Nữ Vương x Nữ Vương

Chương 48: - Tiêu Ức Tình

Edit: Phuong1988

Beta: girl_sms

Ba bốn ngày sau, đoàn phim 'Tiếu ngạo giang hồ' luôn được ký giả đến phỏng vấn. Nghĩ đến tương lai của Kỷ Nhạc Huyên, mấy ngày nay Giang Diệc Hàm vẫn luôn giữ khoảng cách với cục cưng nhà mình, cứ như vậy, trong lòng Kỷ Nhạc Huyên càng thêm chắc chắn Giang Diệc Hàm có tình nhân bên ngoài.

Nàng nhịn lâu rồi, rốt cuộc hôm nay nhịn không được nữa,lúc muốn tự mình đến gõ cửa truy hỏi, bất ngờ lúc này lại xảy ra.

Lúc Kỷ Nhạc Huyên ra cửa muốn đi tìm Giang Diệc Hàm, khoé mắt lại thấy Tiêu Ức Tình đưa lưng về phía mình, bước đi thì lảo đảo chật vật, nhìn tình hình này không phải say rượu mà là bị thương. Lúc nhất thời Kỷ Nhạc Huyên cũng có chút lo lắng, nói sao đi nữa thì Tiêu Ức Tình cũng là người đại diện của mình, cho dù say rượu hay bị thương mình cũng nên đến xem. Vì vậy Kỷ Nhạc Huyên bước nhanh đi qua, đến gần nhìn, nàng lại thấy y phục của Tiêu Ức Tình có chút trầy xước, nhìn giống như là vết tích bị người khác xé rách, mái tóc dài xoăn đen bây giờ cũng rối tung rối mù.

Là bị người đánh sao?

Mắt thấy thân thể Tiêu Ức Tình càng ngày càng yếu, Kỷ Nhạc Huyên bỗng bước lên một bước dài, đem người suýt nữa bị ngã ôm vào trong ngực

"Cô không sao chứ?"

"Hả?"

Sắc mặt Tiêu Ức Tình có chút tái nhợt, trên gương mặt yêu diễm của nàng ta bây giờ lại đầy vết đỏ xanh tím làm người khác thương tiếc, Kỷ Nhạc Huyên nhìn mà sợ run, nhìn không giống như tự hành hạ mình, nhất định là bị người khác đánh, ai có gan lớn như vậy, dám đánh người đại diện của mình? Cho dù người ta thường mặc sexy một chút, làm ngươi khác thấy ghen tỵ một chút, ngươi cũng không thể ra tay ác như vậy a.

"Cô bị người ta đánh?"

Kỷ Nhạc Huyên cau mày, Tiêu Ức Tình đang trong ngực nàng lại cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:

"Tôi không sao, khuya rồi, cô về ngủ đi, không phải ngày mai còn phải thức sớm đi diễn sao."

"Thành ra như vậy, mà nói không có sao? Đi, về phòng tôi khử trùng vết thương giúp cô."

Kỷ Nhạc Huyên mím môi một cái, nhìn Tiêu Ức Tình hé môi, như là muốn cự tuyệt, nàng bỗng nghiêm mặt lại:

"Được rồi, đừng nói nhảm, mở cửa."

"Ừ,cám ơn."

Nhìn Kỷ Nhạc Huyên kiên trì như vậy, Tiêu Ức Tình cũng không có ý kiến nữa, nàng lấy chìa khoá mở cửa.

Kỷ Nhạc Huyên đỡ Tiêu Ức Tình đi vào, để nàng ta ngồi trên salon, hỏi vị trí hòm thuốc trong phòng, tự mình đi lấy hòm thuốc giúp nàng, sau khi lấy được thuốc, thì bắt đầu tận tâm giúp nàng ta rửa vết thương.

Lúc Kỷ Nhạc Huyên sát trùng vết thương, thì thấy không chỉ là trên mặt, trên cánh tay, sau lưng khắp nơi đều là vết thương, nhìn sơ như là bị dùng gậy đánh, nàng nhìn mà thấy đau lòng, sắc mặt không khỏi trầm xuống:

"Nói cho tôi biết, là ai làm cô bị thương?"

