này tôi mới biết linh hồn đã nhập vào thân thể khác.

Tôi đi chậm ra ngoài, tìm CMT để xác định thân phận của bản thân. Rất nhanh tôi đã tìm thấy giấy tờ tùy thân trong ngăn tủ đầu giường và biết rằng nguyên chủ là Cố Minh Nguyệt tiểu thư của Cố gia là con một, 15 tuổi bằng tuổi tôi.

Tôi nói nhỏ:

-Cố Minh Nguyệt, quen quen, ở đâu?

Lúc sau tôi đã nghĩ ra "Hình như tên nữ phụ trong truyện vừa đọc -> tôi xuyên rồi".