Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh

Chương 59

Bấm ngón tay tính toán, Khang Tịch đã đi khoảng vài ngày rồi.

Mỗi ngày lúc làm việc Quý Ưu Trạch cảm thấy ổn hơn, dù sao cùng mọi người làm việc, bận bận rộn rộn, ngược lại cũng không cảm thấy trong lòng cô đơn trống vắng lạnh lẽo.

Nhưng mà phải nói, điện ảnh cũng sắp công chiếu, tổ tuyên truyền cũng bắt đầu tăng sức. Những người có sức ảnh hưởng và các VIP có quan hệ thân thiết với đạo diễn cũng bắt đầu giúp đỡ thu hút công chúng.

Quý Ưu Trạch tính một chút, còn có ba ngày. Còn ba ngày nữa Khang Tịch sẽ trở về. Sau khi về còn phải cùng nhau tham gia hoạt động quảng bá phim. Sống một ngày mà như một năm, Quý Ưu Trạch chỉ hy vọng ba ngày này có thể qua mau một chút.

Hơn nữa, Khang Tịch còn nói sẽ mang đồ ăn ngon về cho cô. Rất chờ mong!

Bộ phim Quý Ưu Trạch mới nhận quay phim ở thành phố này. Nhà sản xuất phim truyền hình bên này khá là nổi tiếng, mặc dù mỗi lần quay phim truyền hình đều đầy sạn, nhưng trêи cuộc chiến xếp hạng tỉ lệ người xem, vẫn luôn giành chiến thắng.

Diễn xuất của Quý Ưu Trạch cũng không phải vai nữ chính, mà là vai nữ thứ.

Dương Thải Lâm nói, vai nữ thứ này thật ra có điểm sáng mạnh, thậm chí có lúc còn lấn át cả nữ chính.

Dù sao thời đại bây giờ đã thay đổi, loại nhân vật mới nhìn điên điên khùng khùng suy nghĩ cẩn thận nhưng lại đáng yêu vui vẻ lại hơi ngốc nghếch ngược lại càng hấp dẫn khán giả hơn. Khẩu vị người xem, đều luôn thay đổi.

Do đó, quá trình quay bộ phim này cũng không phải rất khó khăn.

Thế nhưng vừa rời khỏi đoàn làm phim, lại cảm thấy có chút cô đơn. Mỗi khi đến thời gian này, cô đều không muốn ở nhà một mình. Trương Luyến Trần thỉnh thoảng về tìm cô đi chơi. Nhưng cho dù mọi người chơi đùa thế nào đi nữa, bất cứ lúc nào cô cũng nghĩ về Khang Tịch.

Mặc kệ là nhìn thấy thứ gì chơi vui, đều thích chụp lại hoặc viết lại, gửi cho Khang Tịch xem.

Sau đó, cho dù biết Khang Tịch bận rộn nhiều việc có thể sẽ không trả lời lại, và rất có khả năng chiếc điện thoại còn ném luôn cho trợ lý giữ, nhưng Quý Ưu Trạch vẫn luôn thích cứ cách mỗi phút lại nhìn điện thoại một lần.

Đi ngang qua quảng trường cùng nhau đùa giỡn trước kia, hai tay Quý Ưu Trạch cắm trong túi quần, đứng dưới ngọn đèn nhuộm màu cam hoàng hôn, nhẹ nhàng mỉm cười. Kính râm dưới khuôn mặt hơi góc cạnh, nhưng không cứng nhắc, đặc điểm gương mặt phân ra rất hài hòa tinh tế. Đột nhiên nhìn qua, dường như cô đang cùng Hanna và Laura lẫn lộn cùng nhau.

Tuy nhiên, ánh mắt của mỹ nhân nhìn sơ qua đầy cảm giác thời thượng này lại dừng ở hình ảnh đám người khiêu vũ trong quảng trường ở xa xa.

Nhưng phải nói là, cô có thể cảm nhận được, sau khi đoạn video khiêu vũ quảng trường bị người moi ra, hình như mình nổi tiếng hơn so với trước kia. Hơn nữa, cái nhìn của mọi người với cô, hình như cũng thay đổi rất nhiều… tất nhiên là đang phát triển theo hướng tốt.

Chỉ là, vẫn phải dùng thực lực để nổi tiếng mới là quan trọng nhất. Thực lực quan trọng hơn so với mánh khóe lăng xê mới lạ.

Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, Quý Ưu Trạch nhìn thấy trêи tòa cao ốc treo một tấm poster rất lớn.

“Nghe Lời Gió Nói”, ngày 29 tháng 4 phát hành.

Trong poster, tóc dài Khang Tịch hơi xoắn, hai mắt hơi nhìn xuống dưới. Còn Quý Ưu Trạch đứng sau lưng nàng, một tay rũ xuống tự nhiên, một tay đặt trêи vai Khang Tịch. Trong đôi mắt lóe lên một loại vầng sáng sáng ngời nhưng lại sâu thẳm, trong trẻo nhưng lại sắc bén.

