Chương 21: Cảnh báo tử vong
Edit: phuongchuchoe Kỷ Khanh Khanh biết Lục Lệ Hành là đại gia nghiệp, nhưng biết tờ báo nhỏ nào có mắt như mù bịa chuyện gặp phải Lục Lệ Hành, tai tiếng đối với anh mà nói, chỉ cần nhấc một ngón tay là xử lý xong. Huống hồ, phong ba này cũng từ Lục Lệ Hành mà ra, thì anh ta phải thu dọn cục diện rối rắm này, đó là lẽ thường tình. Chẳng qua tin tức này lại có ý tứ kéo theo vài lời đồn vô căn cứ. Kỷ Khanh Khanh trước đó 'khoe khoang', trong giới showbiz không ai chào đón, về sau còn bị Cô Thiếu Ngu đá, Cô Thiếu Ngu nói cô không phải bạn gái của hắn ta, chỉ là tình nhân mà hắn bao nuôi, kể từ đó, thanh danh Kỷ Khanh Khanh được bao nuôi cứ như vậy mà được chứng thực. Bây giờ tin tức vừa tung ra, dân mạng hoàn toàn tin tưởng không cần chứng cứ, đang dồn dập suy đoán không biết chỗ dựa tiêu tiền như rác cho Kỷ Khanh Khanh là ai. Có nhà giàu mới nổi nào mà dám giúp đỡ Kỷ Khanh Khanh? Lục Lệ Hành không tốn quá nhiều thời gian và tinh lực chú ý đến toà báo giải trí nhỏ đó, sáng hôm sau đến công ty, trực tiếp phái bộ phận đi xử lý là được. Người của bộ pháp lý cũng rất mơ hồ, sáng sớm là đã bị Lục Lệ Hành gọi vào văn phòng, đưa cho cô một tin tức giải trí, chỉ đích danh muốn toà báo này phải xoá bỏ tin đồn giả và lên tiếng xin lỗi. Trưởng bộ phận pháp lý xem hết quy tắc của tin tức showbiz, ngẫm nghĩ, nhớ Kỷ Khanh Khanh đang ở đầu ngọn sóng lại là nghệ sỹ ký hợp đồng của Thiên Ngu. Cái ngành này của bọn họ, thường ngày trừ xử lý sự vụ cấp cao của công ty các mối quan hệ kinh tế hoặc tranh chấp, liên quan đến các mối kiện tụng của lãnh đạo cũng là do họ phụ trách, nhưng đưa cho họ tin tức này, Kỷ Khanh Khanh và nhà giàu mới nổi, đến cùng là có liên quan gì đến công ty? "Lục tổng, sự tình của Kỷ Khanh Khanh, hẳn không phải là do bên Thiên Ngu giải quyết sao?" Bọn họ bề bộn công việc, xử lý từ vài nghìn đến vài triệu bản án kiện cáo, làm sao còn ném cho họ tin lá cải của tiểu minh tinh và tên nhà giàu mới nổi nào đó dạo phố nữa chứ? Lục Lệ Hành từ trong chồng văn kiện ngẩng đầu lên, nhìn người trưởng bộ phận pháp lý mà anh coi trọng, hỏi hắn: "Ông cảm thấy tôi giống nhà giàu mới nổi?" Ông trưởng bộ phận pháp lý lập tức liền quay mặt, không dám tỉ mỉ hỏi việc tư của ông chủ, bộ dạng nghiêm túc và ngôn từ chính nghĩa nói: "Lục tổng, ngài yên tâm, tôi lập tức xử lý chuyện này, loại chuyện này đúng là giả dối..." "Không phải là không có thật hay giả dối," Lục Lệ Hành đằng hắng một tiếng, cưỡng ép nghiêm mặt, "Người trong hình đúng là tôi và Kỷ Khanh Khanh, số tiền mua sắm cũng là sự thật..." Nói ngắn gọn, ngoại trừ cái mác 'Tên nhà giàu mới nổi' ra, tất cả đều là sự thật. Lục Lệ Hành trầm mặc. ...Người này tạm thời