Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 13: Bước thứ mười ba của trà xanh (1)

Edit: Thiên Hy

Beta: Diệp Song Nhi

*************

Tô Trầm Ngư hình như không ý thức được hành động của bản thân vừa mang lại cho mọi người một ký ức thật khó quên. Cô trở lại phòng bếp, bây giờ chỉ có thể ăn gà xiên nhúng, nhưng lại có nhiều miệng ăn nên cô phải chuẩn bị thêm một ít.

Sau khi gà xiên nhúng hoàn thành, lập tức được mấy nghệ sĩ khác khen ngợi, hương thơm kia làm bọn họ rục rịch.

Ngoại trừ Lâm Túc Thiên.

Hắn ghét bỏ nhìn đống ‘đồ ăn’ kia, bất thình lình nói một câu “Lúc nãy tôi có lên mạng tra một chút, gia vị này hai mươi đồng một gói, ai biết dùng thứ gì làm ra, mọi người dám ăn hả?”

Hắn là đang ăn ngay nói thật, cũng không phải gây chuyện!

“…” Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Tổ tiết mục âm thầm xoa nắm đấm, Lâm Túc Thiên thật sự đơn độc gây ra tất cả mâu thuẫn trong đây! Đợi chương trình phát sóng, chắc chắn thu hút người khác!

Có ăn mà còn bắt bẻ?

Thật sự nghĩ bản thân mình là thiếu gia nhà nào sao.

“Ha ha.” Thẩm Tâm Tâm không cố kỵ trợn mắt, loại thiểu năng trí tuệ như này làm sao mà nổi được vậy? Cô ấy nhìn mọi người xung quanh, quả nhiên phát hiện trong mắt bọn họ cũng có ý giống cô.

Quả thật làm khó người đại diện của hắn.

“Vậy anh đừng ăn.” Cô ấy không khách khí nói.

“Thân thể Lâm lão sư quá yếu đuối, quả thật không thích hợp để ăn những thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nếu không khi xảy ra chuyện, trách tội em thì em đây thảm rồi.” Tô Trầm Ngư gật đầu với Thẩm Tâm Tâm.

Lâm Túc Thiên há miệng thở dốc, không ăn thì không ăn, thứ đồ giá rẻ này hiếm lạ sao!

Sau đó hắn ngồi vào trong góc, cameraman cũng ngồi xổm xuống, hướng máy quay vào mặt Lâm Túc Thiên.

“…” Hắn trừng mắt nhìn máy quay.

Qua một lát, Lâm Túc Thiên nuốt yết hầu, không chịu nổi mà nhìn sang bên kia, mấy người đàn ông ăn tận hai ba chén cơm, vừa ăn vừa trò chuyện, không khí cực kỳ hòa hợp.

Giữa trưa, hắn ngồi trên xe đau đầu, có được ăn gì đâu, cả một ngày hắn chỉ ăn một ổ bánh mì vào buổi sáng, hiện tại là 8 giờ 30 phút, còn hơn mười mấy tiếng mới đến ngày mai…

Thật tuyệt vọng.

Hắn nhớ Tô Trầm Ngư có mang ra một ít đồ ăn nhẹ, phần còn lại trong rổ trái cây ở nhà trước.

Không được, không được, sao hắn có thể ăn đồ của Tô Trầm Ngư được chứ!

Nhưng mà…Thật sự rất đói

Dạ dày hắn vào giờ phút này giống như trở thành hố đen, kêu gào muốn ăn sạch cơ thể hắn.

Nếu không…Vẫn nên ăn đi?

Không, hắn có thể đi tìm tổ tiết mục xin thức ăn, bọn họ chắc chắn có chỗ nghỉ ngơi.

Chờ, phải chờ, rốt cuộc cũng chờ được cơ hội đến, nhưng mà tổ tiết mục lại vô tình cự tuyệt hắn!

Lý do là không hợp quy củ.