Lúc chụp cũng không cảm thấy gì. Mà giờ khắc này, Quý Ưu Trạch đứng ở nơi đây ngửa mặt nhìn màn hình đèn LED trêи tấm poster. Cảm thấy mọi thứ xảy ra quá kỳ diệu. Mơ hồ hốt hoảng.

Trong ba ngày tiếp theo, sau khi Quý Ưu Trạch kết thúc công việc buổi tối, sẽ cố tình đi lang thang một vòng trước quán trà sách độc đáo kia.

Trong lòng cô vẫn luôn nghĩ về cuốn sách kia. Mặc dù cô cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cô cảm thấy, thật ra có thể hiểu là lần đầu tiên mình xem loại sách này, nên mới tò mò!

Ngoài ra, cô còn tìm cho mình rất nhiều lý do cần phải xem tiếp. Ví dụ như: nếu như xem loại sách này mà vẫn có thể duy trì bình tĩnh, vậy chắc chắn lãnh cảm không bình thường!

Nhưng mà, Quý Ưu Trạch lại một lần nữa đi vòng vo vài vòng ở đằng đó, rốt cuộc vẫn vì sợ mà xoay người đi đến quán trà sát nhà mua trà sữa.

Dương Tố Hoan vừa cắt tỉa lá khô cho một cây hoa cảnh xong, đứng dậy thì đúng lúc nhìn thấy Quý Ưu Trạch rời khỏi.

Bó lá khô cô cắt xuống, không kịp nhặt lên, đứng lên đi đến cửa, nhìn theo hướng đó.

Là Quý Ưu Trạch sao? Mà dù chỉ thấy chút gò má, nhưng Dương Tố Hoan vẫn có thể cảm giác được đó là Quý Ưu Trạch.

Dù sao đây cũng không giống với những ngôi sao khác chỉ nhìn thấy trêи ti vi hoặc trêи mạng. Về Quý Ưu Trạch, cô đã từng thấy người thật. Với lại, phải nói là, cũng có thể được coi là có chút tiếp xúc.

Đối với người từng tiếp xúc qua, Dương Tố Hoan vẫn có thể nắm bắt được những đặc điểm của người kia rất nhanh. Lúc gặp lại, cho dù không nhớ rõ mặt mũi đối phương, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy đặc điểm đó, lập tức có thể nhớ ra.

Huống chi là Quý Ưu Trạch.

Nhưng mà, ngay lúc Dương Tố Hoan đi ra, đột nhiên nơi cổ tay đau xót! Cô kinh ngạc quay đầu lại, sau đó phát hiện là một tên sâu rượu!

Tên sâu rượu kia vẻ mặt dữ tợn, mắt to mày rậm, môi dày đến nỗi sắp lật lên trêи, râu ria xồm xoàm.

“A Mẫn, anh nói cho em biết, em không thể vứt bỏ… anh, nếu như em, em không quan tâm anh, anh sẽ, sẽ đuổi theo em, đến chân trời góc biển!” Tên say rượu nấc cụt nói.

Dương Tố Hoan thấy thế, trong lòng lộp bộp, nhắm chặt hai mắt cắn môi tát cho anh ta một bạt tai!

Tên say rượu bị đánh trúng, bốp một tiếng, nhưng mà anh ta da dày thịt béo vạm vỡ, vốn không để ý chút sức lực nhỏ này của Dương Tố Hoan.

Tên say rượu day dưa kéo cổ tay Dương Tố Hoan, vẻ mặt hèn mọn cười, nói: “A Mẫn… em đừng đừng, đừng như vậy… A Mẫn… Ôm một cái, nào, ôm một cái… A Mẫn, quả nhiên, quả nhiên em mặc đồ đỏ là đẹp nhất ha ha ha!”

Dương Tố Hoan không tránh được, lập tức có chút hoảng loạn.

“Oái á, tôi, ʍôиɠ của tôi…!” Đúng lúc này, tên say rượu đột nhiên thét lên một tiếng đâm thủng bầu trời.

Tên say rượu gào thét, thoáng buông lỏng tay Dương Tố Hoan ra.

Lúc sau, bước chân tên say rượu run lẩy bẩy tóc tai rối loạn xoay người lại, Dương Tố Hoan cũng nhìn theo hướng tên say rượu nhìn, sau đó nhìn thấy một người con gái đeo kính râm, tay phải cầm trà sữa tay trái cầm món Oden.

Mí mắt tên say rượu kia sụp xuống, cả người bước đến gần hơn, nhìn Quý Ưu Trạch nói: “Cô… cô đâm tôi?”

Quý Ưu Trạch nghe vậy, ghét bỏ nhìn món Oden trong tay mình, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.

“Cô đâm ʍôиɠ tôi?!” Tên say rượu chỉ vào Quý Ưu Trạch, lớn tiếng hỏi.

Quý Ưu Trạch ho khan hai tiếng, kéo mũ trêи quần áo, đội lên đầu.

“Đúng là cô? Mẹ ơi, con không chịu!” Tên say rượu đột nhiên khóc lóc cơ thể loạng choạng nằm lăn tại chỗ, còn vừa lăn vừa nói: “Số con trai mẹ thật khổ mà! Đầu tiên là bị A Mẫn bỏ rơi, sau lại bị đàn bà xấu xa đâm ʍôиɠ, con không chịu! Con không chịu!”