không gánh nổi. "Ông đi trước đi, chuyện này không cần các người xử lý." "Vâng." Người của bộ phận pháp lý lập tức rời khỏi phòng làm việc. Lục Lệ Hành gọi điện thoại, "Tính một chút việc thu mua toà báo giải trí, trong vòng 7 chữ số không cần báo cho tôi, lập hợp đồng thu mua, nhanh chóng mua lại." Nói xong, cúp điện thoại, tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện chồng chất. Người trong phòng làm việc làm việc không ngơi, hậu quả của việc hôm qua không tăng ca, chính là việc ngày hôm qua chồng chất đến ngày hôm nay, bận rộn thật lâu, chớp mắt rất nhanh đã đến giờ tan sở. ~~ "Cảnh báo tử vong, mời trong vòng hai tiếng mua 99 đoá hoa hồng, đón vợ ngài Kỷ Khanh Khanh tan tầm." Lục Lệ Hành ký xong văn bản, ngẩng đầu nhìn thời gian, 5 giờ rưỡi. Mắt hơi híp lại, mệt mỏi xoa mi tâm. Cũng không biết có phải ảo giác của anh hay không, sau khi xảy ra tai nạn giao thông, tình trạng cơ thể của anh tựa hồ không bằng lúc trước, trước đó làm việc cũng không có cảm giác quá sức như vậy. Khi đó thức thâu đêm là chuyện thường, bây giờ làm việc lâu liền cảm thấy có chút mệt mỏi. Lục Lệ Hành nghỉ ngơi một chút sau đó gọi điện thoại cho Kỷ Khanh Khanh, hỏi cô ở đâu? Điện thoại đã kết nối nhưng lại không nghe thấy tiếng của Kỷ Khanh Khanh, đầu bên kia lại truyền đến vài tiếng động, một lát sau mới nghe thấy tiếng Kỷ Khanh Khanh. Cô thấp giọng, "Tôi đang ở giải trí Thiên Ngu, có chuyện gì sao?" "Khi nào về?" Kỷ Khanh Khanh giọng nói có vẻ như có chút chần chờ, "Không rõ nữa, có lẽ là muộn một chút?" "Vậy cô đợi tôi, tối tôi sẽ đến Thiên Ngu đón cô." Đầu bên kia điện thoại lại truyền đến tiếp động ầm ĩ, Kỷ Khanh Khanh vội vàng nói qua loa hai câu: "Được được được, không có việc gì nữa tôi cúp máy nhé." Lục Lệ Hành nhìn điện thoại bị ngắt, lại gọi điện thoại nội tuyến, "Trần Tịnh, đặt cho tôi một bó hoa hồng, 99 đoá, trước khi tan sở đưa đến phòng làm việc của tôi." Trần Tịnh là trợ lý riêng của anh, sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của Lục Lệ Hành từ lớn đến nhỏ, nghe thấy yêu cầu của Lục Lệ Hành, trong lòng cực kỳ kinh ngạc. Cô làm phụ tá cho Lục Lệ Hành đã bốn năm, trong mấy năm nay Lục Lệ Hành chưa từng xảy ra bất luận tai tiếng nào, cũng không có người phụ nữ nào lạ mặt bên cạnh anh. Bây giờ lại chủ động muốn mua bó hoa 99 đoá hoa hồng? Đây là tặng cho người phụ nữ nào? Kiềm chế đầy bụng nghi vấn và kích động, Trần Tịnh phải biểu hiện mình là một người trợ lý khôn khéo tài giỏi. "Vâng, Lục tổng." Trần Tịnh cúp điện thoại, lập tức đi xuống lầu đến tiệm hoa đặt bó hoa hồng. Sau hai mươi phút, cô ôm lấy bó hoa 99 đoá hoa hồng đi lên lầu 22, bước vào văn phòng Lục Lệ Hành. "Lục tổng, đây là hoa hồng ngài yêu cầu. "Ừm, để xuống đi." Lục Lệ Hành không ngẩng đầu lên. Trần Tịnh thấy anh không phân phó việc gì, liền rời khỏi văn phòng. 