Edit: girl_sms
Beta: Ta ChiTo Trưa hôm sau, Kỉ Nhạc Huyên mới mơ màng tỉnh lại, vẫn theo thói quen đưa tay về phía bên cạnh tìm tòi. Phát giác bên cạnh không có ai, khóe miệng nhếch lên tươi cười, sung sướng mở mắt đứng dậy. Mấy lần trước, nếu rời giường mà bên cạnh không có Giang Diệc Hàm, khẳng định là Giang Diệc Hàm đi chuẩn bị thức ăn cho mình, nghĩ như vậy, Kỉ Nhạc Huyên vui vẻ chuẩn bị tinh thần hưởng thụ mỹ thực . Nghĩ như thế, có thể nào không sung sướng cơ chứ. Nhưng hôm nay lại khác với mọi ngày, lúc Kỉ Nhạc Huyên đứng dậy, nàng cư nhiên nhìn thấy Giang nữ vương quần áo chỉnh tề, ngồi ở đó đạm mạc nhìn nàng, con ngươi băng lãnh kia không có một tia tình cảm, tựa như nhìn một người xa lạ. Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày, không khỏi chán ghét, lập tức đi đến trước mặt Giang Diệc Hàm, một tay chống tường, một tay vuốt ve hai má Giang Diệc Hàm, khóe miệng tươi cười như trêu tức đối phương, toàn bộ thân mình cũng không do dự mà đổ vào người Giang Diệc Hàm, Kỉ Nhạc Huyên cầm lấy cằm Giang Diệc Hàm chế nhạo nói "Như thế nào? Giang ái phi, đồ ăn sáng của trẫm chuẩn bị tốt chưa?" Giang ái phi ~ cách xưng hô này do Kỉ Nhạc Huyên lúc vẫn chưa chia tay với Giang Diệc Hàm vẫn sử dụng. Kỉ Nhạc Huyên vốn tưởng rằng Giang Diệc Hàm khi nghe câu này, sẽ hồi tưởng lại quá khứ. Lúc đó sẽ cảm thấy hối hận, tự giác chịu thua, thừa nhận ngày ấy chỉ là nhất thời xúc động mới đồng ý chia tay, không phải là thực tâm, hy vọng hai người hiện tại có thể hợp lại. Nhưng Kỉ Nhạc Huyên tựa hồ vẫn là không hiểu tính cách của Giang Diệc Hàm, lúc này Giang Diệc Hàm không chút nhớ nhớ lại tình cũ, ngược lại đánh tay nàng xuống, âm thanh lạnh lùng. "Biến." "Sao?" Kỉ Nhạc Huyên đột nhiên ngẩn ra, con mắt hãy còn trừng lớn nhìn sắc mặt hờ hững của Giang Diệc Hàm, tuy rằng người trước mặt đang thờ ơ hết sức, không giống nói giỡn nhưng Kỉ Nhạc Huyên vẫn là cho rằng Giang Diệc Hàm đang ngạo kiều, vì thế tiếp tục nhéch miệng cười cười. "Ái phi thật to gan a ! Dám nói trẫm 'Biến' . Không sợ trẫm thưởng cho ngươi một tấm vải trắng sao?" "Biến." Vẫn là từ 'Biến' lạnh lùng. Kỉ Nhạc Huyên ngạc nhiên, người này như thế nào lại phát bệnh? Không tin! Ta không tin Kỉ Nhạc Huyên này không khống chế được nữ nhân khẩu thị tâm phi này! Suy nghĩ như vậy, Kỉ Nhạc Huyên lập tức tươi cười rạng rỡ, chuẩn bị lần nữa tiến quân, lần này lại còn chưa đợi nàng há mồm, Giang Diệc Hàm đã cho nàng một câu "Em đã quên hôm qua tôi nói cái gì sao? Tôi thấy em khỏe rồi, nên đi đi." Kỉ Nhạc Huyên nhìn khuôn mặt lãnh đạm xa cách của Giang Diệc Hàm, nhíu mày lại, muốn cho Giang Diệc Hàm xem vết thương trên tay