Quý Ưu Trạch giật cả mình, sau đó đi vòng qua người đàn ông kia, lôi kéo Dương Tố Hoan đang ngẩn người, chạy vào quán trà sách.

Không sai, vừa rồi cô cầm xiên que và ly trà sữa xoay người lại, thì thấy tên say rượu này đang quấy rối người ta, giữ tinh thần gặp chuyện bất bình phải rút dao tương trợ, cô sải bước về phía trước, cổ tay dùng sức, dùng cây tăm trong món Oden ngọt không cay còn đang cầm soạt một tiếng rút ra đâm!

Kết quả thật không ngờ, cây xiên que trùng hợp đâm trúng ʍôиɠ tên say rượu… lúc sau Quý Ưu Trạch vội vã rút ra, sau đó thì tạo thành cái cảnh vừa rồi.

Thật kỳ quái, rõ ràng mình làm việc thiện, nhưng mà sao lại cảm thấy xấu hổ như vậy? Quý Ưu Trạch giơ tay quạt gió cho mặt mình. Lúc này, bản nhạc “Hoa cúc tàn” trong tiệm quần áo sát vách rất đúng lúc vang lên…

“Quý tiểu thư, giúp tôi đóng cửa nơi này trước đi…” Dương Tố Hoan thấy tên say rượu kia muốn chạy tới, vậy nên lập tức xoay người nói với Quý Ưu Trạch.

“Ồ.” Quý Ưu Trạch nghe vậy, lập tức cùng Dương Tố Hoan kéo cửa cuốn xuống khóa bên ngoài.

Lúc sau, hai người dựa lưng vào cửa cuốn ngồi xuống thở hổn hển.

“Rầm…”

“Tương Mẫn! Tương Mẫn! Em trốn vào đó làm gì, em giỏi thì mở cửa ra đi!”

Tên say rượu đạp một cái lên cửa cuốn, giọng nói đinh tai nhức óc.

Dương Tố Hoan chưa từng gặp loại chuyện này, lập tức sợ đến nỗi sắc mặt càng thêm trắng bệch, đôi bàn tay siết chặt trước ngực, run rẩy nhè nhẹ.

“Sợ à?” Quý Ưu Trạch cầm điện thoại quay đầu hỏi cô.

Gương mặt Dương Tố Hoan trắng bệch, đã sớm sợ đến mất hồn mất vía.

“Đừng sợ, điện thoại kết nối ngay thôi. Tôi để cảnh sát tới trừng trị anh ta.” Quý Ưu Trạch vừa dứt lời, điện thoại được kết nối.

Sau khi báo cảnh sát, một lát sau, đồng chí cảnh sát lập tức chạy tới, lôi tên say rượu đi. Thì ra, tên say rượu kia chia tay với bạn gái, lý do là vì anh ta thường nghiện rượu, oán trời trách người lại không biết tiến thủ. Nhưng mà tên say rượu này cho rằng bạn gái chê anh ta nghèo, chạy theo người có tiền.

Cảnh sát nói, người đàn ông này đã làm chuyện này hai lần, lần trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự, nhưng lần đó ảnh hưởng không lớn, dạy dỗ rồi thả ra. Nhưng không nghĩ đến, tên say rượu kia lại bắt đầu.

Nhưng mà, lúc đồng chí cảnh sát giải thích, tên say rượu đột nhiên dùng dằng nói với đồng chí cảnh sát: “Anh bắt tôi làm gì? Người phụ nữ kia đâm ʍôиɠ tôi, anh không bắt cô ta, anh bắt tôi làm gì chứ…”

Quý Ưu Trạch đỡ trán. Đồng chí cảnh sát trông cũng có hơi xấu hổ.

Sau khi xong việc, Quý Ưu Trạch xoay người, phát hiện Dương Tố Hoan đứng đằng kia sợ run, vậy nên cắm hai tay trong túi quần đi hai bước đến, nói: “Được rồi! Kẻ xấu đã bị bắt! Cô đừng sợ!”

Dương Tố Hoan nghe vậy, gật đầu nói: “Cảm ơn. Lần thứ hai, mỗi lần tôi gặp phải tình trạng khẩn cấp, cô đều xuất hiện, thật sự vô cùng cảm ơn.”

“Ha ha, không sao đâu. Nói chung chắc đây là duyên phận trong truyền thuyết nói đi. Tôi phải về rồi. Hôm nay cô cũng đóng cửa quán sớm chút rồi về nghỉ ngơi đi.” Quý Ưu Trạch nói, cúi đầu nhìn đồng hồ.

“Được. Cô về cũng nghỉ ngơi sớm đi. Có thời gian có thể đến chỗ tôi ngồi một chút.” Dương Tố Hoan mỉm cười, sắc mặt cũng bình thường lại.

Sau khi tiễn Quý Ưu Trạch đi, đuôi lông mày của Dương Tố Hoan dường như hiện lên tia cười nhàn nhạt.

