Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh

Chương 119

Quý Ưu Trạch lại lấy bộ hợp đồng lúc trước mình ký kết ra, kiểm tra cẩn thận. Bên trong không có quy định nào nói trong thời gian hợp đồng không thể yêu đương, cũng không nói không thể công khai.

Cho nên, công khai, cũng không thể xem như là vi phạm hợp đồng? Chỉ có điều, có lẽ công ty sẽ phẫn nộ nhỉ. Với lại, có thể mình sẽ bị Dương Thải Lâm phẫn nộ chém chết mất.

Còn có khả năng sẽ không có ít fan quay lưng. Dù sao có rất nhiều chuyện, thật sự khó mà đoán trước được.

Thế nhưng, từ trước đến giờ chưa từng có một lần nào Quý Ưu Trạch liều mạng muốn công khai như lần này. Giống như là tiêm máu gà mà muốn công khai.

Cảm giác nếu như không công khai, cô sẽ mất vị giác, không ngủ ngon, bước đi sẽ vấp té, uống nước sẽ sặc, mất hết ham muốn sở thích, cả đời mục nát.

Loại cảm giác này, cực kỳ giống như lúc còn nhỏ muốn đến một nhà nào đó qua đêm, nhưng mà ngại uy nghiêm của mẹ mà không dám đi, sau đó cả buổi tối cứ lăn qua lộn lại trong chăn không ngủ được, tưởng tượng nếu như giờ khắc này mình ở một cái nhà nào đó, trò chuyện xem ti vi chơi trốn tìm vô cùng tự do.

Huống chi, cô và Khang Tịch, từ lúc đi học đến giờ, gương vỡ lại lành vốn không dễ dàng gì, cho nên phải suy nghĩ bảo vệ phần tình cảm này, thậm chí còn phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Sau khi cân nhắc kiểm tra lại, cuối cùng Quý Ưu Trạch cũng nói suy nghĩ của mình cho Dương Thải Lâm nghe.

Sau khi Dương Thải Lâm nghe xong tất nhiên là không vui, ngay lúc đó biến thân thành hợp thể Diệt Tuyệt sư thái và Mai Siêu Phong tại chỗ, suýt nữa là tung chiêu thức tối cao tiêu diệt Quý Ưu Trạch.

Cuối cùng, Dương Thải Lâm chỉ nói một câu: “Em nghiêm túc?”

Quý Ưu Trạch gật đầu không chút do dự.

“Chị thương lượng với công ty một chút.” Dương Thải Lâm trầm mặc một lúc lâu, trả lời thế này: “Cho dù muốn công khai, cũng phải chọn một thời cơ thích hợp. Em nghĩ cho mình đồng thời cũng phải nghĩ cho công ty nữa chứ, đúng không?”

Quý Ưu Trạch nghĩ Dương Thải Lâm nói cũng có lý. Hơn nữa, thái độ của Dương Thải Lâm không cứng rắn giống như trước, thay đổi dịu đi chút, nói lên chị vẫn sẽ giúp mình, có hy vọng.

“Trước không nói với em mấy thứ này. Ở đây có một bộ điện ảnh mới tìm em đóng.” Sau khi Dương Thải Lâm nói xong, thì đưa tài liệu tới trước mặt Quý Ưu Trạch.

“Đây là…”

“Nhà đầu tư và đạo diễn rất xem trọng em, bọn họ liên hệ với chị nói, hy vọng có thể mời em tham gia đóng nữ chính.” Lúc Dương Thải Lâm nói điều này, sắc mặt biểu cảm có vẻ khá hưng phấn.

Quý Ưu Trạch xem tài liệu xong, kinh ngạc thét thành tiếng: “OMG!!! Đây, đây, đây không phải là đạo diễn Oscar ngoại quốc nổi danh trong truyền thuyết sao?!”

“Cái đầu em á!” Dương Thải Lâm đoạt lại tài liệu, nói: “Là Aston.”

“Kệ đi, nói chung, là đạo diễn lớn quay bộ “London Lover” đúng không?!” Quý Ưu Trạch cảm giác dường như mình nhìn thấy thiên sứ đang đứng phía trước vẫy tay với mình.

Bộ phim của đạo diễn này cô từng xem rồi, dù sao ông cũng được xưng là nhân vật săn cúp. Có người nói thứ ông ta quay phim, lối suy nghĩ cơ bản đều rất súc tích lại tài tình.

Có đạo diễn mệt chết mệt sống cũng không lấy được giải, ngược lại mỗi bộ phim đều có thể tìm được bóng dáng trong bảng xếp hạng phim dở tệ. Thế nhưng tình huống của vị đạo diễn này lại hoàn toàn tương phản.

Diễn viên từng hợp tác với ông, vốn đều nói cảm giác diễn xuất của mình nâng cao rất nhiều. Đạo diễn luôn có thể khai thác được tài năng vẫn đang ngủ mê trong mọi người.

Dương Thải Lâm ôm hai tay, gật đầu nghiêm túc: “Ừ, phải.”

“Tại sao ông ấy lại chọn em?! Trong nước có rất nhiều diễn viên hàng top, vì sao lại chọn em chứ?!” Quý Ưu Trạch kϊƈɦ động vô cùng.

Dương Thải Lâm nhún vai: “Nói nghiêm túc thì vì bộ phim này là trong nước và ngoài nước hùn vốn quay phim, sau đó bọn họ nghĩ em phù hợp với hình tượng nữ chính trong phim.”

Quý Ưu Trạch lập tức tràn đầy sức sống hỏi: “Nhanh nhanh nhanh, nói chút đi, là nữ chính thế nào?”

“Đây là “Hành trình điên cuồng của Mike”, cũng chính là kịch bản của bộ phim này.” Dương Thải Lâm nói xong mỉm cười.

