Ba của Trần Ái Trạch cùng ba Trần là anh em tốt mặc cùng cái quần mà lớn lên.Hai người không sai biệt lắm lấy vợ cùng một thời điểm.Mẹ của Trần Ái Trạch năm đầu liền có mang, mẹ Trần thì lại là ba năm sau mới hoài thai.Trần Ái Ân mới sinh ra được vài tháng thì mẹ của Trần Ái Trạch và Trần Ái Ân đều cũng đổ bệnh, nhưng người lớn thì bệnh nặng hơn.Hai nhà đều có người bệnh, lại không có tiền.Vì thế ba của Trần Ái Trạch muốn lên núi săn lọn rừng đổi tiền cho vợ mình xem bệnh, thuận tiện cũng muốn đem tiểu Ái Ân cùng mang đi kiểm tra.Vốn dĩ, ba Trần cũng chuẩn bị cùng đi hỗ trợ nhưng lâm thời lại bận việc nên không đi.Ai ngờ một lần này chia ra về sau, lại thành thiên nhân vĩnh cách.Không biết tình huống phát sinh thế nào, ba của Trần Ái Trạch không đánh được lợn rừng, mà ngược lại bị lợn rừng “đánh”.Chờ khi được người phát hiện, ba của Trần Ái Trạch đã một thân đầy máu, tắt thở cứu không được.Mẹ của Trần Ái Trạch vừa nghe tin chồng chết, một hơi không thở được, cũng cùng đi theo.Đã có một đứa con gái là Trần Ái Ân, nhưng ba Trần cảm thấy huynh đệ tốt của mình dù đã mất vẫn may mắn còn lưu lại một đứa con gái, vì thế, ông đem Trần Ái Trạch nhận nuôi, xem như con ruột.Đối với Trần Bảo Quốc và Trần Ái Ân thì Trần Ái Trạch không khác gì chị ruột.Trần Ái Trạch là chị ruột, Dương Dương là con của Trần Ái Trạch, vậy nên Dương Dương cũng là cháu trai ruột nhà mình, chăm sóc nhiều một chút cũng chẳng có gì mà so đo.Cho nên, Trần Ái Ân đối với Dương Dương tốt như vậy nhưng không có suy nghĩ gả cho ba của Dương Dương.“Thế nhưng chị bảo…”Trần Bảo Quốc gãi gãi đầu: “Nhưng chị Ái Trạch không phải đã bảo ba của Dương Dương cưới mày à, lúc đó ổng hình như cũng đồng ý rồi.Nếu không phải có nhiệm vụ khẩn cấp, phải đem Dương Dương đưa đến nhà chúng ta thì chuyện mày với ổng cũng sớm giải quyết rồi.”Trần Ái Ân sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Dương Dương, không đáp lời.Kết hôn là chuyện của cô, ba của Dương Dương đáp ứng thì sao, cả nhà họ Trần đáp ứng thì thế nào? Cô không đồng ý thì cũng vô ích thôi.Nuôi đứa bé này lớn? Không thành vấn đề.Gả chồng? Không có hứng thú!“Đúng rồi, ba của Dương Dương tên gì?”Tốt xấu gì cũng là anh rể của nguyên thân, vậy mà ký ức của nguyên thân để lại cho cô dù có đủ thông tin của người nhà, bao gồm cả thân thế của Trần Ái Trạch đã gả chồng, thế mà lại không có bất kỳ ký ức gì về ba của Dương Dương.“Lâm Kiến Quốc.”“Gọi là gì cơ?”“Lâm Kiến Quốc.”“……”Nghe được tên ba của Dương Dương, Trần Ái Ân như thể bị sét đánh ngang tai.Nếu không phải tay đang ôm em bé mà là thứ khác, Trần Ái Ân có thể đã đem đồ ném xa rồi.