Lâm Túc Thiên thất thần trở về, lúc đi ngang qua phòng bếp, mắt liếc vào trong, hắn còn nhớ lúc nãy bọn họ ăn xong còn thừa một chút…Lúc này tất cả các khách mời đã lên lầu vệ sinh cá nhân rồi, trừ cameras ở ngoài, không có người.

Sau khi xác nhận không có ai, Lâm Túc Thiên bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, quả nhiên bên trong có gà xiên nhúng còn dư lại, mọi người ăn cơm đều dùng đũa, rất sạch sẽ ―― trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ như vậy.

Hắn nhanh chóng cầm cái chén, múc một chén cơm thật đầy, mang gà xiên nhúng để lên bàn, bắt đầu ăn.

Ăn quá ngon!!!

Dạ dày trống rỗng được lấp đầy bởi đồ ăn, khắp người Lâm Túc Thiên toát ra một niềm hạnh phúc và thỏa mãn không giải thích được, dùng mỗi đũa gắp không đã ghiền, hắn trực tiếp tìm cái muỗng to, múc đồ ăn trong tô vào chén, sau đó điên cuồng ăn. Bỗng nhiên giọng nói mềm mại vang lên――

“Ăn ngon không?”

“Ngon! Cực kì ngon!”

Lâm Túc Thiên gật đầu thật mạnh, hắn làm xong mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, trong nháy mắt da đầu tê dại, hắn bưng chén, chậm rãi quay sang nhìn cửa ra vào――

Tô Trầm Ngư đầu tóc rối tung đứng ở đó, tóc đen xõa hai bên xương sườn, khóe miệng cong lên, ánh mắt quỷ dị nhìn hắn chằm chằm.

Cô đứng dưới ánh đèn, sắc mặt gần như trắng bệch.

Cmn Sadako* a a a a.

*Sadako: Ma nữ trong Ring - Vòng tròn ác nghiệt (リング Ringu?) là tên tiểu thuyết kinh dị, bí ẩn của nhà văn người Nhật Suzuki Kōji xuất bản lần đầu năm 1991. Ring được xem là một trong những đỉnh cao thể loại văn học kinh dị của Nhật, tạo nên cơn sốt kinh dị (horror boom) tại Nhật suốt một thời gian dài. Đến nay tiểu thuyết có hàng loạt phim dài, phim truyền hình, manga và vô số sản phẩm ăn theo khác. (Theo Wikipedia)

Lâm Túc Thiên há mồm, chén trong tay rơi xuống đất, hắn hét một tiếng thê lương, vang cả trời đêm “Cô cô cô…”

【Chúc mừng thu hoạch tiếng thét giá trị sáu mươi điểm từ Lâm Túc Thiên.】

Tô Trầm Ngư nhìn hắn, im lặng cười.

“!!!” Xin cô đừng cười.

Do Lâm Túc Thiên lúc nãy hét lên đã thu hút đám người trên lầu xuống, vì thế mới bị công khai xử tội ―― tất cả mọi người đều biết hắn ăn vụng.

Mà Tô Trầm Ngư, người lúc nãy làm hắn sợ đến hồn bay phách lạc đang vẫy vẫy tay áo, nhìn những người khác, nói “Lâm lão sư cảm thấy ăn quá ngon, không khỏi cảm thán.”

Lâm Túc Thiên “???”

Cmn cảm thán, rõ ràng là hắn bị giật mình!

Nhưng hắn không có cách nào phản bác được!

Chẳng lẽ hắn phải nói là bị Tô Trầm Ngư dọa đến hét lên sao, vậy không phải sẽ càng mất mặt!

Lâm Túc Thiên cảm thấy đồ ăn lúc nãy không phải gà xiên nhúng, mà là nghẹn khuất.

Từ ánh mắt của bọn họ, hắn nhìn ra một tia cười nhạo――

Ha, không phải ghét bỏ gà xiên nhúng sao?

Thử tự hỏi xem bị vả mặt có đau không.

