Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 72: Trọng Thương

Nghe hồn lão nói, Diệp khuynh Tuyết sững sờ, lúc này mới để ý thấy vận chuyển linh lực trong mạch hơi khó khăn, sắc mặt lập tức thay đổi. Vừa rồi nàng ta còn cho rằng Lâm Nguyệt không phản kích lại vì bị thương, dù sao pháp khí đả thương Lâm Nguyệt là pháp khí tiên kiếm tru tiên cực phẩm nàng ta khó lắm mới lấy được, lực sát thương kia cực lớn, một kiếm kia dù không làm bị thương cũng khiến Lâm Nguyệt chẳng dễ chịu tý nào, từ đó, tính cả tu vi đối phương ẩn giấu nữa, nàng ta vẫn có lòng tin khiến Lâm Nguyệt chết dưới kiếm tru tiên của mình.

Nhưng giờ, nàng ta hiểu ra chuyện không ngon ăn như nàng ta nghĩ, muốn giết Lâm Nguyệt cũng không dễ vậy. Lâm Nguyệt sở dĩ không nhúc nhích không phải là vì nàng ấy bị thương mà chỉ sợ ngoài vết thương bên ngoài ra thì còn muốn kéo dài thời gian nữa.

Quả nhiên đối phương thật không đơn giản, đang bị thương mà còn có thể đánh trả được, hơn nữa không rõ dùng thủ đoạn gì ám toán nàng ta!

Cảm giác linh lực trong kinh mạch mình càng ngày càng chậm, Diệp Khuynh tuyết thầm kinh hãi. Đây rốt cuộc là độc gì vậy? Lại có thể tiêu hao linh lực trong cơ thể người ta chứ?

May có hồn lão nhắc nàng ta, nếu không lúc bị độc phát thì tới cùng ai chết vào tay ai cũng không biết nữa!

Dù Diệp Khuynh Tuyết có lòng tin Lâm Nguyệt không giết được nàng ta, dù sao nàng ta còn có không gian ở đây, nhưng không phải bất đắc dĩ nàng ta cũng không muốn lộ lá bài tẩy của mình trước mặt người khác đâu. Hơn nữa người này lại là Lâm Nguyệt.

Huống chi, nếu thật như lời hồn lão nói, trong người đối phương biết đâu còn có cả không gian tồn tại như vòng tay hỗn độn, nếu vậy, hôm nay nàng ta làm kiểu gì cũng không giết chết được Lâm nguyệt!

Trong lòng có ngàn ý nghĩ lóe qua, Diệp Khuynh Tuyết biết rõ nếu cứ tiếp tục kéo dài chỉ gây bất lợi cho mình, lập tức không cam tâm ngáng Lâm Nguyệt một cái, tiện tay gọi phi kiếm thân hình nhoáng lên phi vọt đi xa.

Trước khi đi đúng thật vẫn không cam tâm, còn dùng linh lực sót lại đánh một chưởng mạnh về phía Lâm Nguyệt.

Diệp Khuynh Tuyết đi vội, cũng không thấy cảnh nàng ta ra tay lần cuối đánh Lâm Nguyệt bay đi, nếu thấy chỉ sợ giờ phút này mình rời đi hối hận mãi.

“Khụ khụ…”

Lâm Nguyệt chật vật quỳ rạp trên mặt đất, máu tươi theo từng cơn ho tràn ra khóe môi, gương mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn tái nhợt.

Thấy sau núi không một bóng người, Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, bất chợt cười khổ. Vốn tưởng rằng dựa vào linh phù và tu vi hiện thời của nàng thì cho dù không giết được Diệp Khuynh Tuyết cũng sẽ không bị thiệt, lại không ngờ nàng vẫn xem thường đối thủ.

Do đã đọc qua truyện, nàng lúc nào cũng đều biết Diệp Khuynh Tuyết đang ở thời điểm chưa đột phá tới luyện khí trung kỳ mà có thể dùng pháp thuật được, nhưng nàng lại không ngờ đối phương còn mạnh vượt xa sự tưởng tưởng của nàng, không những có thể dùng pháp thuật mà còn dùng pháp khí có lực sát thương cực lớn nữa.

Nàng nhất thời không kịp đề phòng nên bị thương, còn chuôi phi kiếm không rõ này không phải là vật tồi, miệng vết thương bị cắt chẳng những không khép không cầm máu nổi, hơn nữa lại thêm hiệu quả linh lực bên trong đó, nếu không phải phút cuối nàng quyết định nhanh trong nháy mắt thừa lúc Diệp Khuynh Tuyết chưa kịp chuẩn bị ra tay đánh lén hạ độc, thì e giờ phút này chỉ sợ nằm trên đất là thi thể của nàng rồi.

Diệp Khuynh Tuyết đúng thật là bị tên độc gây thương tích, xác thực là bị trúng hương độc, nhưng chút độc tố đó với Diệp Khuynh Tuyết chưa đủ mất mạng, mà do bởi lúc nàng bị thương linh lực trong cơ thể bị giam cầm, bề ngoài không nhìn thấy, thực ra nàng như nỏ mạnh hết đà, nếu lúc ấy Diệp Khuynh Tuyết còn công kích nữa, nàng vốn không còn sức đánh lại.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng nói toạc ra bí mật của Diệp Khuynh Tuyết, nguyên nhân làm nhiễu loạn lòng đối phương kéo dài thời gian, quan trọng hơn là hy vọng đối phương sau khi bị độc phát, khiến đối phương sợ mà chạy mất.

Chuyện thật sự đã chứng minh sách lược của nàng thành công, Diệp Khuynh Tuyết đúng thật bị sợ mà chạy, nhưng một chưởng Diệp Khuynh tuyết trước khi đi ra tay lại khiến nàng bị thương nặng.

Trong lòng thầm hận Diệp Khuynh Tuyết lòng dạ độc ác, nhưng Lâm Nguyệt lại không thể không dùng hết sức mình cố gắng đứng lên, cưỡng ép vận chuyển linh lực phát truyền âm cầu cứu với Diệp Phàm, nàng cũng không ngờ mình còn đánh giá mình quá cao, kết quả của việc ép vận dụng linh lực càng khiến nàng bị thương nặng thêm, truyền âm còn chưa phát ra, nàng đã bị kinh mạch trong cơ thể nghịch chuyển mà ngất đi.

Lúc bất tỉnh trong nháy mắt, nàng dường như thấy bóng một người áo đen đang chậm rãi đi về phía mình, còn chưa kịp nhìn rõ bộ dáng đối phương thì đã lâm vào hôn mê hoàn toàn.