Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 66-1

Editor: Gà Trùm Chuồng

Beta: Gà Đệ

Tiếng “chồng” kia vang lên vô cùng bất ngờ, trong phòng phát trực tiếp có không ít người lập tức ngây ngốc hết.

【 Như này là sao thế? Tôi không nghe nhầm chứ? Kỷ Khanh Khanh vừa gọi “chồng” đúng không? 】

【 Ngay trước ống kính mà người phụ nữ này lại có thể tâm cơ như thế á!!! Chồng là để cô gọi à? Không biết xấu hổ! Chỉ là giả vờ là một đôi tình nhân thôi, cô không hiểu à!!! 】

【 Kỷ Khanh Khanh tham gia chương trình này là muốn một bước lên tiên à? Không biết đi cửa sau như thế nào mà lại có thể ghép đôi tình nhân với tổng giám đốc Lục!】

【 Người phụ nữ này muốn vào nhà giàu đến điên rồi. Ơ nhưng mà tổng giám đốc Lục cũng không tức giận???】

【 Cô Thiếu Ngu thật may mắn khi đá cô ta rồi. Một người tâm cơ thủ đoạn như vậy, ai mà chịu được chứ! 】

【 Không lấy được người ta thì tôi cười vào mặt! Chờ ngày Kỷ Khanh Khanh tự vả!!! 】

【 Trước đó tôi đã đoán quan hệ hai người này không bình thường mà. Ha ha quả nhiên! Nói nhuần nhuyễn như vậy thì chắc chắn là đã xưng hô thường xuyên rồi! 】

【 Tôi nói lại một lần nữa! Hai người bọn họ mà kết hôn, tôi sẽ viết thư xin lỗi dài mười nghìn chữ cho Kỷ Khanh Khanh!】

【 Thủy quân* của Kỷ Khanh Khanh cút khỏi phòng trực tiếp đi!】

【 Cút đi + 1】

(*) Thuỷ quân, trong tiếng Trung là wanglou shuijun, là những người được trả tiền để “làm ngập” các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, mang tính bôi nhọ, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hoặc một bộ phim.

Cuộc chiến nảy lửa trong phòng phát trực tiếp chẳng có ảnh hưởng gì tới Kỷ Khanh Khanh cả. Không những thế, ngay cả câu “chồng ơi, cố lên” của mình cô cũng không để ý. Từ đầu tới cuối không hề phản ứng lại, vô cùng tự nhiên mà buột miệng thốt ra. Nhưng lại khiến cho Trương Lạp Lạp bên cạnh hoảng sợ, cô ấy nhìn ống kính đang quay, lại quay sang nhìn Kỷ Khanh Khanh vẫn đang trong trạng thái hưng phấn.

Nếu như là cố ý nói như vậy thì vẻ không tim không phổi, hoàn toàn không để bụng này thật sự khiến người ta không nhìn ra đây là cố ý. Kỷ Khanh Khanh mới chia tay Cô Thiếu Ngu hai, ba tháng trước. Chuyện của Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành cứ cho là khoảng hai tháng đó. Thời gian ngắn như vậy mà có thể luyện nói ra hai chữ “chồng ơi” một cách dễ dàng như vậy sao?

Trương Lạp Lạp cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Không riêng gì Trương Lạp Lạp, Lộ Dao đang đứng trong sân bóng cũng bị dọa sợ.

Kỷ Khanh Khanh đứng ở đường biên sân bóng. Cô nói chuyện thì thầm với Trương Lạp Lạp thì trong sân cũng có thể nghe thấy, mà ban nãy cô còn hét lên rất lớn nữa.

Lộ Dao vừa ngạc nhiên lại vừa hoảng hốt, quả bóng vừa cướp được lại bị Lục Lệ Hành cướp đi. Anh ấy đứng yên tại chỗ, hít sâu vài hơi, ánh mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh tăng thêm phần khiếp sợ.

Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa dừng ở chỗ này.

Nhân viên công tác đứng xung quanh sân bóng rổ không nhịn được mà cùng nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh. Tuy rằng nhân viên trong tổ chương trình cũng biết mối quan hệ giữa cô và Lục Lệ Hành không đơn giản, nhưng đâu có biết rằng quan hệ không đơn giản đó lại thân mật tới mức này cơ chứ?

Lục Lệ Hành dùng kỹ thuật ba bước tiêu chuẩn ném bóng vào rổ trước mặt nhóm học sinh cấp ba. Sau đó lại ném bóng về phía bọn họ rồi đi tới bên Kỷ Khanh Khanh.

Kỷ Khanh Khanh đưa nước khoáng và khăn giấy cho anh, hỏi:

“Không phải anh nói anh không biết chơi bóng à? Đánh tốt như vậy mà còn nói không biết? Anh chỉ biết gạt em thôi!”

Lục Lệ Hành nhận chai nước, vặn nắp chai ra rồi uống hai ngụm. Sau đó anh nhìn khăn giấy trên tay Kỷ Khanh Khanh, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.

Kỷ Khanh Khanh rút một tờ giấy ra rồi lau mồ hôi trên trán anh.

“Học đến đâu giỏi đến đó, trời cho năng khiếu khác người thường.”

Kỷ Khanh Khanh xem thường anh. Có quỷ mới tin là thật.