“Đây là…”

“Rất có hương vị chuyện xưa, tuy rằng vẫn là phim thương mại, nhưng lại thật sự phản ánh bản chất con người.” Dương Thải Lâm bổ sung một câu: “Em tự xem đi. Sau đó chị cảm thấy, bộ phim này có thể thay đổi cuộc đời em.”

Quý Ưu Trạch nghe xong, sửng sốt. Đây là lần đầu tiên nghe được Dương Thải Lâm khen ngợi một kịch bản như vậy. Lẽ nào, bộ phim này, thật sự ghê gớm như vậy sao?

Quý Ưu Trạch nhận lấy, đọc sơ qua giới thiệu tóm tắt, mặt trêи viết: “Trùm tác giả tiểu thuyết Mike phát hành bản tiểu thuyết thứ mười công khai biểu đạt luận điệu miệt thị người nghèo, căm thù đồng tính luyến ái, và ủng hộ mạnh mẽ phái nữ thì không bằng đàn ông.

Sau khi bộ sách xuất bản, Mike bị người đời phỉ nhổ và tẩy chay, địa vị xuống dốc không phanh, gặp phải tẩy chay dẫn đến công ty kinh doanh của anh ta cũng phá sản. Sau khi phá sản Mike biến thành người nghèo, tuy nhiên, quan điểm của anh ta về thế giới cũng mở rộng hơn nhiều…

Mà vai Quý Ưu Trạch đóng, là Elle người bạn tốt nhất lúc anh ta biến thành người nghèo. Elle là cô gái nhiệt tình hào phóng thẳng thắn tự chủ, mỗi ngày khi kết thúc công việc, cô đều thấy Mike chán nản ở bên cây cầu đá khi cô phải đi ngang qua trêи đường về nhà.

Thông qua Elle và bạn gái Elle, và bạn bè, quan niệm ban đầu của Mike đối với xã hội này, yên lặng xảy ra thay đổi…

“Dù sao em cũng muốn công khai, vậy thì, đóng tốt bộ này rồi công khai, không phải rất tốt sao?” Sau khi Dương Thải Lâm nói xong, liền xoay người làm việc của mình.

Quý Ưu Trạch ôm kịch bản, nhìn thân ảnh bận rộn của Dương Thải Lâm, khóe miệng lan ra một tia cười nhẹ nhõm vui sướиɠ.

Tuy rằng, bình thường Dương Thải Lâm thường cho người ta cảm giác rất đáng sợ, thế nhưng trêи thực tế, cũng chỉ là kẻ nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như đậu hũ trong truyền thuyết.

Từ lúc sau khi Dương Thải Lâm nhận chịu trách nhiệm với mình, Quý Ưu Trạch có thể cảm nhận rõ ràng là tài nguyên trở nên ngày càng tốt. Có thể thấy được trêи phương diện này, Dương Thải Lâm hết lòng hết dạ làm đủ nhiệm vụ.

Cảm giác vẫn là một người rất ấm áp. Thật ra, bộ phim lần này có thể đến lượt mình, chắc chắn Dương Thải Lâm cũng phải chen lấn vỡ đầu liều sống liều chết mới lấy được cơ hội giúp mình rồi. Mặc dù Dương Thải Lâm không nói gì.

Nghĩ như vậy, Quý Ưu Trạch cảm thấy mình sắp không khống chế được sức lực nguyên thủy trong cơ thể, khóc lớn một hồi, nước ngập Kim Sơn.

Đúng lúc này, đột nhiên Dương Thải Lâm xoay người, nói: “Nhưng mà em phải diễn thật tốt vào, diễn tốt rồi tiền lương của chị sẽ như nước đẩy thuyền dâng, gần đây chị nhìn trúng một gian nhà trong thành thị, có hơi đắt, chỉ đành trông cậy vào em đó.”

Được rồi… cảm động gì đó không quá một giây, tình cảm ấm áp giữa người với người như chiếc thuyền nhỏ lật ngược.

Chỉ có điều, muốn gặp mặt với đạo diễn trứ danh thì phải làm sao? Lo quá lo quá, làm sao mới hợp lý?

Vì chuyện này, Quý Ưu Trạch hẹn Khang Tịch ra nói chuyện thật lâu.

Khang Tịch thấy gương mặt vừa hưng phấn vừa sợ hãi của Quý Ưu Trạch, thì nở nụ cười nói: “Đừng lo lắng, cứ như bình thường là được.”

“Được rồi.” Tuy Quý Ưu Trạch gật đầu, thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.

Bên kia, Dương Tố Hoan mơ một giấc mơ. Mơ thấy Tiền Gia dọn một đống thứ chạy tới chạy lui. Cô liền đi hỏi Tiền Gia làm sao vậy. Sau đó Tiền Gia nói, nhanh, nhanh dọn mấy thứ này xuống lầu!

Dương Tố Hoan gật đầu, vén tay áo lên bắt đầu giúp dọn đồ. Những thứ đó lại rất nặng rất nặng, cô dọn mà cả người đổ mồ hôi như tắm.

Hơn nữa Tiền Gia đứng trước mặt còn quay đầu lại nói gì đó với cô: “Nhanh lên nhanh lên chút đi, cậu chậm quá, cậu chậm vậy, mình sẽ thăng thiên mất!”

Đúng lúc này, Dương Tố Hoan bị tiếng chuông cửa đánh thức. Tỉnh dậy nhìn, mới sáng sớm hơn bảy giờ.

Dương Tố Hoan vừa khởi động điện thoại, vừa chỉnh quần áo gọn gàng, xuống giường đi ra ngoài, đi tới cửa.

Cửa vừa mở ra, đã nhìn thấy tay trái tay phải Tiền Gia cầm cái vali lớn xuất hiện ở đây.

“Ơ?” Dương Tố Hoan nhìn lướt qua cái vali lớn đó, lại nhìn Tiền Gia, sau đó không nói hai lời, đi ra ngoài, cầm lấy một cái vali trêи tay trái của Tiền Gia.

Sau khi Tiền Gia thấy hành động của Dương Tố Hoan, lập tức tay bắt mặt mừng. Bản thân còn chưa mở miệng nói chuyện, Dương Tố Hoan đã chủ động giúp mình dọn vali vào nhà! Xem ra trình độ ăn ý giữa các cô đã cao đến phá tan chân trời rồi! Cô còn chưa nói mình định dọn tới ở, kết quả Dương Tố Hoan đã bắt đầu ngầm hiểu dọn đồ rồi?

Trong lòng Tiền Gia đang vui tươi hớn hở nghĩ, lại thấy Dương Tố Hoan cầm vali kéo đứng thẳng, bình tĩnh đi ra ngoài đi tới hướng thang máy.

“Này, này này này chờ đã, cậu đi hướng nào thế?” Tiền Gia thấy sự việc không tiến hành như trong suy đoán của mình, lập tức xông tới.

Lúc này, Dương Tố Hoan đã kéo vali bỏ vào trong thang máy.

Kết quả vừa mới bỏ vali vào, Dương Tố Hoan đã bị Tiền Gia nắm cổ tay kéo trở về.

Bởi vì Tiền Gia kéo lại đột ngột, Dương Tố Hoan không có chút phòng bị nào, dưới chân không đứng vững, vì vậy lảo đảo, trực tiếp ngã vào lòng Tiền Gia.

Không ai đi vào, vì vậy qua một lát cửa thang máy tự động đóng lại, lên cao.

Tiền Gia lại hoàn toàn quên mất hình như mình có chuyện gì đó, một tay vẫn cứ nắm chặt cổ tay Dương Tố Hoan, nuốt nước bọt.

Cơ thể thật mềm thật thơm, giống như là có một khả năng đặc biệt nào đó, thoáng cái đã dán chặt Tiền Gia trêи mặt đất không thể nhúc nhích.

Lúc này Dương Tố Hoan mới giống như tỉnh lại từ trong mơ, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Tiền Gia với khoảng cách gần.

Hai người kề sát nhau, loại nhiệt độ vi diệu này, thậm chí quấy nhiễu hô hấp của Tiền Gia. Trái tim giống như nhịp trống nhảy lung tung, đập lên đập xuống ngày càng mãnh liệt.

Thoạt nhìn Dương Tố Hoan vẫn là dáng vẻ thản nhiên xuất thần như cũ. Đôi con ngươi kia hệt như ngọc lưu ly, không biết là vì do điều kiện ánh sáng hay là bản thân thế nào, có vẻ long lanh lại trong sáng không gì sánh được.

Sau một lát, Dương Tố Hoan mới chậm rãi mở miệng, nói: “Cậu…”

Nghe thấy Dương Tố Hoan lên tiếng, trái tim của Tiền Gia càng thêm rối loạn. Bây giờ là cơ hội tốt, chi bằng, trực tiếp thổ lộ là được rồi!

“Mình có lời muốn nói với cậu.” Tiền Gia nhìn Dương Tố Hoan trong lòng, hít thở thật sâu.

Dương Tố Hoan nghe vậy, nén lại lời mình muốn nói, gật đầu một cái.

“Mình, thật ra…”

“Ừ?”

“Mình muốn nói…” Tiền Gia nói một câu lại cắn môi.

Nói thật, Tiền Gia lớn lên mày xinh mắt đẹp, da dẻ cũng rất đẹp, môi cũng giống như là bông hoa mịn màng. Hơn nữa, lông mi còn vừa dài vừa dày, thoạt nhìn như là kiệt tác của tác giả truyện tranh. Trước đây Dương Tố Hoan không có chú ý tướng mạo Tiền Gia thật kỹ, cho tới bây giờ với khoảng cách gần như thế, cô mới phát hiện, mặt mũi Tiền Gia cũng không tệ lắm.

Dương Tố Hoan tiếp tục hỏi: “Nói gì?”

“Thật ra mình… sáng nay mình có ăn một hộp rau hẹ, có thối tới cậu không?” Tiền Gia lằng nhằng nửa ngày, vẫn không dám nói ra.

Cô cũng cảm giác được mình ngày càng kỳ quái. Rõ ràng bản thân là người thiên hướng chủ động, nhưng vì sao đến lượt Dương Tố Hoan, lại trở nên lằng nhằng như vậy?

Dương Tố Hoan nghe vậy, suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Không sao, sáng nào mình cũng ăn hai hộp rau hẹ lận.”

Sau khi Dương Tố Hoan nói xong định xoay người. Tiền Gia quýnh lên, trực tiếp vươn tay ôm lấy eo Dương Tố Hoan. Động tác này, có thể nói là khá mập mờ!

Dương Tố Hoan ngẩng đầu lên, nhìn Tiền Gia không hề chớp mắt, mang đầy thắc mắc.

“Mình còn có một chuyện chưa nói với cậu.” Tiền Gia quyết định, lần này nhất định phải thổ lộ thành công.

“Là gần đây cậu học điệu Tango à?” Không có chút phòng bị nào, Dương Tố Hoan hỏi ra một câu như vậy.

“Điệu Tango?” Vẻ mặt Tiền Gia là bộ dáng không thể hiểu nổi.

Dương Tố Hoan trả lời: “Đúng. Cái tư thế cậu lôi kéo mình này, giống y chang điệu Tango.”

“À, đúng, mình đang học Tango. Ngại ghê, vừa rồi không để ý xem cậu là người cộng tác khiêu vũ, thiếu chút nữa là nhảy múa ở đây rồi!” Tiền Gia lập tức xé tim, sau đó buông Dương Tố Hoan ra, giơ tay lên gẩy gẩy tóc.

Dương Tố Hoan không nhận ra Tiền Gia không vui, chỉ đi tới nói: “Thật ra mình cũng có lời muốn nói với cậu…”

“Ừ, cậu nói đi.” Tiền Gia xoay người, ôm vai dựa vào vách tường.