mình, nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ, nàng cho rằng Giang Diệc Hàm hiện tại chỉ đang cùng nàng giận dỗi, vì vậy chỉ hừ lạnh nói "Hừ, trẫm muốn khi nào đi thì đi, thời điểm nào đi, đâu có đến phiên ái phi nhỏ nhoi như ngươi lên tiếng!" Thập phần hiếm khi Giang Diệc Hàm nghe được những lời này của Kỉ Nhạc Huyên, trên khuôn mặt than vạn năm, đột nhiên hiện ra một nụ cười lạnh người. "Tôi thấy có lẽ em chưa khỏi hẳn, đầu óc lại có vấn đề ." Kỉ Nhạc Huyên định mượn những lời này để lấy lý do lưu lại, nhưng nghĩ lại thì thấy lời nói của Giang Diệc Hàm đầy ý châm chọc, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ lửa giận, nàng bỗng nhiên nghĩ thông, nếu mình làm theo ý Giang ngạo kiều nói, rời đi khỏi đây, không chừng sẽ không muốn xa nàng mà giữ lại. Vì thế Kỉ Nhạc Huyên đứng thẳng trước mặt Giang Diệc Hàm, cười khẩy. "Ngươi thật sự nghĩ nơi này tốt sao? Địa phương nào cũng có người muốn trẫm qua, còn ham nơi này chắc. Trẫm có thể lâm hạnh ngươi là phúc khí của ngươi đó. Hừ, hiện tại trẫm không muốn nhìn thấy ngươi, trẫm đi, ngươi có thể giữ lại trẫm sao?" Nói xong, Kỉ Nhạc Huyên liền đem tay đang chống vách tường thu về, hai tay ôm ngực cười quyến rũ nhìn Giang Diệc Hàm, nàng đang đợi Giang Diệc Hàm chịu thua cầu xin mình. Nhưng cuối cùng Giang Diệc Hàm lại vỗ tay, khuôn mặt vạn năm lạnh lùng không có mùa xuân kia vẫn ung dung nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở, chỉ thản nhiên thốt ra hai chữ "Không tiễn." "Ngươi!" Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy mình thật sự thảm bại, tự tôn và dục vọng muốn ở lại tranh đấu quyết liệt, sau liên tục vài hiệp dằn co, tự tôn đã chiến thắng dục vọng, Kỉ Nhạc Huyên cắn chặt răng, nhìn về phía Giang Diệc Hàm hừ lạnh một tiếng rồi tông cửa xông ra. Cầu thang làm bằng gỗ vì vậy khi Kỉ Nhạc Huyên đạp mạnh lên trên còn phát ra tiếng vang lớn, đi một hồi nàng đã tới dưới lầu. Cầm chặt tay vịn cầu thang, Kỉ Nhạc Huyên vẫn có chút không cam lòng, nàng ở cầu thang đếm ngược, có chứa mong chờ ngoái đầu nhìn lên lầu, không thấy ai hết. Hừ, vẫn là kẻ vô tình lạnh lùng. Tình cảnh này như thế nào giống như vài ngày trước lúc chia tay vậy. Kỉ Nhạc Huyên tự giễu cười cười, tâm đã chết lặng, hung hăng nguyền rủa Giang Diệc Hàm. Vì thế nàng muốn nhanh chóng đi ra cửa lấy áo gió khoác lên rồi đi ngay, nhưng lại không dự đoán được, khi vừa xuống lầu, nàng lại thấy một cảnh tượng thần kỳ. Người đại diện của mình ~ Cố Nhu Thần cư nhiên cùng người đại diện của Giang Diệc Hàm ~ Silvia ngồi chung, hai người còn nhìn nhau vừa cười vừa nhấm nháp một bàn mỹ vị vốn nên là thuộc về Kỉ cục cưng. "Má ơi !" Kỉ Nhạc Huyên khó có thể tin được, nàng kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lúc này vẫn có chút không tin nổi cảnh tượng trước mắt, nàng không khỏi dụi dụi hai mắt của mình, sau khi dụi xong mới phát giác không phải ảo giác. Lúc này liền cầm dĩa ăn, bắt đầu cuống quít ăn miếng thịt nguội, sau khi đã no nê thỏa mãn, nàng mới buông dao nĩa xuống, nhìn hai người đang cười nói vui vẻ kia. "Hai người như thế nào lại ở đây?" Chẳng lẽ là tới xem tôi diễn kịch? Kỉ Nhạc Huyên bắt đầu bực tức. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Cố Nhu Thần lại khiến Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy sắc mặt kia so với mình còn muốn âm u hơn, không khỏi rùng mình bẽn lẽn. "Thần tỷ, chị nhìn tôi như vậy làm gì?" Cố Nhu Thần vẫn nhìn chằm chằm Kỉ Nhạc Huyên, bỗng nhiên híp mắt lại. "Bà cô nhỏ của chị, em có biết mấy ngày nay liên hệ không được với em, chị lo lắng biết bao không, hiện tại em còn mặc áo ngủ, mỗi ngày ăn uống linh đình, em cảm thấy chị không nên tức giận sao?" "Được rồi mà, di động bị hỏng chưa kịp mua cái mới." Kỉ Nhạc Huyên nhìn Cố Nhu Thần ngượng ngùng cười cười, sau đó lại cầm dĩa ăn thịt, lúc này còn ăn được thì nên ăn a. Silvia nhìn váy lụa trắng trên người Kỉ Nhạc Huyên, vuốt cằm cười xấu xa. "U chu choa, áo ngủ này tôi thấy quen mắt thế nào ấy? Giống như Diệc Hàm cũng có một cái a. Hai người các cô sẽ không......" "Sẽ không cái gì?" Kỉ Nhạc Huyên đem đĩa thịt cắt ra từng miếng xong, khinh thường nói "Tôi chỉ tạm thời ở nơi này ngủ vài ngày thôi, ai biết người này cổ quái như vậy, trong nhà chỉ có một cái giường." "Hai người các cô đồng giường cộng chẩm sao?" Silvia cùng Cố Nhu Thần sợ hãi thốt ra. Cố Nhu Thần thấy Kỉ Nhạc Huyên gật gật đầu, trên mặt vẫn là bộ dạng khinh thường, không khỏi dâng lên một cỗ lửa giận, nàng liền đem tất cả hỏa khí trong lòng phóng ra "Bà cô nhỏ của chị, em có biết không, công ty không cho phép nghệ sĩ yêu nhau, hơn nữa em cùng Diệc Hàm đều là nữ nhân à!" "Thì sao?" Kỉ Nhạc Huyên lại lấy một miếng thịt, vừa mới để vào bên miệng nàng bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện, vì thế nghi hoặc nhìn về phía Cố Nhu Thần "Thần tỷ, tôi nhớ rõ mấy tháng trước có nói cho chị mà, lúc ấy chị còn 'Òh' một tiếng nữa." "Sao? Phải không?" Cố Nhu Thần suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhớ lại khi đó nàng đang tại phải huấn luyện người mới, không thể đi quản trực tiếp Kỉ Nhạc Huyên, lúc ấy nghe trong điện thoại, cũng không để ý, còn tưởng tiểu quỷ này nói giỡn. Bởi vì khi đó cũng có một tiểu cô nương, suốt ngày ôm lấy nàng nói cái gì, tôi rất thích chị Thần tỷ ! Thần tỷ, chị rất có mị