Duyên phận à? Chắc… có lẽ là vậy đi.

Quý Ưu Trạch hoàn toàn không ngờ tới, mình vô tâm nói ra hai chữ, sẽ làm người ta để ý như vậy.

“Quý tiểu thư!”

Ngay lúc Quý Ưu Trạch sắp rời khỏi, giọng nói của Dương Tố Hoan đột nhiên vang lên phía sau. Quý Ưu Trạch nhìn lại, thấy Dương Tố Hoan cầm trong tay một hộp nhỏ gói vài cái bánh Macaron đi ra.

Bánh ngọt kia gói vô cùng tinh tế, xuyên qua bên cạnh hộp trong suốt, nhìn thấy được những món này không khác các món trưng bày lắm, trêи đó ghi giá là một trăm chín mươi chín đồng.

Quán trà sách độc đáo này cũng quá tùy hứng, đồ bán ngày càng tạp nham. Thật sự sẽ có người chạy đến đọc sách mua nhiều món ăn như vậy sao?

“Quý tiểu thư, để bày tỏ chút lòng biết ơn của tôi, cái này mong cô nhận lấy.” Dương Tố Hoan nói, cầm bánh ngọt trong tay đi đến trước đưa ra.

Quý Ưu Trạch vốn muốn từ chối nhận, cô cảm thấy thật ra mình cũng không làm gì, hai lần đều là tiện tay mà thôi, nhưng dù sao ăn uống chùa như vậy, không tốt cho lắm.

Dương Tố Hoan hình như có kỹ năng đọc tâm, có thể dễ dàng nhìn thấy được Quý Ưu Trạch đang nghĩ cách. Dù sao cô cũng đã nghe nói qua, Quý Ưu Trạch giữ một tên hiệu là “da mặt mỏng” trong giới giải trí. Hơn nữa còn thuộc loại người, cho dù chỉ chiếm tiện nghi của người khác một chút thôi, cũng sẽ rất bứt rứt.

Dương Tố Hoan cười một cái, vội vàng nói bổ sung: “Cái này là do hôm nay tôi làm quá nhiều, bây giờ cũng không còn sớm, cũng không có cách nào giờ không bán được nữa, tôi ăn ít, lại ăn không vô, đến lúc đó chỉ có thể vứt hết, cũng rất đáng tiếc. Nếu như cô không ngại tôi lấy cái này để cảm ơn, vậy thì nhận đi.”

Quý Ưu Trạch nghe vậy, nhìn hướng bên kia, sau đó phát hiện, ôi trời má ơi, các món trong tủ vẫn còn vài phần đồ ngọt chưa bán nữa. Xem ra Dương Tố Hoan nói cũng có lý.

Cuối cùng, Quý Ưu Trạch vẫn nhận.

Trêи đường về, Quý Ưu Trạch lại bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề lần đầu tiên vào quán trà sách độc đáo này.

Rốt cuộc bà chủ Dương này dựa vào gì để kiếm sống. Trông sơ qua làm ăn hình như không khá lắm, với lại mấy món không bán được thì vứt đi, nghiêm túc mà nói thì đang lỗ vốn.

Với lại Macaron này, nếu kỹ thuật không tốt, rất dễ thất bại, hơn nữa nguyên liệu bên trong rất đắt, nếu như một ngày làm thất bại, vậy phải lỗ hết bao nhiêu?

Cho nên, rốt cuộc Dương Tố Hoan dựa vào gì để sống đến bây giờ? Không phải là quỷ đó chứ? Không không, vẫn nên giúp đỡ một chút.

Trong đầu Quý Ưu Trạch đột nhiên hiện lên một ý tưởng… quảng cáo giùm cho Dương Tố Hoan là được rồi.

Nghĩ như vậy, sau khi Quý Ưu Trạch về đến nhà, đạp rơi giày, mở đèn lên chạy đến bàn trà trong phòng khách.

Tóm lấy một cái gương trang điểm thật đẹp, đăng lên weibo.

Nội dung là: “Bà chủ quán trà sách độc đáo Tố Hoan có đôi tay thật khéo, làm các món ăn ngon cực! Hôm nay còn tặng miễn phí cho tôi một hộp đồ ăn nữa! Tôi rất thích!”

Sau khi weibo đăng lên, thì có vô số người trồi lên nhận xét.

“Quý xấu xa, weibo của chị cỏ mọc dài lên cả rồi, rốt cuộc chịu nhổ cỏ rồi hử?!”

“Nơi này em có đi qua một lần, rất nhiều hoa, bà chủ trông giống như hoa, rất xinh đẹp.”

“Vị trí cụ thể ở chỗ nào vậy, hôm nào em cũng đến xem thử!”

“Được rồi Quý Ưu Trạch, có chuyện này muốn hỏi chị này. Vừa rồi có người bạn em đi ngang qua đó, nói là bà chủ bị tên say rượu quấy rối! Sau đó chị làm anh hùng cứu mỹ nhân, dùng cây tăm xỉa răng đâm hoa cúc của tên say rượu kia, có phải thật không vậy? Vốn đang nghi ngờ nhìn lầm, có thể không phải là chị, nhưng mà lúc đó chị thật sự ở đó, vậy bạn em không nhìn lầm phải không?!”