Trương Lạp Lạp ở bên kia cũng làm rất bài bản. Cô ấy đưa nước cho Lộ Dao, rồi cũng dùng khăn giấy muốn lau mồ hôi trên trán cho anh ấy. Nhưng mà so với Lục Lệ Hành vui vẻ hưởng thụ thì Lộ Dao lại theo bản năng muốn tránh đi. Cơ mà sau khi nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của Trương lạp Lạp thì anh ấy lại trầm mặc chấp nhận hành động mang tính “bạn gái” này của Trương Lạp Lạp.  

Sau khi từng người sắm vai “bạn gái” xong xuôi, Trương lạp Lạp đi tới trước mặt Kỷ Khanh Khanh, cười nói:

“Tôi thua rồi nên muốn mời cô và tổng giám đốc Lục đi ăn cơm, không biết tôi có vinh hạnh này không nhỉ?”

Nói xong, cô ấy mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía Lục Lệ Hành.

Lục Lệ Hành nhướng mày, nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh.

Nụ cười trên môi Kỷ Khanh Khanh không tắt, cô giải thích:

“Ban nãy anh vào sân đánh bóng với Lộ Dao, em với Trương Lạp Lạp đánh cược xem ai là người thắng. Ai thua thì người ấy mời cơm. Anh không biết đâu, lúc đấy em còn đã nghĩ sẵn nhà hàng mà mình sẽ mời hai người họ đi ăn rồi cơ. Nhưng mà cuối cùng anh lại chuyển bại thành thắng.”

Lục Lệ Hành hỏi: “Chuyển bại thành thắng?”

Kỷ Khanh Khanh đáp: “… Trời cho năng khiếu khác người thường!”

Sau đó, để cảm ơn nhóm nam sinh ban nãy đã cho mượn sân bóng nên Lục Lệ Hành và Lộ Dao đã chấp nhận chơi cùng bọn họ một trận bóng. Hai người là một đội, đối lập với đám thanh niên cấp ba tràn ngập hương vị thanh xuân kia, hai người “chú” này lại vô cùng hăng hái, đánh tới mức khiến cho nhóm nam sinh kia thở hổn hển, không thể đánh thêm được nữa.

Trường học này dành cho học sinh ở địa phương, cho nên không có nhà ăn xa hoa, hơn nữa, hôm nay là ngày nghỉ nên mấy quán ăn vặt cũng không có nhiều người.

Kỷ Khanh Khanh và Trương Lạp Lạp mua không ít đồ ăn vặt bên đường, không màng hình tượng trước ống kính mà ăn uống thỏa thích. Kỷ Khanh Khanh ăn một que nướng, hương vị không tồi, chất lượng thịt tươi ngon, theo thói quen mà đi tới trước mặ Lục Lệ Hành, nói:

“Lâu lắm rồi em mới được ăn lại đồ ăn vặt ở cổng trường đấy, chắc là anh cũng chưa ăn thử bao giờ đúng không? Có muốn nếm thử không?”

Đối với loại đồ ăn vặt bên đường này, Lục Lệ Hành không mấy hứng thú. Nhưng mà Kỷ Khanh Khanh đã nói vậy, anh cũng không thể không cho cô mặt mũi được. Đang chuẩn bị há miệng cắn thì Kỷ Khanh Khanh chợt nhận ra đây là chương trình phát trực tiếp. Cho nên cô rút tay lại, tự mình ăn.

Lục Lệ Hành cắn hụt, lại nhìn hai má đang phồng lên của Kỷ Khanh Khanh, anh bật cười bất đắc dĩ.

Trương Lạp Lạp muốn mời cơm mọi người. Nghe nói gần trường học này nhất chỉ có một nhà hàng, mà ngày nào cũng chật ních người. Cơ mà hôm nay lại chỉ có vài người, bà chủ ngồi ở cửa cắn hạt dưa, nhàn nhã đặt vỏ hạt dưa vào một cái đĩa lớn. Vừa thấy mấy người đi qua, bà ấy liền đứng dậy, thân thiện đón tiếp bọn họ vào ăn cơm.

“Mấy người đều là người nổi tiếng hả? Mau vào nhà chúng tôi ăn cơm đi. Ăn cơm nhà tôi rồi thì có thể bạo hồng* đấy!”

[*Đạt được thành công và nhanh chóng nổi tiếng chỉ sau một đêm.]

Kỷ Khanh Khanh cười nói:

“Bà chủ à, có phải học sinh ăn cơm nhà bà xong là có thể thi đỗ đại học không?”

“Cái này là hiển nhiên rồi!”

Mấy người đi vào tiệm cơm.

Lúc ăn cơm thật sự xấu hổ, trong nhà ăn có một cái TV. Vừa mở lên thì là một bộ phim tình cảm sướt mướt. Nhưng mấy người Kỷ Khanh Khanh vừa ngồi xuống thì đúng lúc chuyển sang quảng cáo, mà câu đầu tiên lại là:

“Ngọt không anh?”

“Không có ngọt bằng em.”

Nụ cười trên mặt Kỷ Khanh Khanh cứng đờ.

Đây không phải là quảng cáo chocolate mà cô quay cùng Lộ Dao hai tháng trước à?