……

“Tiểu Ngư Nhi, em không giận sao?” Tâm trạng Thẩm Tâm Tâm thoải mái, nhỏ giọng hỏi.

Tô Trầm Ngư nghĩ thầm, so đo với một tên ngu xuẩn hạ thấp địa vị của bổn cung, lắc đầu, nói “Lâm lão sư là tiền bối, còn em chỉ là người mới thôi.”

Ý nói cô làm gì dám nổi giận.

Thẩm Tâm Tâm ôm vai cô, hạ quyết tâm “Không sao, sau này có chị, hắn sẽ không dám ức hiếp em nữa.”

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tâm Tâm mơ màng nghe tiếng động, gian nan mở mắt thì thấy Tô Trầm Ngư rời giường.

Nhìn đồng hồ, mới sáu giờ sáng.

Cô ấy định hỏi Tô Trầm Ngư dậy sớm như vậy làm gì, nhưng mà thần ngủ liều mạng kéo cô ấy lại, nhắm mặt ngủ tiếp.

Tô Trầm Ngư sở dĩ dậy sớm như vậy là vì cameraman chưa đi làm, không ai đi theo cô, bản thân có thể thả lỏng, không cần ngụy trang.

Lâm Túc Thiên gặp ác mộng, sau khi giật mình tỉnh thì không ngủ lại được, dứt khoát mang điện thoại vào WC chơi game, vừa mới ra khỏi cửa, thông qua ban công nhìn thấy Tô Trầm Ngư đi ra ngoài.

Cô muốn đi đâu?

Vừa nghĩ như vậy, Lâm Túc Thiên quyết định…Đi theo!

Tô Trầm Ngư đang đi thì phát hiện ‘cái đuôi’ phía sau, cô chậm rãi dừng bước, quay đầu.

Lâm Túc Thiên “?”

Không phải cô nên giả mù mà gọi một tiếng “Lâm lão sư” sao?

A, xung quanh không có ai, cũng không có cameraman, rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật.

Hắn thấy Tô Trầm Ngư nhìn hắn vẫy tay.

Hắn muốn nhìn thấy gương mặt khác của cô gái này, Lâm Túc Thiên siết chặt nắm đấm, xác nhận cô không mang dao, ngẩng đầu đến gần.

Giây tiếp theo, hắn cảm thấy hoa mắt, thân thể mềm đi.

“!” Cô gái này vậy mà lại dùng sắc dụ, vô sỉ!

Mặt Lâm Túc Thiên phiếm hồng, hắn còn chưa nghĩ xong cách để khỏi dây dưa với cô thì có cảm giác chân mình rời khỏi mặt đất, sau đó cả người đau như muốn vỡ ra―― người hắn bị Tô Trầm Ngư vật trên mặt đất, nửa ngày chưa hồi phục tinh thần.

Hắn vậy mà lại bị một cô gái…Quăng ngã?!

Nỗi khiếp sợ của Lâm Túc Thiên còn nhiều hơn tức giận, một người đàn ông cao 1m82 như hắn, nặng một trăm bốn mươi cân*, vì không muốn bị sụp đổ hình tượng trước mặt fans, hắn vẫn luôn duy trì tập thể hình, trước đây để quay một cảnh đánh nhau, còn cố ý đi học võ.

* một cân TQ = 0,5968 kg VN

Thân thể nhỏ nhắn của Tô Trầm Ngư vậy mà có thể quăng ngã hắn?!

Tô Trầm Ngư kéo góc áo, lui về phía sau hai bước, xoay cổ tay.

Lâu rồi chưa động tay, có chút mới lạ.

Trước đây Hoàng Hậu nương nương sống trong hậu cung, vì để bảo toàn tính mạng nên mới kêu cẩu hoàng đế cho các võ tướng dạy cô mấy động tác phòng thân, cẩu hoàng đế ở phương diện này rất hào phóng, trực tiếp phái Võ Trạng Nguyên, là một người cực kì giỏi, tuy rằng cô chỉ học được một chút da lông nhưng cũng đủ để đối phó với Lâm Túc Thiên.

