Ba Trần mẹ Trần chữ nghĩa ít, nhưng lại rất tôn kính những người có học vấn.Cho nên trước thời điểm đó, hai vợ chồng vẫn cho đôi trai gái nhà mình đi học vỡ lòng.Trần Ái Ân từ nhỏ đã thích đọc sách, nhập học liền được thầy giáo cực kỳ yêu thích, thành tích cũng tốt.Trần Bảo Quốc thì có vẻ kém hơn nhiều, thích chơi, lúc đi học lại không chịu ngồi yên.Nếu không phải đã quen cùng Trần Ái Ân bên nhau, Trần Bảo Quốc đã sớm trốn học rồi.Cứ như vậy, dù Trần Bảo Quốc thành tích không tốt, ba Trần mẹ Trần vẫn áp giải cu cậu đến trường cùng học tập với em gái.Ai ngờ được, vốn dĩ là phần tử tri thức được kính trọng lại bị phê đấu thành xú lão cửu.Thầy giáo của con trai, con gái mình bị những hồng tiểu binh đó hết mắng lại đánh như thế nào, máu thịt lẫn lộn ra sao, mẹ Trần ngẫm lại liền cảm thấy sợ run người.Tự vấn lương tâm, ba Trần mẹ Trần đều chưa bao giờ tham gia vào những chuyện này, cũng quản một đôi trai gái nhà họ cũng không cho bọn nó xằng bậy.Thế mà, khi ba Trần mẹ Trần đem trọng tâm chú ý đặt hết ở trên người đứa con trai Trần Bảo Quốc thì Trần Bảo Quốc không gây rối, mà Trần Ái Ân lại sinh chuyên khiến ba Trần mẹ Trần sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh.Nửa đêm, Trần Bảo Quốc đột nhiên tỉnh lại, rầm rì mà chạy qua phòng ba Trần mẹ Trần, hỏi ba mẹ: “Ba mẹ, em gái con đâu?”“Em gái con không phải ở cùng phòng ngủ với con sao?”“Không có, không thấy em ấy đâu hết.”Một trận binh hoang mã loạn, ba Trần mẹ Trần thiếu chút nữa định chạy qua nhờ hàng xóm cùng đi tìm giúp Trần Ái Ân, chỉ sợ Trần Ái Ân gặp phải chuyện gì nguy hiểm.Nhưng sau khi ba Trần nghe mẹ Trần nói trong nhà thiếu đi mấy cái bánh bột ngô, giỏ tre cũng không thấy đâu, ba Trần mới gọi lại mẹ Trần - đang muốn tìm hàng xóm giúp đỡ, nói “Trước mắt chúng ta cứ tự tìm xem sao đã.”Cuối cùng ba Trần mẹ Trần ở chỗ chuồng bò nhốt đám người lao động cải tạo kia, tìm được Trần Ái Ân.Cho đến hôm nay, Trần mẹ vẫn cảm thấy may mắn, may mắn những người ngày đó ăn bánh bột ngô con gái bà cho đều không tồi, chịu nhiều trắc trở nhưng vẫn không hé miệng nhắc tới sự giúp đỡ ngày đó của con gái bà với bất cứ ai.Nếu không, mẹ Trần thật sự lo lắng, con gái mình cũng sẽ giống như những người đó, bị bức hiếp vô pháp làm người.Đó là lần đầu tiên mẹ Trần nặng tay với Trần Ái Ân như vậy.Bà đem con bé đánh một trận, làm Trần Ái Ân phải khắc sâu, phải nhớ cho rõ.Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, con không biết sao? Lỡ như đứa con gái duy nhất xảy ra chuyện gì, mẹ Trần cảm thấy chắc bà cũng sống không nổi mất, dứt khoát mà đi cùng con gái một đoạn đường cho rồi.Ăn xong trận đòn này, Trần Ái Ân sốt cao, lại một trận làm người Trần gia lo lắng sợ hãi.Mẹ Trần không rõ, đứa con gái ngày thường ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thế mà một khi đã gây chuyện ầm ĩ thì còn khiến người ta bực bội còn hơn cả thằng con trai bà là sao?.