Bình luận dũng mãnh này trong thời gian ngắn nhận được vô số lượt thích. Rất nhiều người trả lời dưới bình luận này đủ loại mặt chữ kỳ lạ, dùng để bày tỏ khϊế͙p͙ sợ.

Quý Ưu Trạch có hơi hồi hộp, vậy nên vội vàng đặc biệt trả lời: “Không, là xiên que bằng trúc!”

Nhưng mà sau khi trả lời, cảm thấy hình như càng thêm kỳ quái…

Chỉ có điều khiến người ta không nghĩ tới là, chuyện này giống như mở ra cánh cửa đề tài mới cho mọi người. Từng người từng người trò chuyện tăng gấp đôi.

Thậm chí còn xuất hiện một loại thể thơ từ kỳ quái.

“Gió xuân không thổi đến Ngọc Môn Quan, đâm phải sâu rượu hoa cúc nở rộ.”

“Tuổi trẻ không cố gắng, lớn lên bị đâm hoa cúc.”

“Đúng lúc cưỡi gió đạp sóng, cẩn thận xiên trúc bạo nổ hoa cúc nhà bạn.”

“Trăng sáng, lệ châu nhòa Thương Hải, tôi vì Quý mỗ làm nát tâm.”

“Quý tôi hôm nay một mét tám, thiện lương đáng yêu như đóa hoa!”

Đến lúc sau, rốt cuộc có người cũng lên tiếng, nói: “Trọng điểm chẳng lẽ không phải là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ sao?”

Lúc sau nữa, có người nói: “Chẳng phải trọng tâm của bài weibo này là giới thiệu phòng trà sách sao?”

Nhưng mà những điều đó bị một đống thơ từ càng dữ dội hơn che lấp. Điểm mọi người quan tâm, ừm, hình như hơi sai sai.

Tuy nhiên những weibo đều nói các loại trêu chọc. Ví dụ như: “Quý Ưu Trạch mặt đần thối.”

Nửa giờ sau, Quý Ưu Trạch nằm trêи ghế salon, vừa ăn Macaron vừa chơi game. Tất cả mọi chuyện đều bị vứt ra sau đầu, vào lúc này thoạt nhìn bộ dáng của cô vô cùng nhàn nhã.

Sau một lát, Quý Ưu Trạch đi tắm rửa, mặc bộ váy ngủ tơ lụa màu be đi ra, chuẩn bị xem ti vi. Nhưng đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Quý Ưu Trạch đứng dậy, sờ sờ cái bụng tròn vo đi đến trước cửa, sau khi thấy người đến là Khang Tịch, cô mở cửa ra ngay lập tức, vô cùng phấn khích! Ban đầu Khang Tịch nói là khoảng sáng sớm mai mới về, nhưng mà không nghĩ đến là tối nay về! Chuyện như vậy đổi lại ai cũng bị giật mình!

“Cậu về rồi à? Ôi trời mình nhớ cậu muốn chết luôn!” Quý Ưu Trạch mở cửa ra, nhào về phía trước.

Sau khi Khang Tịch bị ôm lấy, buồn cười hỏi: “Cậu có Phùng Củng trêи người à?”

“Không có, là kϊƈɦ động, ai bảo cậu đẹp như hoa vậy chứ, ai bảo mình nhớ cậu da diết như vậy chứ?”

“Mới không gặp một thời gian, miệng này cũng bản lĩnh quá nhỉ, ngược lại càng giỏi.” Khang Tịch nhẹ nhàng nắm tay Quý Ưu Trạch, cầm theo một túi đồ, đi vào phòng.

Hôm nay, vẫn luôn cảm thấy trông Khang Tịch có điểm nào đó không thích hợp. Nhưng cụ thể là lạ chỗ nào, lại không nói ra được.

Luôn cảm thấy không phải mỉm cười vui vẻ. Rõ ràng tại giây phút gặp lại này phải là hai bên cùng kϊƈɦ động, nhưng trêи mặt Khang Tịch chỉ treo chữ viết in hoa 'lạnh lùng'.

“Sao cậu về nhanh vậy?” Quý Ưu Trạch hỏi.

“Nhưng mà, may là mình quay về sớm, nếu không, cậu sẽ bị người khác bắt đi.” Khang Tịch đặt túi lên bàn trà, thuận tiện vươn tay cầm lên hộp gói Macaron nhìn thử.

Quý Ưu Trạch hoàn toàn là một dạng 'Cậu đang nói gì, sao mình nghe không hiểu'.

“Ăn ngon không?” Khang Tịch nhìn Macaron hỏi.

“Mùi vị tốt, chỉ là có hơi ngọt.” Quý Ưu Trạch nói, cầm một miếng Macaron lên, để bên mép miệng Khang Tịch, nói: “Nào, nếm thử!”