“Thật ngại quá.” Tô Trầm Ngư tâm tình rất tốt, quyết định nhân từ tha cho hắn, “Em hoạt động xương cốt ấy mà.”

Lâm Túc Thiên trừng mắt nhìn bàn tay trắng nõn của cô, môi mấp máy, nhưng một chữ cũng nói không ra.

Hắn xoay người bò dậy, nhưng còn chưa đứng vững lại một lần nữa bị quăng xuống.

“…”

“Có phải rất tức giận đúng không? Cảm thấy bản thân là đàn ông mà lại để một cô gái vật ngã?” Tô Trầm Ngư ngồi xổm trước người hắn, nhìn thấy khuôn mặt hắn khó chịu thì có chút giễu cợt. Ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như trước, “Hay là không phục, cho rằng là do bản thân không chú ý mới bị em quăng ngã? Vậy anh có muốn đánh cược không?”

Lâm Túc Thiên lanh lẹ bò dậy, tức giận nói “Cược gì!”

Hắn hoàn toàn không ý thức bản thân bị Tô Trầm Ngư dắt mũi, bị đánh mà không muốn đòi lại công đạo, ngược lại xem câu đánh đố là trọng điểm.

“Đánh cược em có thể quăng ngã anh lần thứ ba.”

“…”

Đây mẹ nó là đánh cược?

Cược hắn bị quăng ngã?

“Nếu anh có thể ngăn em lại, không để em quăng ngã, thì tính anh thắng, sau đó, anh muốn làm gì em cũng được.” Cô chớp mắt.

Cả khuôn mặt Lâm Túc Thiên nóng lên, nghẹn họng nhìn cô, sau đó dậm chân “Tôi mẹ nó không có mấy ý nghĩ đó với cô!”

“Cược thì cược!” Dù gì hắn cũng là đàn ông, lúc trước chẳng qua không có phòng bị, hắn không tin hắn ngăn được một đứa con gái, hắn muốn cô gái này phải công khai xin lỗi trước mặt mọi người!

“Nếu như em thắng,” Tô Trầm Ngư đáng giá hắn từ trên xuống dưới, Lâm Túc Thiên bị nhìn đến nổi da gà, mới nghe cô chậm rãi nói, “Hai ngày ghi hình còn lại, anh tạm thời trở thành người hầu của em…à, là trợ lý, em làm gì thì anh làm đó.”

Việc làm sai lầm nhất của Lâm Túc Thiên đời này chính là đánh cược với Tô Trầm Ngư Khi lần thứ ba hắn tiếp xúc ‘thân mật’ với mặt đất, hắn bắt đầu nhớ lại lúc trước, khi ấy có phải đầu óc của hắn có vấn đề hay không, sao lại đồng ý với Tô Trầm Ngư nhỉ?

“Từ giờ trở đi, anh là người hầu của em… à không, là trợ lý nhỉ.” Tô Trầm Ngư thuận tiện uy hiếp mấy câu, “Vừa nãy em đã quật ngã anh, chuyện mất mặt như vậy, Lâm lão sư chắc chắn không muốn người khác biết. Em rất hiểu lòng người, anh không cần cảm ơn đâu.”

Ma quỷ!

Cô gái này chính là nữ ma đầu!

“Chẳng lẽ một người đàn ông như Lâm lão sư lại muốn bội ước?”

“Ha!” Lâm Túc Thiên cười lạnh, “Đã dám cược thì dám thua, đàn ông đương nhiên co được dãn được!”

Lúc hắn còn chưa nổi, ở đoàn phim cũng từng phải làm việc cho người khác rồi, sợ gì chứ.

Tô Trầm Ngư vỗ tay khen ngợi.

Trong lòng Lâm Túc Thiên nghẹn khuất, tròng mắt chuyển động, hắn đột nhiên hỏi “Tôi thấy thật lạ, người như cô sao lại bị Tô Thiên Ngữ đoạt vị hôn phu được?”