99 đoá hoa kia thật sự ... Quá mức gây sự chú ý, cô vừa mới vào văn phòng của trợ lý, lập tức có người bu lại, nhiều chuyện tò mò hỏi, "Trần Tịnh, hoa hồng kia là thế nào?" "Lục tổng yêu cầu." "Lục tổng?" "Mau nhìn này! Lục tổng tan tầm!" Mọi người đứng trước cửa kính trong suốt nhìn qua. Lục Lệ Hành phía trước gương mặt vô cảm cầm bó hoa hồng 99 đoá rời đi. "Lục tổng có bạn gái?" "Không biết." "Trời ạ, nhất định là có rồi! Không biết người con gái nào lại may mắn như vậy, lại có thể bắt trói trái tim của Lục tổng!" "Khó trách sau này Lục Lệ Hành đến công ty không làm thêm giờ nữa, thì ra là có bạn gái! Không biết là ai nhỉ." "Lục tổng tặng bó hoa rêu rao như vậy, cô gái này khẳng định là không giấu bao nhiêu lâu nữa, mấy bà cứ chờ xem, hai ngày nữa người con gái này sẽ nổi lên mặt nước!" Thế là Lục Lệ Hành ngay trước mặt toàn thể nhân viên trong công ty, ôm bó hoa 99 đoá hoa hồng cao cấp nghênh ngang rời đi, thu hoạch được không biết bao nhiêu ánh mắt quỷ dị. Trong nháy mắt, Lục tổng ôm bó hoa hồng 99 đoá lan truyền sôi nổi, cơ hồ cả toà nhà cao tầng ai cũng biết chuyện này. Tại lúc Lục Lệ Hành đang trên đường đến giải trí Thiên Ngu, Kỷ Khanh Khanh trong văn phòng của công ty Thiên Ngu kém chút nữa đánh nhau với người kia. Buổi chiều cô nhận được điện thoại của Tần Việt, yêu cầu cô phải đến công ty một chuyến, nói là công ty ngày hôm nay quyết định cô và Thẩm Vi Vi giáp mặt, thẳng thắn bày tỏ lại sự việc kia. Sự kiện kia, còn có thể là chuyện nào khác? Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ, đoán chừng công ty không muốn làm lớn chuyện này, cho nên giấu diếm cấp trên, để cho cô và Thẩm Vi Vi gặp mặt, gặp mặt, chuyện gì cũng đều phải dàn xếp ổn thoả. Vừa đến giải trí Thiên Ngu liền bị Tần Việt kéo vào phòng họp. Trong phòng họp không có nhiều người lắm, hai nam một nữ, thêm cô và Tần Việt, tổng cộng là năm người, thuộc về loại họp bí mật. Không cần phải nói, trong phòng họp người con gái đang đỏ ửng khoé mắt là Thẩm Vi Vi, còn hai người đàn ông kia... Kỷ Khanh Khanh thờ ơ ngồi đối diện Thẩm Vi Vi, Tần Việt là người đại diện của cô, nên ngồi xuống bên cạnh. "Nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì ." Người đàn ông ngồi ở vị trí thủ vị nhìn Kỷ Khanh Khanh, biểu tình nghiêm túc, "Là như vậy, sự việc Vi Vi bị thương kia, đến bây giờ cũng chưa có kết quả, tôi kêu cô tới cùng Vi Vi giáp mặt, hai người thương lượng một chút chuyện này nên giải quyết thế nào?" "Giải quyết thế nào không phải đã nói rồi sao? Chính Thẩm tiểu thư nói nguyện ý gánh tất cả trách nhiệm, còn gì để nói?" Người đàn ông