“Xem ra thời gian mình không có ở đây, một mình cậu cũng lạc thú quá nhỉ. Còn có người đặc biệt làm đồ ăn ngon tặng cậu, còn không lấy tiền.” Khang Tịch kéo balo lệch vai xuống vứt qua một bên, cuốn tóc dài lên.

“Làm gì có?”

“Bà chủ quán trà sách Tố Hoan.” Khang Tịch cởi bỏ áo khoác.

“Ha ha, cô ấy hả, thật ra bọn mình cũng không quen. Là cô ấy cảm ơn mình nên mới tặng mình thôi.” Quý Ưu Trạch vội vàng xua tay.

“Đúng vậy. Đầu tiên là giúp cô ấy khiêu vũ quảng trường, sau đó là giúp cô ấy đâm tên say rượu.” Khang Tịch nói, xoay đầu lại, dựa sát vào Quý Ưu Trạch, nhẹ nhàng nói: “Thường xuyên qua lại, không phải quen?”

Khang Tịch mới không nói, nàng có sinh ra ghen tuông, cũng không phải vì việc ấy.

Ghen tuông của nàng, xuất phát từ bài đăng trêи weibo của Quý Ưu Trạch, viết ba chữ “tôi rất thích”. Rốt cuộc là thích món ăn hay là thích người làm ra món ăn đây.

“Mình thề, tất cả đều là tình cờ!” Quý Ưu Trạch lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Khang Tịch nhìn cô, rốt cuộc cứng không được nữa. Thật ra nàng cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ có điều vừa rồi cố ý nói như vậy, xong rồi cũng không sao.

Lúc sau, Khang Tịch lấy áo ngủ trong túi ra, đi tắm rửa.

Quý Ưu Trạch nghe bên trong truyền ra tiếng nước ào ào, trong vô thức, hai cặp chân bắt cóc cô đến bên ngoài cửa phòng tắm.

Khang Tịch là loại hình phụ nữ có vóc người rất chất, không cao không lùn, nhưng tỉ lệ cực tuyệt. Quý Ưu Trạch nghe tiếng vòi sen, trong đầu nổi lên đủ loại tưởng tượng, cảnh tượng người nào đó đang tắm…

Sau khi rình rập một thời gian, nghe thấy âm thanh xào xạc mặc quần áo bên trong, Quý Ưu Trạch lại ngừng thở, rón rén, từng bước đi tới sô pha.

Sau một lát, Khang Tịch mặc áo ngủ tơ lụa đi ra, và còn mở túi lớn tự mang theo.

“Đem cho cậu chút đồ ăn.” Khang Tịch vừa nói, vừa lấy từng thứ bên trong ra.

Bên trong chứa rất nhiều món ăn đặc sắc. Thấy vậy hai mắt Quý Ưu Trạch phát sáng.

“Vừa rồi cậu không biết tự mở ra xem à?” Khang Tịch liếc mắt nhìn cô, hỏi.

“A ha ha, vừa rồi mình có việc, không, vừa rồi mình đang suy nghĩ về đời người, nên…” Quý Ưu Trạch mới không nói… vừa rồi cô muốn rình trộm.

“Nhiều món ăn ngon quá à, quá tuyệt!” Lúc sau, Quý Ưu Trạch cũng sắp chui cả đầu mình vào trong túi của Khang Tịch mang tới.

Thấy Quý Ưu Trạch phấn khích như vậy, hai chữ lạnh lùng viết hoa trêи mặt Khang Tịch cuối cùng cũng biến thành thỏa mãn. Mọi chuyện, chỉ cần Quý Ưu Trạch thích, nàng cũng sẽ thỏa mãn. Loại cảm giác kỳ diệu lại tươi đẹp này.

“Cái này là chủ quán làm thủ công, cũng không tệ lắm.” Khang Tịch lấy ra một hộp bánh kếp dâu tây. “Lớp da này làm mềm cứng vừa phải, bơ bên trong độ ngọt cũng vừa tốt, cậu nếm thử đi.”

Quý Ưu Trạch nhận cái bánh kếp Khang Tịch đưa cho, lập tức vui vẻ. Cái này trông đúng là rất xinh đẹp rất mềm dẻo. Cảm giác ăn vào trong miệng, nhất định sẽ rất tuyệt!

Vươn tay vỗ nhẹ một cái, quả nhiên, xúc cảm cũng cực tốt. Bánh trắng như tuyết đàn hồi, so với những cái Quý Ưu Trạch ăn trước kia đẹp hơn nhiều!

“Đẹp quá, giống như là thiếu nữ mọng nước…” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Quý Ưu Trạch bị táo bạo của mình làm cho xấu hổ.

Đúng là do dạo này xem quá nhiều thứ không bình thường sao?

“Thiếu nữ gì?” Ngón tay Khang Tịch nâng cằm, nghiêng đầu nhìn Quý Ưu Trạch, mỉm cười.

“Không có, cậu nghe lầm rồi.” Quý Ưu Trạch nói xong, lại xấu hổ với bánh kếp bên mép miệng.

