Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 58: Tâm Tính Chuyển Biến

Xem ra nàng thật sự quá khinh thường, nàng vẫn cho rằng Diệp Khuynh tuyết sẽ ấn theo nội dung vở kịch mà đi, lại chưa từng nghĩ tới sự xuất hiện của mình đã thay đổi không ít tình tiết, hiện giờ tất cả đã không còn giống như cũ nữa.

Ở trong truyện, Bạch Như Nguyệt ngoài xinh đẹp ra thì chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử nội môn bình thường mà thôi, hơn nữa nàng ấy cũng không có được cơ duyên động cổ tu. Vì thế dù Diệp Khuynh Tuyết và nàng ấy bất hòa, cũng sẽ không đặc biệt chú ý tới nàng ấy, bởi vì trong người nàng ấy không có bất cứ thứ gì đáng giá để Diệp Khuynh Tuyết dòm ngó.

Hiện giờ vì nàng xuyên không đến, nội dung vốn có của vở kịch đã thay đổi, nàng chiếm được bảo vật động cổ tu, có được nhẫn không gian là pháp bảo của tu sĩ thượng cổ chưa tính, nhưng giờ ở giới tu chân coi như tu sĩ nguyên anh cũng không kìm được mà ra tay cướp đoạt bảo vật hiếm có. Bởi vì hiện giờ ở giới tu chân tài liệu luyện ra pháp bảo không gian và phương pháp luyện chế đã sớm tuyệt tích.

Mà đi theo Diệp Khuynh Tuyết là một không gian có khí linh kia có thể theo dõi hơi thở bảo vật, dù nhẫn không gian đã sớm nhận nàng làm chủ, nhưng bất đắc dĩ do tu vi nàng quá thấp nên vốn chẳng cách nào thu lại được hoàn toàn hơi thở của pháp bảo, nếu nàng và Diệp Khuynh Tuyết không cùng xuất hiện thì thôi, nếu tới gần nhẫn không gian sẽ phát hiện ra, chẳng trách một năm qua Diệp Khuynh Tuyết lại đột nhiên quấn lấy nàng như vậy.

Tâm tư Lâm Nguyệt thông suốt, giờ phút này mới suy nghĩ đến mỗi cử chỉ hành động của Diệp Khuynh Tuyết trong một năm qua nghĩ kỹ lần nữa, chỗ vẫn không rõ đối phương làm vậy là vì theo dõi nhẫn không gian của nàng, chỉ là nàng không ngờ tới, mình đề phòng ngàn vạn lần với Diệp khuynh Tuyết, đã đề phòng lắm rồi mà cuối cùng vẫn trúng kế, sớm chút đã lộ lá bài tẩy của mình.

Nghĩ tới do mình quá chủ quan khiến Diệp Khuynh Tuyết một kẻ kình địch đã sớm nhìn mình chằm chằm, trong lòng Lâm Nguyệt thấy ảo não.

Xem đi nữ phụ và nữ chính quả nhiên chẳng có cách nào sống chung hòa bình được, dù tính cả chuyện nàng đã thay đổi chi tiết nội dung tác phẩm, dù tính nàng chẳng hề chủ động đi tìm Diệp Khuynh Tuyết, cuối cùng nàng vẫn biết nàng và Diệp Khuynh tuyết đi con đường đối lập hắn.

Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, để tâm tình mình trở nên bình tĩnh lại, đôi mắt đẹp vẫn nhìn lên dấu hiệu thần thức nhàn nhạt trên vạt áo kia.

Nhìn điểm nho nhỏ trên vạt áo tới mức gần như chẳng thấy nữa, hai tay Lâm nguyệt nắm thật chặt.

Nếu số mệnh đã định trở thành nữ phụ, nếu chẳng còn cách nào trốn tránh nữa, vậy thì hãy để cho mình cố gắng trở nên mạnh mẽ là xong!

Mặc dù Diệp Khuynh Tuyết lợi hại, nhưng hiện tại nàng ta chẳng qua chỉ là đệ tử ngoại môn luyện khí kỳ bình thường mà thôi, trước mắt nàng ta ngoài cái thần khí không gian kia ra, cơ duyên của nàng ta cũng chưa có được, còn nàng lúc đầu cũng không thấp hơn Diệp khuynh Tuyết, bằng tư chất của nàng và bí quyết thiên cổ Lưu Hương như vậy đến hậu kỳ công pháp uy lực cực lớn, chỉ cần cố gắng, sau này muốn chống lại Diệp Khuynh Tuyết chưa chắc đã thua!

Thu lại ánh mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo của Lâm nguyệt kiên định hẳn, môi hồng bĩu ra cười vui vẻ lạnh lẽo.

Cứ cho Diệp Khuynh Tuyết là nữ chính thì sao nào? Cứ tính đối phương được tác giả Bàn Tay Vàng tạo ra thì sao nào?

Ở đây cũng không phải là tiểu thuyết, mà là một thế giới chân thật, trong tiểu thuyết gì đó cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi được, Lâm Nguyệt nàng có thể xuyên không tới đây chính là chuyện xấu lớn nhất rồi!

Dựa vào chuyện xấu này, quản gì mình có phải là nữ phụ có vận mệnh làm vật hi sinh hay không nàng cũng muốn liều mạng!

Chết cũng phải cho mình được cam tâm tình nguyện chết chẳng phải sao? Nếu mà nhận mệnh, bất luận nàng thế nào cũng thấy không cam tâm!

Nữ chính thì sao nào? Coi như nữ chính Lâm Nguyệt nàng đây cũng muốn chống lại!

Người không hại ta, ta không phạm người, từ nay về sau nếu có kẻ nào dám có gan lợi dụng tính toán nàng, Lâm Nguyệt nàng đây cũng sẽ không mềm lòng, nhất định sẽ phản kích mạnh lại! Người tu đạo vốn nghịch thiên mà đi, nếu là thế, làm sao phải sợ chứ?