Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 287: Đô đốc, biểu muội có độc (81)

Trước khi đi ra khỏi nhà lao, Thụy Vương biết mình lành ít dữ nhiều nên đã giao tín vật điều động tâm phúc ngoài biên quan cho Đường Hoan.

Không sai, chỉ số thông minh của Đường Hoan luôn di động lên xuống trên trục hoành. Điều đáng mừng duy nhất chính là khi Hiên Viên Võ chưa trọng sinh, vẫn còn là một tên ngốc, vì muốn dạy anh mà cô đã cắn răng đọc hết tất cả những quyển binh thư tối nghĩa, khó hiểu đó một lần.

Quả nhiên, cô giống hệt chàng ngốc kia, chẳng hiểu gì cả, chỉ đọc được binh pháp tôn tử.

Có điều, như vậy cũng đủ dùng rồi.

Với dung lượng não của mình, cô đã nghĩ ra một kế hoạch khá hữu dụng. Cô tới chùa Hộ Quốc nhờ đại sư tìm lão quản gia của phủ Thụy Vương tới và giao tín vật cho quản gia, để ông ấy đến biên cương truyền lời.

Việc cô có thể tự làm không nhiều, nhưng ai nói cô phải tự làm hết tất cả mọi việc đâu.

Có một số thời điểm, động não là được.

Thụy Vương đưa cho cô tín vật điều động cấp dưới ngoài biên cương là vì muốn con gái mình có thể tự bảo vệ bản thân.

Nhưng Đường Hoan lại nghĩ cô có thể dùng nó để “chơi” một vụ.

[ Vì sao ta lại cảm thấy cô đã đoán trước được Hiên Viên Võ phải ra chiến trường nhỉ? ]

Hệ thống bất giác run lẩy bẩy.

Tổn thọ, chỉ số thông minh của ký chủ lúc này hình như bắt đầu tăng cao rồi!

“Biết xem bói, có được không?”

“Cậu cho rằng tôi gõ mõ nhiều ngày như vậy là gõ cho có à?”

“Người có tuệ căn như tôi, nhìn trộm thiên cơ là chuyện quá đơn giản.”

Đường Hoan hùng hồn đáp trả, giọng điệu mang theo sự tự tin một cách u mê.

[ …… ]

Không thể trêu chọc nổi, không thể trêu chọc nổi, chạy thôi, chạy thôi!

Đâu chỉ chỉ số thông minh tăng lên, skill miệng pháo của ký chủ rác rưởi nhà nó cũng tăng cao rồi!

….

Chiến sự ở biên cương nổ ra quá bất ngờ và căng thẳng.

Hiên Viên Võ còn chưa kịp chuẩn bị quá nhiều đã phải mang quân xuất phát.

Ngày xuất chinh, Hiên Viên Võ vẫn luôn nhìn chằm chằm trên thành, đến tận khi cưỡi ngựa lớn đi xa, anh vẫn còn quay đầu lại.

Anh sợ sẽ bỏ lỡ bóng hình mà mình luôn mong ngóng.

Đáng tiếc, anh vẫn phải thất vọng vì từ đầu đến cuối, Đường Hoan chẳng hề xuất hiện.

Không biết vì sao lần này xuất chinh, Hiên Viên Võ cứ cảm thấy bất an trong lòng, giống như có chuyện lớn sắp xảy ra vậy.

Đây là một loại trực giác khó diễn tả thành lời.

Sau khi vượt ngàn dặm xa xôi và tới biên cương, anh nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí trong quân có gì đó không đúng.

Lẽ ra tin Thụy Vương chết không thể truyền tới biên cương nhanh như vậy nhưng cố tình trong một khoảng thời gian ngắn nhất, tất cả mọi người ở biên cương đều biết chuyện này, địch quốc còn tấn công bất ngờ.

Tuy Thụy Vương không còn nhưng cấp dưới của ông cũng đâu phải những người ăn chay, sau ba bốn năm giằng co, địch quốc đã sớm kiệt sức, chẳng có lý nào tinh binh cường tráng được ông huấn luyện lại không đánh bại được một đám già yếu bệnh tật, ấy thế mà họ lại liên tiếp bại trận khi hai quân giao chiến!

Quả là một việc hết sức kỳ quặc.

Hơn nữa, anh có thể cảm nhận được sự oán hận từ các tướng lĩnh cấp cao trong quân, tuy rằng họ đã cố gắng ghìm chặt nó xuống nhưng lại không khó để phát hiện.

Tất cả khiến hiên Viên Võ lờ mờ đoán được nguyên nhân là gì….