lực, làm bạn gái của tôi đi. Một loạt lời nói nà, nàng chỉ cảm thấy tiểu cô nương kia đùa với mình cho vui, không quá để tâm. Cùng lúc đó, cho rằng Kỉ Nhạc Huyên cũng đang đùa với mình, không quá để ý chỉ Òh một tiếng cho có lệ. "Em nói thật hả? Chị còn nghĩ em cùng Lạc tiểu nha đầu bám riết lấy tôi giống nhau, chỉ đùa cho vui." "Nè nè! Lạc tiểu nha đầu là ai? Ca sĩ chị mới kí hợp đồng quản lí hả? Tên đó nói với chị cái gì?" Kỉ Nhạc Huyên còn chưa kịp cảm thán, Silvia lại vỗ bàn đứng lên, chỉ vào Cố Nhu Thần oán trách. Cố Nhu Thần hiển nhiên cũng bị hành động bất thình lình của Silvia làm sợ tới mức ngẩn ra, nhưng lại lập tức khôi phục thái độ bình thường, nhẹ giọng trách cứ "Có ai như em đối xử với sư phụ vậy sao? Ngồi xuống. Lạc tiểu nha đầu là du học sinh mới về nước, tương đối cởi mở, rất thích nói đùa." Silvia ngoan ngoãn ngồi xuống, trên mặt tuy cười nhưng lại khiến mọi người lâm vào run sợ, Silvia âm thầm suy nghĩ, nói đùa sao? Tôi còn chưa động thủ, ai dám trước tôi một bước đem Thần tỷ cướp đi. Họ Lạc, chờ đó, tôi sẽ xử lý chị, hừ hừ...... Cố Nhu Thần cũng không để ý tới Silvia đang hừ hừ, hiện nay nàng chỉ quan tâm đến bảo bối của mình ~ Kỉ Nhạc Huyên, nàng biết tính tình của Kỉ Nhạc Huyên, ăn mềm không ăn cứng, vì thế đành tận tình khuyên bảo "Nhạc Huyên a, em hiện nay chắc cũng là nhất thời xúc động, vẫn nên lo lắng suy xét lại đi. Tính tình của Lý tổng ra sao em cũng rõ mà, lúc trước có hai nghệ sĩ công khai tình cảm, nàng đã quyết định đóng băng sự nghiệp hai người đó một năm. Trước mắt công việc vẫn quan trọng hơn, vì tương lai của em, vẫn nên suy nghĩ kỹ đi." Kỉ Nhạc Huyên mím môi, còn chưa trả lời, liền nghe được một thanh âm lãnh đạm từ phía sau truyền đến "Thần tỷ không cần lo lắng, tôi cùng nàng đã chia tay. Trước mắt chúng ta không có bất cứ quan hệ gì." Kỉ Nhạc Huyên rất rõ ràng chủ nhân của thanh âm này, không một tia tình cảm, không phải Giang Diệc Hàm còn có thể là ai? "Oành" một tiếng, Kỉ Nhạc Huyên ném cái đĩa đang cầm trong tay, nàng đứng lên, hướng về phía Giang Diệc Hàm, vừa đi vừa gỡ miếng gạc băng vết thương trên tay phải ra "Không có bất cứ quan hệ gì? Như thế nào có khả năng ! Chị đừng quên, chúng ta là đồng ...nghiệp...tốt..." Giang Diệc Hàm biết Kỉ Nhạc Huyên làm như vậy có ý gì, là vì muốn mình thấy vết thương trên tay của tiểu quỷ này, lúc này Giang Diệc Hàm lại không khỏi âm thầm bật cười, tiểu quỷ này tự mình làm mình bị thương vậy mà còn dám lớn tiếng ăn vạ như vậy. Kỉ Nhạc Huyên lúc này cũng không còn tâm tình ở lại, nàng cho rằng câu nói kia của Giang Diệc Hàm thật là chói tai, vì vậy nhìn ngay về phía Cố Nhu Thần "Thần tỷ, đưa tôi