“Vali của cậu còn trong thang máy.”

“Vừa rồi mình đã muốn nói với cậu, nhưng mà cậu nói cậu cũng có chuyện nói với mình, nên mình để cậu nói trước.”

Tiền Gia nghe xong, mới lập tức nhớ tới vali của mình! Đúng vậy, vừa rồi Dương Tố Hoan bỏ vali vào trong thang máy, nhưng mà Dương Tố Hoan lại bị mình kéo lại. Lúc đó cái vali kia đã ở trong bụng thang máy đi lên.

Sau khi phản ứng, Tiền Gia bật người chạy như bay đến cửa chính thang máy, lại giơ tay chọc chọc cái nút. Nhưng mà chữ số thang máy vẫn tăng lên hướng lên trêи.

Vì vậy Tiền Gia xoay người lại, nhìn Dương Tố Hoan, hỏi: “Nói mới nhớ, tại sao cậu lại muốn nhét vali của mình vào trong thang máy?”

Dương Tố Hoan nghe vậy, mới phản ứng được lúc trước mình làm gì.

“Mình mơ thấy cậu kêu mình cùng nhau dọn đồ xuống lầu, sau đó bị tiếng chuông cửa đánh thức, thoáng cái không phân biệt cảnh trong mơ và hiện thực.”

“Được rồi.” Lúc này, cửa thang máy lại mở, không ai lấy trộm, cái vali vẫn còn bên trong. Tiền Gia nhảy vào, chuyển cái vali ra lại.

Lúc này Dương Tố Hoan mới hỏi câu hỏi quan trọng: “Vì sao cậu dọn nhiều thứ vậy?”

Tiền Gia chuyển hai vali vào trong cửa nhà Dương Tố Hoan rồi, nói: “Bởi vì mình định… sau này ở đây.”

Dương Tố Hoan nghe vậy, đăm chiêu suy nghĩ, sau đó đi thẳng về phòng mình, đồng thời bắt đầu dọn đồ của mình.

Tiền Gia lấy làm kinh hãi: “Cậu làm gì thế?!”

Mình vừa nói muốn dọn vào ở, Dương Tố Hoan đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, ý là, cậu ấy không muốn sống chung với mình?

“Nhà vốn là do cậu tìm. Cậu đã định đến ở đây, vậy không sao, mình sẽ cố gắng tìm được phòng mới sớm nhất, sau đó dọn ra ngoài.” Dương Tố Hoan nói xong còn mỉm cười một cái, chính là bộ dáng “Xin cậu nhất định phải yên tâm”.

“Ý mình không phải vậy, mình không có muốn cậu dọn đi.” Tiền Gia nâng trán.

“Ơ?”

“Mình nói… dù sao thì cậu ở đây không sao cả, thật sự.” Tiền Gia luôn cảm thấy, mấy câu tương tự 'Ở chung không tốt sao' này nọ, vẫn rất khó nói ra miệng.

“Ừ, được.” Dương Tố Hoan nói rồi bỏ đồ đạc mình đang thu dọn về chỗ cũ.

Sau một lát, Tiền Gia tiếp tục hỏi: “Cậu không hỏi sao mình vào ở à? Mình còn chưa biết cậu có bằng lòng hay không đây.”

Dương Tố Hoan tiếp trả lời: “Vốn chính là nhà cậu sắp xếp, cậu muốn làm gì, tất nhiên mình đều sẽ không phản đối.”

Được rồi, Tiền Gia nghĩ, mình lần này thật sự thất bại rồi.

Lúc này, đột nhiên Dương Tố Hoan lại mở miệng: “Tiền Gia, mình còn có lời chưa nói hết.”

“Nói cái gì?” Trong lòng Tiền Gia, đã không còn ôm bất kỳ mong đợi gì vào lời Dương Tố Hoan sắp nói.

Đoán là một số chuyện nhỏ nhặt không đáng kể trong sinh hoạt thôi. Dù sao không thể nghĩ sai như trước được. Phải biết là, hy vọng càng cao thất vọng càng lớn, đây chính là lẽ phải.

Đột nhiên Dương Tố Hoan đi tới trước mặt Tiền Gia, nhón chân lên, giơ tay lên trêu chọc tóc trêи đầu Tiền Gia.

“Đẹp.”

“Cái gì?” Tiền Gia cảm thấy bản thân ngày càng không thể hiểu nổi tâm tư của Dương Tố Hoan.

“Gương mặt cậu, rất đẹp mắt.” Dương Tố Hoan nói xong, mím môi mỉm cười.

Tiền Gia nghe vậy, chỉ cảm thấy dường như mình là ngày ba tháng ba, hoa đào nở khắp xung quanh mình, mùa xuân nhẹ lướt qua mây đầy trời.

Một vài phút sau, Tiền Gia chạy ra khỏi phòng, gọi điện cho Khang Tịch.

“Khang Tịch, cậu ấy vừa khen trông tôi đẹp, cô nói xem đây là ý gì?”

“Có phải tôi có hy vọng không? Cô nói gì, tôi đều đang cố gắng làm!”Sau khi cúp điện thoại, Tiền Gia dọn đồ đạc của mình vào phòng ngủ kế bên.

Dương Tố Hoan luôn ở bên cạnh giúp cô dọn dẹp.

Tiền Gia vẫn còn cảm thấy có chút không chân thật. Vậy mà Dương Tố Hoan lại sảng kɧօáϊ đồng ý cho cô dọn vào như vậy.

Dọn dẹp xong, Dương Tố Hoan đi giặt giũ quần áo, Tiền Gia thì nằm trêи giường, suy nghĩ một chút rồi cười khúc khích.

Đột nhiên Dương Tố Hoan đi vào phòng Tiền Gia, đứng bên giường hỏi cô: “Muốn ra ngoài ăn cơm không?”

Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, giống như sa mỏng nhẹ nhàng che phủ lên người Dương Tố Hoan, làm cô trông thật sự giống như một tiểu tiên nữ đầy linh khí.

Tiền Gia bật người ngồi dậy: “À, ờ! Được, đi ăn chỗ nào?”

Dương Tố Hoan trả lời: “Đi tới nhà hàng lần đầu tiên cậu dẫn mình đi ăn lúc mình mới dọn tới đi.”

Tiền Gia nghe vậy, lập tức gật đầu.

Thay giày, đi ra cửa, Tiền Gia vẫn có loại cảm giác bồng bềnh thoáng qua.

Đến điểm đích, sau khi hai người chọn bốn món một canh xong, nhàn nhã không có chuyện gì làm thì nói chuyện phiếm giết thời gian.

“Ba mình nói, có một họ hàng muốn bảo mình về nhà xem mắt.” Ngay lúc Tiền Gia cúi đầu uống nước, đột nhiên Dương Tố Hoan nói một câu, khiến Tiền Gia bị sặc nước.

Tiền Gia nâng mu bàn tay phải lên nhẹ nhàng lau mép miệng, nhìn Dương Tố Hoan không thể tin được: “Xem mắt?”

Lúc này, người bán hàng bưng những món ăn các cô gọi lên, lịch sự nói câu mời dùng cơm, sau đó xoay người rời đi.

Đợi sau khi người bán rời đi, Dương Tố Hoan mới gật đầu: “Đúng.”

Thoạt nhìn sắc mặt Tiền Gia không tốt lắm, mím chặt môi: “Không được.”

“Vì sao?”

“Giờ đã thời đại nào rồi, còn đi xem mắt gì nữa chứ.” Tiền Gia nói nói, trêи mặt lộ rõ không thoải mái.

Dương Tố Hoan nói chậm rãi: “Trông cậu, còn kϊƈɦ động hơn mình.”

Tiền Gia đặt ly xuống, nghiêng nghiêng dựa vào ghế: “Mình không chịu nổi nhất chính là bạn của mình lên núi cao, nhảy xuống biển lửa, có cần phải như vậy không? Hơn nữa, cậu thích con gái, gả cho đàn ông, không uất ức? Trong lòng sẽ thật sự thoải mái? Lẽ nào cậu định cả đời mang vướng mắc trong đầu sao?”

Sau khi Dương Tố Hoan nghe xong, lẳng lặng nhìn Tiền Gia, đột nhiên nở nụ cười.

“Thật ra mình cũng nghĩ giống vậy, mình tình nguyện sống cô độc cả quãng đời còn lại. Nên cứ vậy mà nói với ba mình. Ông nói ông cũng đồng ý suy nghĩ của mình, nên trước đó chỉ hỏi mình mà thôi.”

“Trò đùa quốc tế gì thế, Dương Tố Hoan cậu mà sống cô độc trong quãng đời còn lại? Cô độc gì chứ, cùng lắm thì mình với cậu…” Nói tới đây, Tiền Gia hơi dừng lại, sau đó trầm mặc uống canh.

Dương Tố Hoan không nhúc nhích nhìn Tiền Gia, bình tĩnh vô cùng hỏi: “Theo giúp mình nhảy điệu Tango?”

Tiền Gia thuận thế trả lời: “Cậu sẵn lòng nhảy, mình sẽ nhảy với cậu.”

Dương Tố Hoan nghe xong, đột nhiên mỉm cười, vươn đôi đũa, gắp một miếng thịt, cắn một cái, nói: “Ăn ngon.”

Lúc cô cười lên, mắt cong cong, sáng lên, trong veo. Dường như vĩnh viễn cũng sẽ không bị nhiễm bụi trần, sẽ không bị năm tháng ăn mòn.

“Khóe miệng, dính đồ.” Tiền Gia nói rồi rút khăn giấy trong hộp khăn giấy bên cạnh, lau bên mép cho Dương Tố Hoan.

“Tiền Gia!”

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói của con gái vang lên bên cạnh.

Tiền Gia hơi sửng sốt, quay đầu lại. Dương Tố Hoan đang nhai thức ăn ngon cũng thắc mắc nhìn.

Chỉ thấy một cô gái cắt đầu tóc ngắn ngang tai, mặc bộ váy màu đỏ và đôi giày cao gót màu đen khoác một túi xách màu đen đứng bên cạnh.

Cô gái trang điểm kiểu Châu Âu đang thịnh hành khá được lòng người trêи mạng, nhìn qua đẹp thì đẹp, nhưng chỉ có chút rất thiếu cá tính, nếu như người không thân với cô, cũng rất dễ gặp qua thì quên.

“Vị này là?” Dương Tố Hoan nuốt thức ăn ngon, nhìn lướt qua cô gái kia, lại hơi liếc nhìn Tiền Gia.

Cô phát hiện, trêи mặt Tiền Gia, hình như mang theo bất đắc dĩ.

Tiền Gia giơ tay ra gắp rau, trả lời hững hờ: “Bạn gái cũ.”

“Đúng, tôi là bạn gái cũ của Gia. Cô gọi tôi là Alice là được rồi.” Cô gái đó nói rồi cười tự nhiên với Dương Tố Hoan, gương mặt khiêu khích.

Con gái bây giờ, hình như không ít người thích đặt tên tiếng Anh cho mình.

“Vậy hai người có chuyện gì, hai người nói chuyện đi. Tôi sang bên cạnh ăn.” Dương Tố Hoan nói rồi bưng hai đĩa đồ ăn mình thích nhất, đứng dậy, đi sang bên cạnh.

Tiền Gia thấy thế, để đũa xuống, định cản Dương Tố Hoan, nhưng mà đột nhiên bạn gái cũ lại ngồi xuống bên cạnh Tiền Gia, chặn lối ra của Tiền Gia.

Tiền Gia đập đũa xuống, ôm hai vai, lạnh lùng hỏi: “Cô làm gì vậy?”