ngồi ở thủ vị không nói gì, ngược lại người đàn ông ngồi bên cạnh Thẩm Vi Vi lên tiếng, "Kỷ Khanh Khanh, cô có ý gì? Ban đầu ở đoàn làm phim, nếu không phải cô gây sự với Vi Vi, cô không phát sinh tranh chấp với cô ấy, sao cô ấy có thể ngã xuống chứ?" Kỷ Khanh Khanh kinh ngạc nhìn hắn, nhận ra giọng nói của hắn, không sai chính là Cô Thiếu Ngu. "Cô tiên sinh, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tranh chấp với cô ta? Lại không biết con mắt nào thấy tôi gây sự với cô ta?" "Cô làm mà không dám nhận? Trong video rất rõ ràng! Vi Vi bị thương nặng như vậy, cô còn muốn trả đũa!" Cô Thiếu Ngu nhìn Kỷ Khanh Khanh, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, tay đập rầm rầm lên bàn. Thẩm Vi Vi vội kéo Cô Thiếu Ngu, "Thiếu Ngu, anh đừng như vậy, chuyện này là lỗi của tôi, lúc trước nếu như tôi không hiểu lầm Kỷ tiểu thư, một tháng nay cô ấy cũng không bị bạo lực trên internet nhiều như vậy, vô luận Kỷ tiểu thư muốn thế nào tôi cũng sẽ phụ trách, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm." Kỷ Khanh Khanh liếc cô ta một cái. Trong miệng thì nói bằng lòng gánh chịu tất cả trách nhiệm rất dễ nghe, đã muốn chịu trách nhiệm, còn bắt lấy tên Cô Thiếu Ngu đến đây làm chỗ dựa làm gì? Tần Việt là người đại diện của Kỷ Khanh Khanh, mặc dù vừa nhậm chức hai ngày, nhưng dầu gì cũng là thủ hạ, tự khắc sẽ bảo vệ cô, "Thẩm tiểu thư, cô đã đáp ứng chịu tất cả trách nhiệm, vậy chúng tôi bên này..." Cô Thiếu Ngu cười nhạo, "Trách nhiệm? Trách nhiệm cái gì? Theo tôi thấy, chuyện này Vi Vi căn bản không cần phụ trách!" Hắn nhìn về phía người đàn ông ngồi ở thủ vị, "Phó tổng giám đốc Lê, chuyện này ai đúng ai sai ông hẳn rất rõ ràng mới đúng!" "Được rồi!" Phó tổng Lê thở dài, nhíu chặt mày nhìn Kỷ Khanh Khanh, "Kỷ Khanh Khanh, chuyện này các cô sẽ có ảnh hưởng rất xấu, nếu tiếp tục làm lớn chuyện, cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt với công ty! Phó tổng Trần mặc dù nói để chính cô giải quyết, thế nhưng cô là nghệ sỹ của công ty, cũng phải suy nghĩ cho công ty chứ! Lại còn náo loạn như vậy, cả giới showbiz đều xem công ty chúng ta như trò cười!" Kỷ Khanh Khanh cười nhạo. Mở miệng một tiếng thân thiết Vi Vi, còn bên này một tiếng xa lạ Kỷ Khanh Khanh, phó tổng Lê cái mông vốn bị lệch đây mà. Lúc này kêu mình đến, để khi dễ mình vì không có gia thế đây mà! "Vậy theo ý tứ của phó tổng Lê, chuyện này giải quyết thế nào?" "Cô xem những đại ngôn của cô vẫn giữ nguyên, không có tổn thất gì, cô và Vi Vi cùng là nghệ sỹ một nhà trong công ty, sau này cúi đầu không thấy cúi đầu gặp, chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không, như vậy đi, Vi Vi nói lời xin lỗi với cô, việc này coi như xong, được