Tô Trầm Ngư cẩm điện thoại “Anh muốn biết?”

Hỏi thừa.

“Vì sao em phải nói cho anh?”

“…”

Tô Trầm Ngư nhảy nhót đi phía trước, Lâm Túc Thiên trừng mắt bóng dáng của cô, nội tâm muốn đem người trước mắt xé ra trăm mảnh.

“Còn không mau đuổi theo.”

“…” Hắn cắn răng đi theo, “Cô muốn làm gì?”

“Kiếm ăn.”

Lâm Túc Thiên “???”

Đầu óc cô có vấn đề hả.

“Thông minh lên.” Tô Trầm Ngư nhìn hắn, “Anh không đói bụng?”

Lâm Túc Thiên bị nói như vậy, bụng lập tức kêu òm ọp một tiếng, đêm qua hắn chưa kịp ăn bao nhiêu đã bị Tô Trầm Ngư dọa, cho nên gà xiên nhúng đã tiêu hóa xong lâu rồi.

Hắn vui mừng “Ý cô là…đến chỗ người dân trong thôn xin đồ ăn sáng?”

“Sao có thể là xin chứ.” Tô Trầm Ngư sửa lại cho đúng, “Không phải anh rất nổi sao, dùng mặt nha, dùng không được thì mua thôi…Anh có mang tiền theo chứ?”

Lâm Túc Thiên theo bản năng gật đầu.

Tô Trầm Ngư tìm một ‘gia đình giàu có’, nhà ba tầng, sau đó dẫn Lâm Túc Thiên đi vào.

Lâm Túc Thiên trợn mắt, há mồm nhìn Tô Trầm Ngư lật mặt trong nháy mắt, mở miệng cứ ‘anh chị’, làm hai vợ chồng ông chú kia cười không khép được miệng, sau đó Lâm Túc Thiên ký hai mươi bản chữ kí, chụp ảnh chung, dùng tiền mặt trong ví để đổi lấy hai thùng đồ ăn.

Đúng vậy, là hai thùng.

Một thùng có ba quả bưởi to, rất nhiều quýt, thùng còn lại là một nồi cháo thịt vịt Bắc Thảo, cộng thêm hai mươi cái bánh bao!

Ông chú định giúp bọn họ mang về sân nhưng Tô Trầm Ngư vội vàng ngăn cản “Không cần không cần, tự tụi cháu làm là được rồi ạ.”

Sau đó…Lần đầu tiên trong cuộc đời Lâm Túc Thiên, gánh đồ ăn.

Đồng hồ báo thức vang lên, Thẩm Tâm Tâm ngồi dậy, đầu tóc lộn xộn, theo bản năng nhìn sang giường của Tô Trầm Ngư, chăn nệm xếp gọn gàng không khác gì miếng đậu hũ, còn người thì không thấy đâu.

Cô ấy dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị, sau đó chào hỏi cameraman, ra cửa phát hiện những người khác lục tục cũng tỉnh, đang thương lượng xem bữa sáng ăn gì.

Nhìn một vòng không thấy Tô Trầm Ngư, Thẩm Tâm Tâm hỏi “Mọi người có nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi không?”

Chu Diệc An “Không phải em ấy còn ngủ sao?”

“Em ấy không có trong phòng.” Thẩm Tâm Tâm nói.

Người đi đâu rồi?

“Ai ở đó!” Chu Diệc An nói xong thì im lặng, biểu tình quái dị.

Những người khác cùng hắn đi qua xem thử.

“…”

Tô Trầm Ngư đứng trên đường, Lâm Túc Thiên đi theo sau. Hai người này sáng sớm đi cùng nhau đã đủ làm người khác kinh ngạc rồi, nhưng còn kinh ngạc hơn là trên vai Lâm Túc Thiên gánh hai đòn, hai bên treo hai cái thùng cỡ vừa, lung lay đi tới, bộ dáng giống như đã cố hết sức.