“Em từng nghĩ, bảo mình rằng đừng tới tìm Gia nữa, thật sự còn khó khăn hơn so với trực tiếp giết em.” Alice lấy túi xách xuống, đặt một bên, hai tay khép lại đặt trêи làn váy trêи hai chân, thoạt nhìn rất lúng ta lúng túng.

Tiền Gia đã nhìn phát chán bộ dạng này của cô ta. Thời gian qua lại cũng là như vậy, năm lần bảy lượt ngoại tình, mỗi lần sau khi bị bắt được, liền giả bộ dáng vẻ đáng thương, chỉ thiếu điều chưa quỳ xuống. Mà cô cũng vậy, lại thật sự ngớ ngẩn mù quáng tin tưởng.

Cô gái này, giống như là tằm vậy, từ sớm đã ăn hết sự kiên nhẫn của cô từng ngụm từng ngụm không còn sót lại chút cặn nào.

Trước đây khi qua lại, anh em bên người thường nói với Tiền Gia: “Cô gái này chẳng phải người tốt gì, cực kỳ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, dính chặt bên người cậu, cùng lắm cũng chỉ là nhìn trúng tiền cậu mà thôi. Cậu có tiền như vậy, rốt cuộc là vẫn nên giữ lại chút tỉnh táo. Ai là người thật sự đối tốt với cậu, ai là người dối trá, cậu vẫn nên phân biệt rõ.”

Nhưng lúc đó Tiền Gia vốn không tin, còn làm mích lòng tất cả lo lắng của bạn mình. Chỉ vì cô gái này.

Nhưng mà thật không ngờ, mấy bạn bè lại liệu việc như thần, vậy mà nói đúng.

Sau này cô gái này gặp một tên giống đực có tiền giống vậy, thì đá Tiền Gia ra. Dù sao, bên cạnh giống đực, có thể kết hôn nhận giấy chứng hôn hơn nữa người nhà cũng sẽ không không đồng ý. Nhưng bên Tiền Gia, ai nói được chính xác.

Nói trắng ra là, cô gái này vốn không phải đang tìm đối tượng, chẳng qua là đang tìm phiếu cơm. Đối với cô ta, Tiền Gia cũng chỉ là phiếu cơm ngắn hạn, mà người đàn ông kia là phiếu cơm dài hạn. Khi phiếu cơm ngắn hạn gặp phiếu cơm dài hạn, tất nhiên cô ta sẽ đá văng phiếu cơm ngắn hạn, lựa chọn tìm nơi nương tựa trong lòng phiếu cơm dài hạn.

Nhưng mà không ngờ rằng, người đàn ông kia phá sản, vì vậy Alice lại đá bay lời hứa sang năm kết hôn với đàn ông, lộn nhào quay đầu lại dây dưa không dứt với Tiền Gia.

“Coi như tôi xin cô được không? Buông tay được không? Đừng cứ như ma trơi ba ngày hai nơi lại ra ngoài lang thang nữa được không? Cô thật sự không mệt sao? Chị hai, coi như tôi van cô, cô tới từ đầu thì quay về đó đi, tôi không chịu nổi giày vò của cô, xin buông tha cho.” Tiền Gia nói nói quay đầu nhìn cô ta.

“Gia đối với em, có lẽ vẫn còn tình cảm đúng không? Nếu như nói thật không có tình cảm, thật ra trái lại… sẽ không so đo nhiều như vậy, sẽ không ngay cả mặt đối phương cũng không muốn thấy. Cho đến bây giờ Gia vẫn còn hận em, thật ra đã nói lên trong lòng Gia, còn có em…”

“Cô giữ lại chút mặt mũi được không?” Tiền Gia đối với cô ta, đã nói hết tất cả lời hay rồi, lại tới giày vò, cô đây cũng chỉ còn lại lời khó nghe.

Có lẽ Alice thật sự không ngờ Tiền Gia có thể nói với mình như thế, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, xấu mặt muốn chết.

“Gia…”

“Cô cảm thấy cô suốt ngày gạt người như thế khắp nơi có ý nghĩa sao? Đừng nói tình cảm gì với tôi, giả vờ tình cũ chưa dứt cái gì, những thứ cô phá cô tưởng tôi không biết? Hai tháng trước lừa cưới đó chính là cô nhỉ? Đừng tưởng rằng không lên tin tức thì tôi không biết chuyện này, trong cái thành phố này, chỗ nào mà không có người tôi quen? Cô có thể trở mình phủi sạch hết à?” Tiền Gia nói xong, lại cười gằn bổ sung: “Tôi không hận cô, mà là tôi xem thường cô, hiểu không? Còn Alice, tên đã sửa cả đống rồi, lần sau gọi Avatar đi?”

Alice nghe vậy, viền mắt trở nên nóng ướt, đỏ đỏ, giọt nước mắt lớn như hạt đầu cuối cùng cũng không bọc được, rơi xuống.

Cô ta bị Tiền Gia đạp phải chỗ đau, đùng đùng đứng dậy, bưng ly nước lên, tạt lên đầu Tiền Gia.

Sau đó, Alice giật chiếc ghế, đạp giày cao gót, đứng lên, giơ tay che miệng xoay người rời đi.

Dương Tố Hoan vốn vẫn luôn ngồi đằng kia ăn đồ ăn, cũng đứng lên ngay lúc này.

Bưng đĩa miến thịt băm vẫn chưa động vào, đi tới hành lang, chặn đường Alice.

Nước mắt cọ rửa trôi đi lớp trang điểm trêи mặt, bây giờ nhìn lại, Alice thật sự giống như một cô hồn dã quỷ.

Alice quay sang rống một tiếng lớn với Dương Tố Hoan: “Tránh ra!”

