Hoàng đế âm trầm nhìn phía phi tiêu... Ha, cuối cùng cũng có đứa nghịch tử chờ ông ta chết không được, có ý định giết ông ta! Dù đã biết ngày này sẽ đến, tranh chấp hoàng vị, đời nào chẳng có? Phải biết, cái ngôi vị này hấp dẫn biết bao nhiêu! Ngay cả ông ta cũng đã từng dấn thân vào cái cuộc chiến vương quyền này mặc kệ tất cả... Nhưng ngay bây giờ, cô nương này nói, sẽ hỗ trợ cho đứa nhỏ nhà mình, hoàng đế bỗng cảm thấy yên tâm phần nào. Với năng lực của cô, một tay xử lý bè phái của thừa tướng, một tay nâng Đào nhi lên làm thái tử. Chỉ cần có cô hỗ trợ, Đào nhi không cần ông soạn chỉ, cũng có thể làm hoàng đế! Tích Sơ nhìn nhìn hoàng đế, nhìn lên nhìn xuống cũng chẳng thấy chỗ nào giống thuộc hạ nhà cô. Chẳng lẽ hắn giống mẹ? Ừ, cũng có lý, có câu con trai thường hay giống mẹ mà nhỉ! [Thỉnh thí chủ chú ý tình hình hiện tại!] Thích khác bên ngoài bu đầy cây thế kia mà cô còn thời gian xem xét chuyện cha con nhà người ta! Tích Sơ đảo mắt một vòng, liền không biết ở đâu lấy ra mấy hòn đá nhỏ, sau đó liền dùng lực ném vào bụi cây trước sân. Hoàng đế nghi hoặc, cô lấy ở đâu ra mấy viên đá thế? Còn có ai lấy đá chơi tay không với thích khách không? Tích Sơ dường như hiểu sự nghi hoặc của hoàng đế, không mặn không nhạt cười trả lời: - "Đi trên đường lượm được để dành chọi chim, ai biết có tác dụng như vậy!" Hệ thống tuyệt đối sẽ không nói, cô trên đường đến đây dạo một vòng quanh quốc khố của người ta rồi lượm được đâu! Bổn hệ thống sẽ không nói đâu. Thích khách trên cây nhìn viên đá bay đến thì hoảng hốt lấy dao đỡ, vừa đỡ xong thì liền phát hiện bản thân đã nằm trong một tấm lưới lớn. - "Bắt được mẻ cả lớn quá nhỉ?" Nhất Tiểu cười cười nói. - "Đêm về nướng đi!" Nhị Tiểu phấn khởi. Bọn hắc y nhân trong lưới:"..." Bọn ta không phải cá! Thật sự không phải! Hello~~~:))