Từ xa nhìn lại, Tô Trầm Ngư nhàn nhã đi phía trước giống như một vị chủ nhân cao quý, mà Lâm Túc Thiên đang gánh đồ đi theo sau lại giống một người hầu trầm mặc hơi vụng về.

Mọi người không hiểu.

Chuyện gì đã xảy ra?

“Chào buổi sáng các lão sư.” Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng chào hỏi, khi đến gần có thể nghe tiếng Lâm Túc Thiên thở dốc, vị đại thiếu gia cao quý này như trút được gánh nặng, hạ vai xuống, thùng rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề.

“Người dân trong thôn thật tốt bụng, biết chúng ta không có đồ ăn sáng, nên cố ý tặng cho chúng ta…” Tô Trầm Ngư cười tủm tỉm nói, “Nhờ Lâm lão sư sức lực lớn, mới có thể gánh về đây á.”

Lâm Túc Thiên nhìn cô trợn mắt nói dối.

Cho nên, vấn đề đồ ăn cứ như vậy được giải quyết?

Nhưng vì sao Lâm Túc Thiên lại đi chung với cô?

Nhưng tất cả mọi người đều ăn ý không hỏi, múc cháo, cầm bánh bao, Tô Trầm Ngư chờ bọn họ lấy xong thì nhìn qua Lâm Túc Thiên

Màn kế tiếp làm những người khác kinh ngạc đến mức suýt chút rớt cằm.

Chỉ thấy Lâm Túc Thiên múc một chén cháo, quy củ đưa cho Tô Trầm Ngư.

???

Mới có một đêm mà Lâm Túc Thiên thay đổi rồi?

Gương mặt anh tuấn của Lâm Túc Thiên hơi cười, nhìn mọi người nói “Hôm qua vì nguyên nhân sức khỏe, đối xử với Trầm Ngư không tốt, thật không nên, sau này nhờ mọi người giám sát tôi vậy, không thể mắc phải sai lầm như vậy nữa.”

……

Nội tâm Thẩm Tâm Tâm tò mò đến mức ngứa ngáy, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội hỏi Tô Trầm Ngư “Tiểu Ngư Nhi, em làm gì mà thái độ của Lâm Túc Thiên thay đổi một trăm tám mươi độ thế?”

Tô Trầm Ngư trầm tư một lát, nghi hoặc lắc đầu “Em cũng không biết, khi em thức dậy thì gặp anh ấy, sau đó anh ấy lập tức xin lỗi em, còn nói trong hai ngày này muốn trở thành ‘người hầu’ của em, muốn gọi em là ‘chủ nhân’, làm em sợ muốn chết.”

Thẩm Tâm Tâm há hốc miệng.

Thiếu nữ buồn rầu “Tuy rằng chị không định nói xấu sau lưng người khác đâu, nhưng chị cứ cảm thấy hắn hình như…chỗ này không thích hợp lắm.” Cô ấy lặng lẽ chỉ lên đầu mình, mặt mày ủ rũ, “Chuyện này nếu bị fans hắn biết chắc chị sẽ bị mắng mất.”

“Chắc là hắn thật sự có bệnh.” Cuối cùng Thẩm Tâm Tâm đưa ra kết luận.

Cô ấy vốn dĩ không muốn tin, nhưng thái độ lúc sau của Lâm Túc Thiên đối với Tô Trầm Ngư làm cô ấy không thể không tin điều mà Tô Trầm Ngư nói.

Não tự động tưởng tượng bộ dáng Lâm Túc Thiên đuổi theo Tô Trầm Ngư gọi ‘chủ nhân’, Thẩm Tâm Tâm cảm thấy mình bây giờ không thể nhìn thẳng Lâm Túc Thiên.

“…” Lâm Túc Thiên cảm thấy Thẩm Tâm Tâm cứ nhìn trộm hắn… Chẳng lẽ cô ấy thích mình?