"Cô đừng xen vào, tôi tự làm tự chịu."

Tiêu Ức Tình rũ mắt xuống, nhìn rất là cô đơn và bi thương.

Kỷ Nhạc Huyên lại thấy nghi ngờ với câu nói kia của Tiêu Ức Tình:

"Tự làm tự chịu? Rốt cuộc cô đã làm gì?"

Tiêu Ức Tình mím môi kiên quyết không nói.

Kỷ Nhạc Huyên lại nhìn ra vài phần manh mối, nhớ lại hôm trước nàng thay mình tham gia buổi họp mặt của đoàn phim, sau khi về thần sắc có chút hoảng hốt, hỏi nàng ta đã xảy ra chuyện gì, nàng lại không nói lời nào. Lại thấy mấy ngày nay phó đạo diễn mặt thư sinh mang kính mắt hình như rất thân với nàng ta. Chẵng lẽ là vì phó đạo diễn?

Lúc sát thương Kỷ Nhạc Huyên hơi nặng tay, làm Tiêu Ức Tình bị đau mà lên tiếng, mặt Kỷ Nhạc Huyên lại lộ ra vài phần chế nhạo:

"Cô không nói tôi cũng biết là vì phó đạo diễn kia phải không?"

Mặt Tiêu Ức Tình ngẩn ra, Kỷ Nhạc Huyên thấy nàng như vậy, nghĩ mình đã đoán trúng, nàng bỗng cười lạnh:

"Cô đừng nói là vợ của phó đạo diễn phát hiện cô câu dẫn người chồng, sau đó nổi cơn ghen, tìm người đánh cô nha."

Sắc mặc hoảng hốt của Tiêu Ức Tình bỗng rũ xuống, Kỷ Nhạc Huyên thấy vậy thì phát hoảng, chẳng lẽ để ta đoán trúng thật rồi, nữ nhân này thật sự đi làm "Nhân tình"?

Nghĩ đến điểm này, Kỷ Nhạc Huyên lại dâng lên khinh thường, nàng ngừng công việc trong tay, chỉ vào Tiêu Ức Tình trách móc:

"Cô có biết hay không, phá hoại tình cảm vợ chồng người ta là làm điều ác a! Cô bị như vậy, thật đúng là đáng đời đó. Cô nói cô xem, trường quay nhiều người như vậy, kẻ có tiền có mạo nhiều biết bao nhiêu, cô không tìm lại tìm người có vợ, cô thật sự là... không biết xấu hổ a!"

Tiêu Ức Tình ngồi trên ghế, hô hấp có chút dồn dập, nhìn như đang nhẫn nại, lúc nghe Kỷ Nhạc Huyên nói nàng không biết xấu hổ, nàng bỗng ngẩng đầu cười nhạt.

Kỷ Nhạc Huyên thấy vậy cũng có chút kinh ngạc:

"Cô cười cái gì? Tôi nói sai sao?"

Tiêu Ức Tình hừ hừ cười nhạt:

"Đúng, cô nói rất đúng, người như tôi chính là không biết xấu hổ. Trường quay nhiều người như vậy có tài có mạo độc thân như vậy tôi lại không câu dẫn, tôi lại câu dẫn một người có vợ. Tôi đâu chỉ là không biết xấu hổ a, nhất định là có bệnh rồi. Hahaha."

"Cái gì?"

Kỷ Nhạc Huyên nhìn Tiêu Ức Tình đột nhiên thay đổi như thế, nàng cũng có chút nghi ngờ:

"Chẵng lẽ cô bị đánh đến chấn thương sọ não rồi?"

"À, cô xem như tôi bị chấn thương sọ não đi. Dù sao tôi nói cái gì, cô cũng sẽ không tin."

Khoé miệng Tiêu Ức Tình như trước hàm chứa ý cười, chỉ là nụ cười này, nhìn như rất đau buồn.