Tiền Gia giơ tay lên xoa trán, sau đó gỡ lọn tóc chặn ngang, đang ngồi cảm thán sao xã hội hiện đại lại nhiều người thích hở ra là tạt cà phê tạt rượu lên người người khác thế, tạt hết nước trà tạt nước trái cây, sau khi nghe được tiếng Alice rống to, liền đứng lên.

Chỉ thấy Dương Tố Hoan vẫn bưng đĩa miến thịt băm đứng đó như cũ, mặt không biểu cảm.

“Ăn rất ngon, cô muốn ăn chứ.” Dương Tố Hoan nói rồi đưa đôi đũa qua.

“Biến đi!”Alice nói rồi giơ tay ra hất đôi đũa trong tay Dương Tố Hoan.

Tiền Gia đứng đó, hoàn toàn không biết Dương Tố Hoan muốn làm gì.

Dương Tố Hoan tiếp tục nói mà không có chút biểu cảm nào: “Ăn rất ngon, nếm thử đi.”

“Cô có bệnh à!” Cô gái đó nói rồi tiếp tục muốn đi.

“Phập…”

Vậy mà điều khiến người ta không nghĩ tới là, lại xảy ra một cảnh kịch tính như phim.

Dương Tố Hoan cầm đĩa miến thịt băm trong tay, chụp lên mặt Alice.

Miến trượt xuống, đều khiến nhân viên cửa hàng kinh hãi.

Lúc sau, Dương Tố Hoan thản nhiên vòng qua cô ta, đi tới bên cạnh Tiền Gia. Lấy một tờ Nhân dân tệ, bỏ lên bàn, nhẹ nhàng mà nói với người bán hàng tiếng 'tính tiền', sau đó kéo tay Tiền Gia, lại đi qua bên cạnh Alice lần nữa, rời khỏi quán cơm.

Tay Dương Tố Hoan nắm rất chặt, bước chân cũng bước rất nhanh lại ổn định.

Tóc thật dài mềm như tơ bị gió thổi tung bay, làn váy khẽ động. Tiền Gia nhìn cổ tay trắng nõn kia của Dương Tố Hoan, đột nhiên mù mịt.

Đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ lúc trước khi Dương Tố Hoan giúp Quý Ưu Trạch chặt chém với kẻ thù. Cô gái nhìn sơ qua gầy yếu này, trong cơ thể lại như chứa một nguồn sức mạnh thật lớn.

Kỹ năng biến hình trong một giây, thật sự không phải là nói quá.

Tiền Gia cam đoan, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy một cô gái nào như Dương Tố Hoan.

Bạn cho là cô ấy liễu yếu đào tơ dễ đẩy ngã, không để ý cũng sẽ bị người ta lừa gạt các kiểu, kết quả sau khi tiếp xúc lại phát hiện, đoán là không người buôn lậu nào dám xuống tay với cô ấy.

Tóm lại, bình thường thoạt nhìn không lộ ra ngoài, nhưng chỉ cần xảy ra vụ nổ, cô sẽ trở nên lợi hại hơn bất cứ ai. Trêи khuôn mặt người vật vô hại kia, luôn viết đầy kiên định.

Nói thật, cho tới bây giờ Tiền Gia cũng không hy vọng xa vời Dương Tố Hoan sẽ đối xử với chính mình như thế. Thậm chí có lúc cô sẽ cảm thấy, nếu như một ngày kia Dương Tố Hoan nhìn mình thêm vài lần, mình cũng có thể vui vẻ đến vài ngày ngủ không yên.

Tiền Gia vừa bước theo Dương Tố Hoan, vừa hỏi: “Vì sao lại lấy miến… ụp lên mặt cô ta?”

Dương Tố Hoan trả lời thản nhiên: “Bởi vì cô ta xấu, đùa giỡn cậu, còn thẹn quá thành giận mà lấy nước tạt cậu.”

Tiền Gia tiếp tục hỏi: “Vì sao cậu lại ra tay thay mình?”

Dương Tố Hoan tiếp tục trả lời: “Bởi vì đối với mình, cậu là người quan trọng, mà cô ta, chẳng là gì cả.”

Một người hỏi vì sao, một người trả lời bởi vì, cứ như vậy, thấm thoát lại về tới nhà.

Đóng cửa lại, Tiền Gia ngồi xuống ghế sô pha, Dương Tố Hoan đi vào nhà vệ sinh cầm lấy máy sấy trở lại.

Cắm phích điện xong, Dương Tố Hoan mở máy sấy lên, đi tới trước mặt Tiền Gia, lẳng lặng giúp cô sấy tóc.

Mái tóc màu nâu mềm mại xuyên qua ngón tay, Dương Tố Hoan vừa giơ tay nhẹ nhàng vân vê, vừa chỉnh góc độ máy sấy đến. Thoạt nhìn là dáng vẻ rất hiền huệ.

Dương Tố Hoan mặc một chiếc váy ren dài tay rộng, bởi vì tay áo rộng nên thỉnh thoảng lướt qua xung quanh gò má Tiền Gia. Hương nước hoa nhàn nhạt mùi thơm rất dễ chịu.

Khi cảm nhận được ngón tay đối phương xuyên qua tóc mang tới xúc cảm tinh tế, Tiền Gia nhìn Dương Tố Hoan, không nói được lời nào.

Sau khi sấy khô tóc, Dương Tố Hoan vươn tay, lại sửa sang lại từng lọn tóc mất trật tự của Tiền Gia lại chỉnh tề.

Hình như tóc mọc hơi dài, chân tóc đã xuất hiện một đoạn tóc đen nhỏ. Nhưng mà gương mặt vẫn đẹp, cho dù tóc dài thay đổi kiểu cắt lúc đầu, thoạt nhìn vẫn đẹp mắt.

Gương mặt Tiền Gia, hơi gầy, hơi có góc cạnh, nhưng cũng không phải thô kệch như đàn ông. Gương mặt như vậy cho dù là tóc dài hay tóc ngắn, thật ra cũng đều đẹp.