“Anh, trong thôn chúng ta có phải có một thanh niên tri thức tên Từ Lệ Anh không?Trần Bảo Quốc da mặt đen tuyền, khó thấy mà hơi đỏ hồng lên: “Ừ, có.”Thanh niên tri thức đều từ thành phố tới, lớn lên không giống các cô gái ở nông thôn bọn họ.Da trắng, miệng nhỏ hồng hồng, so với hoa trên núi còn đẹp hơn, mà trong đó xinh đẹp nhất chính là thanh niên tri thức Từ.Không chú ý tới khuôn mặt xuân tâm nhộn ngạo của Trần Bảo Quốc, Trần Ái Ân lúc này bị đả kích đến sững người.Cô đã ngờ ngợ, cảm thấy hai cái tên Trần Ái Ân, Trần Ái Trạch đặc biệt quen tai, hóa ra không phải chỉ là vì khác tên cô mỗi cái họ, mà là vì trước khi cô ngủ, đã đọc tóm tắt khúc dạo đầu của cuốn tiểu thuyết niên đại mấy ngàn chữ trên di động!Nam chủ Lâm Kiến Quốc là quân nhân, kết hôn hai lần.Nữ chủ là thanh niên tri thức tư tưởng tiến bộ xuống nông thôn, bởi vì nữ phụ mà ở xã Hồng Kỳ cùng nam chủ gặp nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau.Kết cục, không thấy được nhưng có thể đoán được, khẳng định là Happy ending.Nam chủ cùng nữ chủ bên nhau, Trần Ái Ân không ý kiến, cô có ý kiến chính là, dựa vào cái gì cô là nữ phụ!Làm nhịp cầu cho nam, nữ chủ nhận thức nhau, cũng được; thúc đẩy hai người quen biết hiểu nhau yêu nhau đều ok; nhưng dựa vào cái gì cô làm bà mối đã không nhận được bao lì xì thì thôi, lại còn bị lãnh cơm hộp.Sau khi chết thanh danh hỗn loạn, ác danh rõ ràng, liên lụy nhà mẹ đẻ cũng xui xẻo theo, phải từ trong thôn dọn ra không nói, anh trai song sinh còn cưới không được vợ, đến khi ba mẹ nhắm mắt xuôi tay mà vẫn chưa được ôm cháu nội.Vậy cũng quá mức đi!Nghĩ đến nữ phụ sỡ dĩ thảm như vậy cùng với đứa bé đang mút ngòn tay ngủ ngon lành trong lòng ngực mình lúc này có liên quan, Trần Ái Ân không nhịn được thở dài, này là chuyện gì vậy trời.“Con bé này, mày làm sao vậy, tên của ba Dương Dương mà cũng quên được hả?”Ba của Dương Dương là chồng của chị Ái Trạch, thiếu chút nữa bọn họ phải kêu hắn là anh rể.“Sao thế? Bệnh hồ đồ à? Chị Ái Trạch tuy sinh ra Dương Dương, nhưng chị ấy cùng Lâm Kiến Quốc lại chưa tổ chức tiệc rượu, cũng chưa đăng ký, chúng ta cũng không rõ ràng.” Nói cách khác, hai người họ có phải vợ chồng hay không, ai mà biết.Trần Ái Ân đối với tình cảnh nguyên chủ lúc chết đại khái có chút ấn tượng.Nữ chủ Từ Lệ Anh rất sùng bái quân nhân, vậy nên sau khi biết ba của Dương Dương làm bộ đội thì thường hay ghé qua Trần gia, thường xuyên qua lại cùng nguyên chủ rồi dần dần thành “bạn tốt”.Trần Ái Ân không chắc Từ Lệ Anh nói với nguyên chủ những lời đó là vô tình hay cố ý dẫn dắt, dù sao thì sau khi nguyên chủ nghe Từ Lệ Anh nói, liền nãy lên ý tưởng, làm chuyện sai lầm, hại chết đứa con trai này của Lâm Kiến Quốc.Nhắc thì phải từ chuyện hôn sự của Trần Ái Trạch và Lâm Kiến Quốc mà nói lên, Trần Ái Trạch mồ côi, từ nhỏ đã ở trong nhà nguyên chủ.Năm Trần Ái Trạch 19 tuổi, cũng chính là năm nguyên chủ 16 tuổi, Lâm Kiến Quốc mang theo thư giới thiệu tới xã Hồng Kỳ, cùng Trần Ái Trạch xem mắt.Nguyên chủ loáng thoáng nghe được là Lâm Kiến Quốc cùng Trần Ái Trạch đã sớm đính hôn, nhưng hôn sự đó lại do ông nội hai người định ra.Tân Trung Quốc không lưu hành cũng không cho phép ép duyên như vậy, cho nên Lâm Kiến Quốc liền cầm thư giới thiệu của bộ đội, lấy lý do xem mắt mà cùng Trần Ái Trạch tiếp xúc.Ở thời điểm đặc thù như vậy, Lâm Kiến Quốc còn dám đến, gan cũng không phải to bình thường đâu..