Kỷ Nhạc Huyên thấy nàng nói như vậy, bỗng phát giác việc này có nội tình, nàng ổn định cảm xúc lại, nhướng mày hỏi:

"Cô không nói làm sao biết tôi sẽ không tin."

"À, cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Lần đầu gặp tôi, cô cũng không vừa mắt tôi đúng không?"

Tiêu Ức Tình cười lạnh nhìn Kỷ Nhạc Huyên, thấy Kỷ Nhạc Huyên mím môi bộ dáng như 'để cô phát hiện rồi', nàng lại cười tự giễu:

"À, nói tới lần đầu, chắc là cô quên rồi. Mà có nhớ, chắc là sẽ càng chán ghét tôi hơn. Tôi nghĩ tôi không cần phải nói, dù sao con người tôi chính là ti tiện. Xuất thân tiện, tính cách cũng tiện."

Kỷ Nhạc Huyên nhíu mày, nàng thật không thích bộ dạng này của Tiêu Ức Tình, nàng đứng lên, nắm lấy hai vai Tiêu Ức Tình, nhìn thẳng vào nàng ta, trong mắt như chứa sự áp bức vô hình, lúc nhất thời Tiêu Ức Tình cũng có chút lo sợ không yên.

"Nói tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô chỉ cần nói, về phần tôi tin hay không, cô không cần quản. Còn nữa cái gì mà tiện hay không tiện, chờ sau khi cô nói xong, tôi sẽ quyết định."

Tiêu Ức Tình nhìn sắc mặt nghiêm trang của Kỷ Nhạc Huyên, lần nữa lại cười vô lực:

"Được rồi, rốt cuộc xem như tôi biết vì sao tiểu nha đầu kia gọi cô nữ vương, hiện tại cô thật sự là có lực áp bức a. Ha ha, lại nói tiếp, cũng không có gì đáng nói. Hai ngày trước cô còn nhớ rõ buổi họp mặt của đoàn phim không?"

Kỷ Nhạc Huyên gật đầu:

"Thì sao vậy?"

"Chính là chuyện đó a. Ngày đó tôi rãnh rỗi buồn chán thay cô đi cùng bọn họ, kết quả lúc ở quán bar uống rượu, không cẩn thận bị người ta bỏ thuốc, lúc tỉnh lại, phát hiện cả người trần trụi, ngồi bên cạnh là phó đạo diễn."

Mặt Tiêu Ức Tình hiện lên vài phần chua xót:

"Tôi chính là tiện a, phó đạo diễn kia nhìn tôi tỉnh, cười nói với tôi cô đừng nói ra, tôi cho cô tiền. Vậy là tôi đáp ứng a."

"Cô..."

Kỷ Nhạc Huyên bị hành vi của Tiêu Ức Tình làm giận đến phát run:

"Sao cô lại nhu nhược như thế! Một chút tiền có thể sai khiến cô rồi, đó là vấn đề về trinh tiết a!"

"Tôi không làm như vậy, có thể làm thế nào nữa, tố cáo hắn sao, cô cũng không biết là hắn đe doạ tôi như thế nào, hắn nói: 'Cô đừng nghĩ tố cáo tôi, tố cáo tôi cũng vô ích, tôi có hậu thuẫn, hơn nữa việc này để vợ tôi biết, cô sẽ rất thảm. Vợ của tôi là cọp cái đấy. Hơn nữa nàng chính là một trong những người tài trợ bộ phim này, đến lúc đó vì cô mà liên luỵ đến Kỷ Nhạc Huyên, Thượng Nghi chắc chắn không cần cô nữa.'

"Tôi tố cáo hắn? Sau khi tố cáo hắn, tôi chỉ sợ so với bây giờ tôi còn thảm hơn, cả tiền cũng không lấy được, ngay cả tôn nghiêm còn sót lại của mình cũng bị mất. Đến lúc đó, không biết các người sẽ cười nhạo tôi thế nào."

Tiêu Ức Tình càng nói càng kích động, cuối cùng viền mắt đã có chút sưng đỏ.