về nhà." Rồi lập tức hướng về phía đại sảnh, mà khi nàng đến đại sảnh lại phát hiện một gói to, trong gói to đó đều là quần áo của nàng trong đó cũng bao hàm luôn hai bộ Giang Diệc Hàm vài ngày trước mua cho nàng, ngoài ra còn có hai gói kẹo chocolate. Khóe miệng cười lên một chút, Kỉ Nhạc Huyên đột nhiên cảm giác lòng mình có chút phức tạp, nàng cầm lấy gói to, đi tới cửa phủ thêm áo khoác, rồi vẫy vẫy Cố Nhu Thần, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài luôn. Cố Nhu Thần thấy vậy, chỉ đành xin lỗi, cười ngượng ngùng rồi chạy theo tiểu quỷ kia. Nguyên bản căn phòng rất ồn ào từ khi Kỉ Nhạc Huyên rời đi lại có chút yên tĩnh. Lúc này Silvia vỗ nhẹ vai Giang Diệc Hàm, giống như trấn an nàng "Được rồi, như vậy mới là tốt nhất. Nhịn nửa năm nữa, hợp đồng của chị sẽ hết hạn. Đến lúc đó chị đi trước, sau đó đợi thêm một năm rưỡi, đem bạn học Tiểu Kỉ mang theo luôn, khi đó, hai người các chị có thể tùy ý làm bậy ." "Tỷ tỷ em nếu biết cô khuyên nghệ sĩ của mình không kí hợp đồng nữa, thì sẽ làm gì nhỉ?" Thanh âm nói chuyện của Giang Diệc Hàm tuy rằng vẫn hờ hững như thường nhưng trên mặt lại có thêm vài phần tiếu ý "Cạo đầu của tôi." Silvia bất đắc dĩ nhún nhún vai "Bất quá không sao cả, chị muốn đi, tôi liền đi theo chị, đến lúc đó còn có thể giúp chị làm việc. Tỷ tỷ tôi thật sự rất đáng ghét, cái này không cho, cái kia không chịu, thật là, một chút cũng không hiểu tự do yêu đương là gì." Giang Diệc Hàm cũng có chút phiền muộn, nhẹ giọng hỏi "Em cũng muốn đem Thần tỷ đi sao?" "Này có chút khó khăn. Chị biết rõ Cố Nhu Thần là nguyên lão của công ty, nàng là tâm phúc của tỷ tỷ tôi, rất khó a !" Silvia mím môi, lại nhẹ nhàng bật cười "Bất quá, tôi sẽ không từ bỏ." "Vậy thì cố gắng đi." Nói xong, Giang Diệc Hàm liền xoay người đi lên lầu. Silvia gật gật đầu, nhìn về phía Giang Diệc Hàm hét lớn "Chị cũng phải cố gắng a !" "Ừm." Giang Diệc Hàm tiếp tục bước đi, khóe miệng của nàng vẫn nở một nụ cười, dường như đang hi vọng về một tương lai tốt đẹp. PS: Kỉ bại wại cũng mặt dày vô sỉ ghê, vừa ăn cướp vừa la làng, tự ném chén, tự ngã, tự bị thương mà bài đặt ăn vạ Giang nữ vương =))))) Chương nài sáng tỏ lí do chia tay rồi nha, đây là chiêu của Giang nữ vương để bảo vệ mình và cục cưng bại wại của chỉ :)))) Vậy mà Kỉ bại wại đâu có hiểu, cứ làm đủ trò khiến người khác lo lắng =))))) Mấy chương sau vẫn tiếp tục oán hận vì bị chia tay =)))))))) Nay cuối tuần có truyện coi nhá, đang tuyển thêm editor để xử nhanh bộ nài, hãy chờ đi các chế :"> Dạo nài lo cho Xuân thiên lai liễu quá nên quên edit bộ nài, thông cảm nha mà ko thông cảm cũng đâu làm gì được mình =)))))))))))))))))