Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 70: Hai Bên Đều Thiệt Hại

Vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Nguyệt cuối cùng thay đổi, phi kiếm tập kích với tốc độ cực nhanh, nàng có muốn tránh cũng không thể, chỉ đành miễn cưỡng lùi lại sau một ước, tránh né lại nghe thấy roẹt một cái, bả vai đau nhức kịch liệt, chỗ cánh tay đã bị một vết thương rất sâu, cùng lúc đó, Lâm nguyệt phản ứng cực nhanh, ngay lúc phi kiếm xoạt tới trong chớp mắt, đồng thời ngón tay gảy nhẹ, một luồng độc tiễn đen sắc như sao chổi bắn thẳng tới Diệp Khuynh Tuyết.

“Hừ!”

Diệp Khuynh Tuyết không ngờ Lâm nguyệt đột nhiên phát ra pháp thuật công kích, hơn nữa công kích của đối phương quỷ dị xuyên qua quang thuẫn của nàng ta, bất ngờ không đề phòng, suýt nữa bị độc tiễn xuyên tim, may mắn hồn lão kịp thời ra tay mới không bị trúng chỗ quan trọng, nhưng vẫn bị độc làm trầy bả vai.

Song phương toàn lực công kích, dĩ nhiên là đôi bên lưỡng bại câu thương.

“Ngươi không phải là luyện khí tầng thứ ba!” Diệp khuynh Tuyết bịt vết thương trên bả vai, ánh mắt oán độc nhìn Lâm nguyệt, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt, bởi nàng ta phát hiện ra mình nhìn không thấu tu vi của Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt đón gió đứng. trong tay thủ sẵn mấy tờ linh phù, máu tươi nhiễm đỏ áo bào của nàng, từng giọt rơi tí tách từ ống tay áo xuống đất, nhưng nét mặt nàng vẫn bình tĩnh, chỉ là cả người thoạt nhìn không còn ngoan ngoãn hiền lành nữa, trên khuôn mặt nhỏ đầy sắc nhọn, “Vậy thì sao nào? Diệp Khuynh Tuyết, ta tự hỏi chưa đắc tội qua ngươi, vì sao ngươi tính kế ta khắp nơi? Hiện giờ còn định lấy mạng ta nữa, đó là vì sao?”

Đối với chất vấn của Lâm nguyệt, Diệp khuynh tuyết cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay rung chút, phi kiếm nhắm ngay vào Lâm Nguyệt, khuôn mặt nhỏ thanh tú ló ra mấy phần dữ tợn, “Vì sao ư? Vì sao ngươi biết rõ lòng dạ ta rồi còn gì, cần gì phải lắm lời! Lâm Nguyệt, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, giao ra dị bảo, ta có thể bỏ qua cho ngươi!”

Quả nhiên là bởi nhẫn không gian!

Lâm Nguyệt cười lạnh, giễu cợt nhìn Diệp Khuynh Tuyết, “Diệp Khuynh Tuyết, dù ta không rõ vì sao ngươi nhằm vào ta, cũng không rõ ngươi nói cái gì mà dị bảo, nhưng ngươi xác định người còn muốn ra tay với ta sao? Bằng vào tu vi ngươi luyện tầng thứ tư ư? Hay bằng khí linh không gian thần bí của ngươi kia vậy/”

Lời này với nói ra, sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết thay đổi, sát khí trong nháy mắt tăng mạnh, nhìn về phái ánh mắt mơ hồ của Lâm Nguyệt hơi sợ hãi.

Giờ phút này đừng có bảo là Diệp Khuynh Tuyết, mà chính hồn lão nấp trong không gian nhìn thẳng Lâm Nguyệt liên tục cũng kinh hãi, lão ta nhìn Diệp Khuynh Tuyết chằm chằm, lại nhìn biểu hiện bình tĩnh trầm ổn của Lâm Nguyệt, đột nhiên thấy hơi hối hận.

Lúc trước nếu lão ta chọn Lâm Nguyệt, có phải sẽ khá hơn chút không? NHưng giờ có hối hận cũng muộn rồi. hồn lão biết thuật xem vận, lúc trước sở dĩ lão tá chọn Diệp Khuynh Tuyết là vì lão ta nhìn không thấu số mệnh Diệp Khuynh Tuyết, hơn nữa lão ta mơ hồ cảm giác được ông trời rất ưu ái Diệp Khuynh Tuyết, điều này nói rõ Diệp Khuynh Tuyết được thiên đạo sủng ái, đi theo Diệp Khuynh Tuyết, sau này lão ta nhất định có thể đạt được điều mình muốn.

Sau khi lão ta lập thành huyết khế với Diệp Khuynh Tuyết, lại xuất hiện một Lâm Nguyệt này khiến lão ta cũng nhìn không thấu số mệnh, lúc đó lão ta cũng có cảm giác là lạ, dường như quỹ đạo thiên đạo vốn có đã dần có biến hóa.

Bởi thế hồn lão cảm thấy bất an, vì vậy lão ta mới đề nghị Diệp Khuynh tuyết giết Lâm Nguyệt, cướp lấy bảo vật trên người Lâm nguyệt là thứ yếu, sở dĩ lão muốn giết Lâm Nguyệt nguyên nhân chủ yếu cũng vì sau khi Lâm Nguyệt xuất hiện, thiên đạo bắt đầu phát sinh biến hóa, cứ việc biến hóa rất yếu ớt, gần như số phận Diệp Khuynh Tuyết vốn không có bất kỳ ảnh hưởng nào, nhưng hồn lão vẫn bất an, thậm chí lão có một trực giác, cảm thấy nếu Lâm Nguyệt không chết, sau này nhất định sẽ thành trở ngại lớn nhất của Diệp khuynh Tuyết.

Điểm này, không thể không nói Diệp Khuynh Tuyết có cùng ý tưởng với hồn lão đều nhất trí hoàn toàn. Lâm Nguyệt với uy hiếp của mình, Diệp Khuynh Tuyết cảm thụ sâu nhất.