Khang Tịch để tay xuống, suy nghĩ một chút, cầm bánh kếp lên, xoay một vòng trong tay, nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Lớp bơ tràn đầy tuôn ra, hơi dính trêи môi. Môi nhọn cong lên, hơi móc nhẹ sau đó ɭϊếʍ ɭϊếʍ.

“Không phải cậu thích ăn bơ à?” Khang Tịch nuốt xuống, còn nói: “Sao còn chưa ăn vậy?”

“Không, so với cái này, mình càng muốn ăn cậu…”

Rõ ràng Khang Tịch nói là bơ, nhưng mà Quý Ưu Trạch lại luôn tự động chuyển đổi bơ thành sữa. Vậy nên, liền trở thành, không phải cậu thích bυ" sữa sao…

Quả nhiên, chính là xem quá nhiều thứ kỳ quái rồi! Quý Ưu Trạch sắp bị chính mình làm điên rồi! Cô cúi đầu, cắn một cái, kết quả môi cũng bị dính bơ.

Khang Tịch nghe vậy, đôi mắt hàm chứa ý cười, nhìn từ trêи xuống dưới Quý Ưu Trạch đang luống cuống lấy khăn giấy. Thật ra lúc trước Quý Ưu Trạch ra mở cửa, nàng rất muốn nói, hôm nay Quý Ưu Trạch, có hơi gợi cảm. Chất liệu áo ngủ mềm mại, Quý Ưu Trạch mặc lên người, hai điểm trước ngực vẫn luôn đẹp đẽ nhô ra thẳng đứng .

Cảm giác ấy, giống như là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mời nàng đến thưởng thức. Khang Tịch nhìn một hồi, bỏ bánh kếp còn thừa qua một bên.

Quý Ưu Trạch còn chưa kịp phản ứng, vai đã bị một bàn tay tuyết trắng tinh tế mềm mại đè xuống dựa lưng trêи sô pha.

Khang Tịch cúi người xuống, dịu dàng ăn hết chút bơ trêи môi Quý Ưu Trạch.

“Ấy, này … cậu không sợ bẩn à…” Quý Ưu Trạch bị Khang Tịch giam trêи ghế sa lon, cũng không dám nhìn thẳng Khang Tịch.

“Có gì bẩn đâu.” Khang Tịch nói xong, lại hôn xuống, đồng thời vươn tay đặt lên khỏa mềm mại phập phồng trước mặt.

Ấm áp mềm mại cùng với hơi thở dồn dập, phập phồng trêи đầu ngón tay, khiến cho Khang Tịch không nhịn được tăng thêm lực bóp nhẹ vài cái.

Quý Ưu Trạch cảm giác mình gần như lâm vào một vũng bùn, sâu không lường được, dính chặt, không rút chân ra được.

Hương vị tươi mát của Khang Tịch. Tóc của nàng, da thịt của nàng, đều tản ra một loại mùi hương thoang thoảng như đóa hoa sau cơn mưa. Môi nàng cũng là ướt át mềm mại, nhưng lại nồng đậm hơn.

Môi răng bị đầu lưỡi linh hoạt lướt qua, tê dại ngứa ngáy, Quý Ưu Trạch không tự chủ được bật đèn xanh, mặc nàng chiếm cứ môi mình, hơn nữa còn dùng sức đáp lại.

Ngực giống như một nồi nước đang đun sôi.

Hai người từ từ nằm xuống ghế sa lon, tiếng thở dốc dần trở nên càng dày đặc.

Ánh mắt Khang Tịch gần như ʍôиɠ lung trong sương mù, trở nên ẩm ướt mà tươi đẹp.

Ngón tay giống như mài ngọc, vuốt ve từ dưới chân Quý Ưu Trạch lên trêи, linh hoạt vẽ dưới váy, hướng lên trêи, cuối cùng bắt lấy nơi mềm mại xinh đẹp.

Lòng bàn tay hướng xuống dưới, ngón tay hơi cong lên nắm lấy, xoay vòng qua lại xung quanh nhiều lần. Lòng bàn tay xẹt qua núi cao, thổi qua chạm vào chóp đỉnh nhô ra, Khang Tịch cảm thấy Quý Ưu Trạch run lên một cái, với lại còn nổi một tầng da gà.

Người dưới thân mình, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, còn có một sợi tóc luồn vào khóe môi, vào lúc này theo quan điểm của Khang Tịch, thật sự là cực kỳ xinh đẹp.

Sóng mắt hơi xoay, Khang Tịch cởi chiếc váy cản trở trêи người người dưới thân xuống bỏ qua một bên. Quý Ưu Trạch lúc này, trông giống như chú dê nhỏ trắng tinh đợi làm thịt.

Bàn tay lướt qua lưng Quý Ưu Trạch, vuốt ve từ trêи xuống dưới, xúc cảm có thể nói là ấm áp mịn màng lại nhẵn bóng. Sau khi xoa nhẹ xuống dưới, người dưới thân không tự chủ được lại giật mình, hình như trêи lưng cũng có điểm nhạy cảm.

Sau khi hôn lên đôi môi son đỏ, Khang Tịch dời xuống, từ cổ đế xương quai xanh, cuối cùng đi đến nơi thiên đường mềm mại trắng như tuyết.

