[Nữ phụ] Đừng đến gần, tôi trầm cảm

Chap 3: Kí ức(1)

Tối hôm đó, tôi lại mơ thấy kí ức đen tối mà tôi chẳng muốn nhớ cũng như không muốn ai biết. Hồi 5 tuổi vì là đứa trẻ trong tầng lớp cao nên tôi đã phải học rất nhiều thứ, những thứ mà tưởng chừng chỉ có những tiểu thư thời phong kiến phải học.

Ai cũng nghĩ rằng nhà giàu rất sướng nhưng thực chất là nó làm tôi cảm thấy áp lực và khó chịu. Khi mà tôi chỉ cần làm sai một điều gì đó rất phổ thông với người khác thì sẽ bị giáo sư trừng phạt rất nặng. Trong lớp học thì tôi luôn trầm tính, hiền lành nên các giáo sư đã không những không coi trọng tôi như người khác mà còn dùng tôi để xả giận, mặc kệ khi tôi bị bắt nạt.

Từ những điều đó đã tạo trong tôi cảm giác sợ người lạ cảm giác đó càng mạnh hơn khi tôi bị 1 đám bạn hành hạ, đánh đập vì nghĩ rằng tôi khiến cho hôn phu của một bạn tránh xa bạn ấy.

Nếu như họ chỉ vứt sách vở, giật tóc, đổ nước lên người tôi như những người từng bắt nạn tôi thì tôi cũng sẽ không trở lên tự ti như thế, sợ hãi như vậy, trốn tránh xã hội như thế này.

Việc đánh đập, nhục mạ càng ngày càng ngày diễn ra trầm trọng hơn lúc đầu họ lấy những lý do không đúng sự thật sau này họ không dù lý do gì cả thích là đánh. Nó làm tinh thần của tôi suy sụp trong tôi đã len lói ý định tự tử trong một thời gian dài.

Lúc đầu tôi cũng có ý định nói việc đó với cha mẹ tôi nhưng cứ những lúc định mở miệng thì lại có một tình huống đặc biệt gì đó xảy ra hoặc những lúc như có luồng sức mạnh ngăn trở tôi không phát ra được tiếng nói vậy.

Hay là do tôi sợ làm ảnh hưởng đến công việc của họ. Họ đã vất vả với công việc lắm rồi tôi không muốn họ lo lắng hay bận tâm thêm một điều gì nữa. Cũng có lẽ tôi sợ họ nhìn tôi với những ánh mắt kì dị đi....ha...ha.. tôi cũng không biết nữa. Tôi không biết tôi nên làm gì đây nữa....

Nhưng cái ý định đó đã bị tôi vứt ngay đi khi bị đám đó quay video đánh đập, chửi rủa, nhục mạ tôi. Họ khiến tôi suýt chết vì phải tiếp xúc với những mùi hương nồng. Nhờ ơn họ mà cơ thể tôi ngày càng tệ đi, ngày càng nhạy cảm với mùi hương.

Tiếng cười ma quái của họ, những ánh nhìn khinh bỉ, xem trò vui của họ và người xung quanh đã làm cho con mắt tôi nhìn ai cũng như một con quỷ vậy đen tối và thối nạn lúc nào cũng sẵn sàng nhào tới cắt xé tôi ra.

Thật đáng sợ làm sao. Tôi cảm giác càng lúc càng lúc con quỷ trong họ ngày càng lớn lên họ đánh tôi ngày càng ác liệt hơn.

Tôi đã không còn cam đảm để đối mặt với bất cứ ai kể cả cha mẹ tôi. Tôi bắt đầu mặc như bộ quần áo dài che đi những vết thương ngày càng chằng chịt trên cơ thể này.

Tôi đã học được cách che dấu cảm xúc bản thân, biết cách nhẫn nhịn,..biết cả cách lừa dối người thân rằng tôi ổn.

Có lẽ ý định tự tử của tôi sẽ không mạnh mẽ nếu như không bị côn đồ hãm hiếp lúc tôi 7 tuổi.

Lần đó do tắc đường nên tài xế riêng đã không đến đúng giờ. Tôi đã rất hoang mang khi chỉ có mình tôi ở lớp học tối thui, u ám và ám ảnh này. Trong đầu tôi liền nảy ra ý đi bộ về. Tôi nhanh chóng bước đi nhanh trên đường dựa theo trí nhớ của mình để về nhà. Đi qua một cái ngõ thì xuất hiện những tên côn đồ. Một tên gầy tàn nhan đầy mặt tiến tới:

- Bé con! Bé đi lạc à? Chú dẫn bé về nhé.

Trong đầu thì thầm nghĩ "Hàng hôm nay ngon thế chắc được một bữa vui đùa thỏa thích cùng đàn em".

Tôi nhận ra đây chính là những tên đã hãm hiếp những đứa trẻ gần đây. Trong lòng sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh lùi bước định quay đầu chạy thì bị một tên béo lùn bắt được:

- Định chạy à, không dễ đâu ngoan ngoãn mà bồi bọn ta nếu không sẽ rất khổ sở đó.

Đến lúc này tôi đã không còn giả vờ được nữa rồi sự sợ hãi đã chiếm trọn trong tâm tôi khi bị tên kia tóm lấy. Tôi cố gắng giãy giụa muốn thoát ra khỏi bàn tay ghê tởm của tên đó nhưng sức người lớn và trẻ con chênh lệch quá lớn.

Thấy giãy giụa không ăn thua nên tôi đành từ bỏ chống cự để mặc họ kéo đi. Tôi không định kêu cứu như những đứa trẻ khác vì càng nhiều người sẽ khiến tôi càng sợ, tôi không muốn ai thấy tôi trong cảnh chật vật như này.