không?" Kỷ Khanh Khanh lặng lẽ lắng nghe phó tổng Lê, nửa ngày không lên tiếng, phảng phất như suy nghĩ nghiêm túc. Lời có thể nói ra lại có chút không xuôi tai. "Phó tổng giám đốc Lê, tôi không tán đồng lời của ngài, cái gì gọi là chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không? Tôi bị bạo lực internet một tháng trời, bây giờ chỉ một câu xin lỗi nhẹ nhàng, chuyện này liền có thể cho qua?" "Bằng không thì sao? Cô còn muốn thế nào?" Cô Thiếu Ngu cười lạnh, "Cái gì gọi là bạo lực internet, những lời trên mạng kia đều là giả sao? Tôi mới đá cô mấy ngày, cô đã leo lên một tên nhà giàu mới nổi, đồ lăng loàn*!" (*Bản gốc cv là thuỷ tính dương hoa.) "Lăng loàn?" Cô Thiếu Ngu xem thường liếc cô, "Mười phút đồng hồ quét cả năm trăm ngàn, Kỷ Khanh Khanh, cô thật đúng là như lúc bị tôi bao, một chút cũng không thay đổi, tóm được ai cũng phải bắt người ta tiêu tiền? Cái tên tiêu tiền như rác kia là ai? Hắn ta có biết thanh danh bên ngoài của cô không?" "Được anh bao?" Kỷ Khanh Khanh như nghe thấy câu chuyện tiếu lâm. Lúc trước Kỷ Khanh Khanh và Cô Thiếu Ngu, có lẽ là hướng đến tình yêu, không nghĩ đến tiền của Cô Thiếu Ngu, bên cạnh Cô Thiếu Ngu, làm tròn quy củ của bổn phận người bạn gái. "Cô tiên sinh, đừng đùa, tôi từng mua cho anh cái thắt lưng, nói theo cách của anh, chẳng phải anh cũng bị tôi bao đó sao?" "Kỷ Khanh Khanh! Cô..." Điện thoại di động để trên bàn của Kỷ Khanh Khanh vang lên, đánh gãy lời Cô Thiếu Ngu. Cô cầm lấy nhìn, là Lục Lệ Hành. Thẩm Vi Vi cũng thừa cơ khuyên hắn, "Thiếu Ngu, anh đừng như vậy, bình tĩnh một chút." Bị Thẩm Vi Vi khuyên can, cảm xúc Cô Thiếu Ngu trong nháy mắt tỉnh táo lại, "Sao vậy? Tên nhà giàu mới nổi kia gọi điện cho cô?" Kỷ Khanh Khanh mặc kệ hắn ta, đứng dậy đi đến bên cửa sổ thấp giọng nói, "A lô... Tôi đang ở giải trí Thiên Ngu, có chuyện gì không?" Lục Lệ Hành trong điện thoại hỏi cô: "Khi nào về?" Kỷ Khanh Khanh liếc tên Cô Thiếu Ngu hung hăng càn quấy kia, "Không rõ lắm, có lẽ muộn một chút?" Lục Lệ Hành: "Cô ở đó đợi tôi, tối nay tôi đến Thiên Ngu rước cô." Cô Thiếu Ngu: "Tôi cho cô biết Kỷ Khanh Khanh, ngày hôm nay việc này không được giải quyết, cô đừng hòng ra khỏi đây!" Thẩm Vi Vi giọng rưng rưng, "Thiếu Ngu, đừng như vậy, là lỗi của tôi, anh đừng tức giận ." "Mọi người đừng tranh cãi, tất cả bình tĩnh lại đi, chúng ta tới đây để giải quyết vấn đề chứ không phải tạo thêm vấn đề!" Kỷ Khanh Khanh liếc nhìn hai người kia, nói qua loa với Lục Lệ Hành, "Được được được, không có việc gì tôi cúp máy trước nhé." Tắt máy, Kỷ Khanh Khanh vén tay áo lên. Không nổi bão, hai người này xem cô như quả hồng yếu đuối mà mặc sức ăn hiếp sao? Bây giờ cô có cả toà núi lớn Lục Lệ Hành để dựa đó!