Vùi đầu vào, sau khi Khang Tịch hít sâu một hơi, đầu lưỡi hồng hồng nhẹ nhàng cắn lên nụ hoa màu hồng. Lại thêm vài lần, Quý Ưu Trạch đã sắp chịu không nổi, cô vươn tay, ôm đầu vai Khang Tịch, giống như là đang đẩy ra, lại giống như là đang ôm chặt.

Tiếp tục hôn xuống dưới, trước mắt xuất hiện một chiếc qυầи ɭót viền ren. Khang Tịch vươn ngón tay móc sơ lên, móc vải lên lại nhẹ nhàng bắn lên da. Quý Ưu Trạch lúc này tuy nói là vẻ mặt ửng đỏ, thẹn thùng gần như vùi mặt vào trong gối ôm, nhưng lại không ngăn cản.

Cảm nhận được có vật bị người kéo xuống đến cổ chân, Quý Ưu Trạch gần như xấu hổ đến nỗi sắp ôm cái gối trêи ghế sa lon cắn thành một cái lỗ, không dám nhìn.

Tóc dài của Khang Tịch thỉnh thoang rũ xuống, rơi trêи da thịt cô, cũng gợi lên cho Quý Ưu Trạch một cảm giác nhồn nhột khó nhịn.

Đúng lúc này, Quý Ưu Trạch cảm giác được có vật đi đó thấm ướt gắt gao bám vào, nhưng chỉ thoáng đụng vào, cô đã cảm thấy cả người mình sắp bay lên. Loại cảm giác này làm hao mòn thân thể cô, kϊƈɦ thích thần kinh của cô…

Không biết qua bao lâu, Quý Ưu Trạch cảm thấy cả người lao vào một thế giới cực lạc hư vô lại mờ ảo.

Loại cảm giác này kéo dài rất lâu, đến một lúc sau lại lan rộng, sau đó mới tập trung lại lần nữa…

Lúc đầu là e thẹn chuyện đi sâu vào, dần dần được thay thế bằng vui vẻ hưởng thụ. Cảm giác toàn thân đều giống như bị điện giật, cảm giác rất nóng.

“Mình có thể vào không?” Đang trong ý loạn, Quý Ưu Trạch nghe được âm thanh của Khang Tịch thì thầm hỏi.

Ngón tay nắm chặt đệm dưới sô pha, Quý Ưu Trạch gật đầu.

“Cậu đừng sợ, mình sẽ nhẹ nhàng…” Khang Tịch nói, một tay vỗ về tóc cô, một tay vươn ngón tay ra, từ từ thăm dò vào sâu thẳm bên trong.

Đêm an tĩnh, nhưng mà hai người trong đêm, lại hô hấp dồn dập, giống như những cơn sóng lớn vỗ vào bờ cát điên cuồng, rất mãnh liệt.

Hai cánh tay Quý Ưu Trạch ôm thật chặc Khang Tịch, khẽ cắn môi dưới, vùng chân mày nhíu chặt.

Làn da hai người dán vào nhau, đều nổi lên một tầng mồ hôi lấm tấm, sợi tóc trêи trán cũng nhễ nhại.

Không thể cưỡng lại, giữa môi răng tràn ra một tia ngâm khẽ, Quý Ưu Trạch cảm thấy mình sắp bị niềm kɧօáϊ hoạt này đánh gục. Loại cảm giác hít thở không thông, tuyệt không thể tả.

Tựa như sợi dây sâu buộc chặt trong thân thể bỗng nhiên cắt đứt, tất cả đều không thể khống chế rơi vào tay giặc, không nắm được, lại kéo không ra, cứ như vậy mất khống chế rơi vào tay giặc, đắm chìm vào kɧօáϊ hoạt cực hạn…

Vài phút sau, toàn thân Quý Ưu Trạch xụi lơ. Khang Tịch ngã xuống bên cạnh thân cô, khi ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng nói một câu: “Mùi sữa tắm hoa nhài thật tốt, cơ thể cậu thơm quá.”

Quý Ưu Trạch nghe vậy, toàn thân lại nóng lên.

“Cậu cũng rất thơm…” Quý Ưu Trạch nói, xoay người lại, vươn tay bắt lấy Khang Tịch, chuẩn bị ăn tươi nàng.

Đúng lúc này, điện thoại của Khang Tịch đột nhiên vang lên.

“Mình nhận điện thoại.” Khang Tịch cười nhẹ nhàng đứng lên.

“Ờ…” Thịt và bầu không khí đột nhiên bị cú điện thoại đánh văng ra, Quý Ưu Trạch tỏ vẻ không hài lòng.

Khang Tịch đi rồi, Quý Ưu Trạch vô tình sờ lên đệm sô pha, cảm giác trêи tay… ngực lộp bộp, cô mặc váy ngủ vào nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy cái đệm dưới người, thừa dịp Khang Tịch đi nghe điện thoại, lạch bà lạch bạch chạy vào phòng tắm, cầm nước giặt đồ đóng cửa lại.