Hôm nay từ khóa tổ tiết mục đưa ra chỉ có một―― cá.

Gần đây có một con suối nhỏ, người dân trong thôn rất thích tới chỗ này, bởi vậy dòng suối nhỏ này có tên là ‘Suối cá’, các khách mời mùa một cùng đến đây bắt cá, đùa vui. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị xuất phát thì nữ khách mời cuối cùng ―― ảnh hậu Ôn Tư Dao rốt cuộc cũng tới.

Địa vị của nữ minh tinh này chỉ đứng sau Mục Quân Bạch, bộ phim mới của cô ta sắp công chiếu nên mới tham gia chương trình.

Thân phận của cô ta rất lớn, cũng là khách quý, tổ tiết mục cử vài người đi theo, đương nhiên không lộ diện trong máy quay, xuất hiện trong màn hình là cô gái xách theo hai cái vali to, bộ dáng độc lập.

“Ngại quá, công việc hôm qua bị trì hoãn nên đến trễ.” Ôn Tư Dao lấy mấy món quà ra, tặng mỗi người một cái, “Lão Bạch, lần trước chúng ta gặp mặt cũng được nửa năm rồi nhỉ.”

Mục Quân Bạch cười gật đầu.

Ôn Tư Dao vừa đến đã được mọi người chào đón, vì cô ấy quá nổi, tuy rằng địa vị không bằng Mục Quân Bạch, nhưng cô ấy vẫn luôn xuất hiện trước màn ảnh, nếu xét về mặt lưu lượng* thì còn cao hơn cả Mục Quân Bạch.

*Lưu lượng: là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu, gây hiệu ứng lớn và độ phổ biến tới mức dù không phải fan nhưng nhắc tới người ta cũng biết. ... Và những người sở hữu lưu lượng hàng đầu Cbiz trong giai đoạn đó được gọi là đỉnh lưu.

Ngay cả Thẩm Tâm Tâm cũng dùng mắt lấp lánh nhìn Ôn Tư Dao, chắc là do khá thân với Tô Trầm Ngư, cô ấy không giấu diếm mà nói “Chị Tư Dao diễn cực kì tốt, chị thật sự rất thích cô ấy, lát nữa chị đi xin chữ kí, em nói xem cô ấy có đồng ý không nhỉ.”

Tô Trầm Ngư chậm rãi nói “Chắc có.”

Cô hứng thứ đánh giá Ôn Tư Dao, vị ảnh hậu này dáng người cao gầy nóng bỏng, ngũ quan sắc sảo, mang một chút dị vực phong tình*.

*Vẻ đẹp khác biệt

Đây là nữ phụ trung thành hàng thật giá thật, lưu luyến si mê Cố Vị Hi, ghen ghét Tô Thiên Ngữ, sau này cùng Tô Thiên Ngữ chơi các loại battle*, cuối cùng thất bại thảm hại, rơi vào cảnh vạn người phỉ nhổ.

*Đấu tranh, chiến đấu, tranh giành

Ôn Tư Dao định đem hành lý lên lầu, Thẩm Tâm Tâm chủ động nói “Chị Tư Dao, em giúp chị.”

Thẩm Tâm Tâm chủ động hỗ trợ, Tô Trầm Ngư nếu không tỏ thái độ thì rất dễ dàng ăn mắng, cũng may hiện tại cô có người hầu làm giúp, cô nhìn thoáng qua Lâm Túc Thiên.

Cũng không biết có phải ‘tâm linh tương thông’ với cô không mà trong nháy mắt Lâm Túc Thiên đã hiểu được ánh mắt này của cô, tiến lên “Để tôi!”

Lâm Túc Thiên nói xong mới ý thức được bản thân vừa làm cái gì “…”

“Vẫn là em trai tốt nha.” Ôn Tư Dao cười tủm tỉm nói, Thẩm Tâm Tâm có chút mất mát, vừa nãy cô ấy chủ động còn chưa được khích lệ đâu.

Hết chương 13 (1).