Dường như Dương Tố Hoan thoáng hiểu được tại sao lại có nhiều cô gái hét lên khi thấy Tiền Gia. Gương mặt như vậy, trong uyển chuyển hàm xúc lộ ra một tia tuấn tú. Quan trọng nhất là, dáng dấp rất sạch sẽ, khí chất cả người cũng được.

Dương Tố Hoan đang sửa sang lại, động tác trêи tay dừng lại. Bởi vì cô phát hiện, đôi mắt xinh đẹp kia, vẫn luôn đang nhìn mình.

Cảm giác nhớ là từng thấy dáng vẻ này đâu đó rồi, Dương Tố Hoan mấp máy môi. Cảm thấy Nếu như mình tiếp tục nhìn chăm chú vào đôi mắt kia, có thể sẽ rơi vào trong trận pháp kỳ là gì đó, vĩnh viễn không chạy trốn được.

Khoảng cách giữa hai người, nói xa không xa, nói gần thì không gần. Thế nhưng chỉ cần ai đó giơ tay ra, là có thể kéo đối phương vào lòng. Chỉ có điều, lúc này hai người ai cũng không vươn tay ra.

“Chít chít chít chít…”

Điện thoại của Tiền Gia vang lên. Gần đây có đổi một tiếng chuông nghe rất đen tối, thế nhưng Tiền Gia lại nghĩ sau khi đổi tiếng chuông, cảm thấy cả người mình trở nên trẻ tuổi hơn.

Tiền Gia nhận điện thoại, đi tới trước cửa sổ sát đất: “Sư phụ Khang, có chuyện gì à?”

Khang Tịch ở bên kia đầu điện thoại thiện ý nhắc nhở: “Cô nương, nếu như cô kêu tôi sư phụ Khang nữa, tôi sẽ nổi giận đó.”

Bởi vì thỉnh thoảng giúp Tiền Gia lên ý tưởng theo đuổi một cô gái, thế cho nên Tiền Gia bắt đầu gọi Khang Tịch là sự phụ Khang Tịch. Sau này hình như là thấy phiền phức, vậy nên rút gọn thành sư phụ Khang.

Nhưng mà gọi như thế, Khang Tịch có loại ảo giác mình đội mũ trắng mặc áo khoác ngắn trắng, một năm ba trăm sáu lăm ngày đều nhào mì.

Tiền Gia hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”

“Ngày mai rảnh không? Rảnh thì không ngại đi chơi với nhau chứ? Đã lâu không có thư giãn thỏa thích rồi. Chỉ là bên này tôi còn muốn dẫn theo A Trạch.”

“Có thể.”

Đợi sau khi Tiền Gia cúp điện thoại, Dương Tố Hoan hỏi: “Cậu thích sư phụ Khang sao?”

“Sao có thể được?!” Tiền Gia bị câu hỏi bất thình lình này của Dương Tố Hoan dọa sợ.

“Mình còn tưởng cậu thích ăn mì của sư phụ Khang.” Dương Tố Hoan chậm rãi thở một hơi.

“Đâu có!” Tiền Gia dở khóc dở cười: “Là Khang Tịch, hẹn mình ngày mai ra ngoài chơi, mình đồng ý.”

Dương Tố Hoan lập tức nói: “Mình cũng muốn đi.”

“Ừm…” Tiền Gia suy nghĩ hồi lâu, di chuyển trong phòng một lúc, sau đó nói: “Thật ra, Quý Ưu Trạch sẽ đi chung, cậu không ngại chứ?”

Sau khi nghe được Quý Ưu Trạch cũng đi chung, Dương Tố Hoan đi tới bên cạnh, ngồi xổm xuống, vươn tay, sờ lên chiếc lá xanh biếc trong chậu bông.

“Không sao.” Dương Tố Hoan mỉm cười. Nói tiếp: “Không sao từ lâu rồi. Bởi vì, lúc đó mình không để bản thân lún quá sâu.”

Nghe được lời như vậy, thật ra Tiền Gia vẫn có chút vui. Tuy rằng nói như vậy có vẻ không tử tể, thế nhưng Dương Tố Hoan buông bỏ Quý Ưu Trạch, không phải đại biểu mình có cơ hội sao.

Đột nhiên Tiền Gia mở miệng: “Này, Dương Tố Hoan.”

“Ừ?”

Tiền Gia nói: “Mình có chuyện này muốn hỏi cậu, hãy trả lời chắc chắn.”

“Ừm.”

Lấy vấn đề đã nói lúc quay về nhà ra, Tiền Gia bình tĩnh hỏi: “Vì sao đối với cậu, mình là người quan trọng?”

Dường như Dương Tố Hoan cũng đang tự hỏi. Cô đứng đó, châu mày suy nghĩ một lúc lâu, lại không nói ra lời.

Bởi vì là bạn bè sao? Nhưng mà không biết vì sao, cô không muốn nói ra đáp án như vậy. Nhưng mà, trừ điều đó ra, còn có thể có đáp án gì khác sao.

Cô cũng không rõ lắm.

Cô chỉ biết, ngày hôm nay ở trong tiệm cơm, biết được cô gái kia đối xử không tốt với Tiền Gia, hơn nữa còn không có lấy nửa điểm suy nghĩ lại, cô đã không vui.

Dù sao cũng không thể… thích Tiền Gia chứ? Không thể nào, cô gái mình thích, phải là tóc dài phất phới, không phải như Tiền Gia…

Trong lòng Dương Tố Hoan giống như là kẹt xe, đường không thông, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

“Được rồi, đừng trả lời, mình cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Dù sao, trêи thế giới này, làm sao mà cái gì cũng có đáp án, ha ha!” Tiền Gia vỗ tay một cái, đứng dậy, làm động tác dãn cơ.

Hình như, vẫn không hy vọng mình hùng hổ dọa người quá mức, khiến người ta khó xử.