Kỷ Nhạc Huyên thấy nàng như vậy, biết nàng cũng là một người chịu đựng sự bức bách, nhưng lại vì mình mà bị vậy, nghĩ lại cũng không phải là không có lý, sự việc bại lộ, vợ cọp cái của phó đạo diễn dẫn người đánh nàng ta, chắc còn dùng những từ ngữ nhục nhã, cũng đủ thảm rồi. Lòng Kỷ Nhạc Huyên bỗng dâng lên ý thương hại, nàng ôm TiêuỨc Tình vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng:

"Được rồi, đừng nói nữa, nếu khó chịu, thì khóc đi. Tôi sẽ không cười cô."

Tiêu Ức Tình thấy Kỷ Nhạc Huyên như vậy, khoé môi bỗng câu lên, lần này không phải là cười nhạt, là phát ra từ nội tâm cảm kích, nàng cũng vỗ lưng Kỷ Nhạc Huyên:

"Yên tâm, chút chuyện này Tình tỷ tỷ của cô vẫn giữ vững được."

Kỷ Nhạc Huyên co giật khoé môi, lại ngồi trở về giúp Tiêu Ức Tình rửa vết thương:

"Được rồi, dù sao đi nữa cô cũng là người đại diện của tôi, phó đạo diễn làm ra việc này, dù không báo cảnh sát, tôi cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn."

Tiêu Ức Tình chợt kéo tay Kỷ Nhạc Huyên, mặt nàng có vài phần sầu lo:

"Cô không nên nhiều chuyện, nếu cô xảy ra chuyện, tôi sẽ thảm hại hơn bây giờ nữa."

"Được rồi, cô yên tâm đi."

Kỷ Nhạc Huyên cười với Tiêu Ức Tình.

Tiêu Ức Tình cũng cảm kích:

"Aiz, khó trách cô được thích như vậy."

"Cái gì?"

Kỷ Nhạc Huyên có chút nghi ngờ.

Trên gương mặt bị thương của Tiêu Ức Tình hiện lên ý cười quyến rũ :

"À, trừ tiểu trợ lý của cô ra, không phải Giang tiểu thư cũng rất thích cô sao?"

"Làm sao cô biết?"

Kỷ Nhạc Huyên bỗng cảnh giác, nàng nhớ lúc Tiêu Ức Tình đến cũng không thân với Giang Diệc Hàm, hoàn toàn nhìn không ra quan hệ của hai người.

"Không nghĩ tới cô thật là quý nhân."

Tiêu Ức Tình cười quyến rũ.

Kỷ Nhạc Huyên lại ngờ vực:

"Quý nhân?"

"Hay quên thật."

Tiêu Ức Tình cười cười, nhìn Kỷ Nhạc Huyên vẫn mơ hồ, liền nhắc nhở:

"À, thật ra lúc trước chúng ta đã gặp từ lâu."

"Ở đâu?"

"Đầu năm lúc cô và Giang tiểu thư dự tiệc khánh công."

Sắc mặt TiêuỨc Tình bỗng hiện ý lúng túng:

"Ha ha, chúng tôi còn nói rất nhiều chuyện nữa. Nhưng mà, cô không nhớ thì tốt rồi, dù sao lần gặp đó, ấn tượng tôi cho cô sợ là không tốt lắm."

"Hả?"

Kỷ Nhạc Huyên cố gắng nhớ về chuyện trước kia, cuối cùng vẫn lắc đầu, nàng không nhớ rõ, nhưng nàng lại phát hiện một vài vấn đề trong lời nói lúc trước của Tiêu Ức Tình:

"Được rồi, có phải cô rất cần tiền không?"

Thần sắc Tiêu Ức Tình bỗng ảm đạm xuống, nàng ta cắn môi dưới, không nói gì.

Kỷ Nhạc Huyên lại lộ vẻ tức giận:

"Nè, nếu cần tiền, tôi có thể cho cô mượn, nhưng cô phải nói tôi biết vì sao cần tiền."