Edit: Jun
Beta: girl_sms Bất quá, có chuyện mà Kỷ Nhạc Huyên còn chưa biết, đó là Thư Tịnh Dung hiện tại trở thành một trong những nhà đầu tư lớn nhất của "Tiếu ngạo giang hồ". Hơn nữa Thư Tịnh Dung còn lấy thân phận nhà tài trợ, chạy đến phim trường tham quan khảo sát. Lúc Thư Tịnh Dung đến thị sát, Kỷ Nhạc Huyên cũng chưa biết, nàng vẫn chăm chú cầm kịch bản nghiên cứu lời thoại cho cảnh kế như bình thường. Đó là một trong những cảnh quay quan trọng nhất của cả bộ phim, Nhậm Doanh Doanh tự tay một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Đông Phương Bất Bại, anh hùng đứng đầu thiên hạ cứ như vậy ngã xuống. Kỷ Nhạc Huyên nhìn tình tiết phức tạp, trong lòng không nghĩ đến chuyện biên kịch hồ đồ làm loạn nguyên tác mà chỉ rối rắm chuyện lát nữa nàng phải một kiếm đâm xuyên qua Đông Phương Bất Bại. Tuy rằng là một diễn viên, diễn xuất là nhiệm vụ hàng đầu, không nên để tình cảm cá nhân xen vào. Nhưng bảo nàng một kiếm đâm vào lồng ngực Giang Diệc Hàm, dù là quay phim nàng cũng không làm được. Nàng nhìn Giang Diệc Hàm, nghĩ đến hoàn cảnh của nàng, trong lòng ngoại trừ đau lòng thì chỉ là cảm giác yêu thương, sủng ái. Chuyện tàn nhẫn một kiếm đâm vào như vậy, thật quá khó. Nghĩ đến đây, Kỷ Nhạc Huyên không khỏi thấp giọng thở dài, "Ai..." "TIểu Nhạc Nhạc, cậu sao vậy?" Trên vai bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn rõ ràng, Kỷ Nhạc Huyên nghe thấy âm thanh quen thuộc nào đó, cau mày quay đầu, "Tiểu Tịnh Tịnh, sao cậu lại ở đây?" "Nhớ cậu nên tới." Thư Tịnh Dung nhéo nhéo cắm Kỷ Nhạc Huyên, bộ dạng lười biếng nói. Kỷ Nhạc Huyên vô cùng phiền muộn quay người lại như cũ, "Không phải cậu còn bận chuyện công ty sao. Sao có thời gian tới đây?" "Công ty không quan trọng bằng cậu a." Thư Tịnh Dung ôm vai Kỷ Nhạc Huyên một phen, cong lên khóe miệng cười nhạt "Huống chi mình cũng muốn nhìn bộ dạng cậu lúc quay phim nữa." "Oa" Đứng bên cạnh Kỷ Nhạc Huyên quan sát nãy giờ, Hứa Vy Vy sớm mở lớn mắt, nghĩ rằng nữ vương đại nhân nhà nàng thật đúng là số đào hoa nha, bên cạnh có bao nhiêu là người đẹp. Ai ngờ được, một Thư Tịnh Dung còn chưa đủ, không biết từ khi nào, Lạc Phi cũng tươi cười đi về phía Kỷ Nhạc Huyên. Lạc Phi vừa tới gần, liền đem tay khoác lên vai Kỷ Nhạc Huyên, đồng thời thản nhiên lấy tay Thư Tịnh Dung ra "Nhạc Huyên, lâu không gặp." "Lạc Phi?" Kỷ Nhạc Huyên nhìn Lạc Phi đã lâu không gặp, có chút ngoài ý muốn hé miệng, hôm nay là ngày gì a, người quen cũ đến tìm nàng ôn chuyện tập thể sao? "Nhạc Nhạc, không nhớ em sao?" Lạc Phi không coi ai ra gì nói chuyện với Kỷ Nhạc Huyên. Kỷ Nhạc Huyên cảm thấy một luồng khí lạnh thổi tới, nàng lén lút nhìn trộm tới hướng Giang Diệc Hàm đang ngồi cách mình một khoảng rất xa, lại phát hiện Giang Diệc Hàm vẫn cầm kịch bản, cơ bản là không hề nhìn chỗ nàng. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát, tức giận nha, Kỷ Nhạc Huyên đứng lên, một tay bắt Lạc Phi ôm vào lòng, ôm thật chặt, lúc nói chuyện có hơi nghiến răng, "Nhớ, sao lại không nhớ chứ." Lạc Phi bị Kỷ Nhạc Huyên ôm có chút chịu không nổi, nàng không biết suy nghĩ trong lòng Kỷ Nhạc Huyên thế nào nên dùng sức thoát ra, vỗ vỗ ngực cho thuận khí, "A, Nhạc Huyên, thoạt nhìn chị rất muốn em a. Nhiệt tình như vậy." "Tất nhiên." Kỷ Nhạc Huyên cong miệng cười, cuối cùng lại thấp giọng hừ lạnh, Lạc Phi có chút khó hiểu nhìn Kỷ Nhạc Huyên, lại nhìn Thư Tịnh Dung bên cạnh chọt chọt bả vai Kỷ Nhạc Huyên, ghé vào tai nàng biếng nhác nói, "Tiểu Nhạc Nhạc, thật không ngờ số đào hoa của cậu thật đúng là nhiều nha. Cậu không sợ..." "Khụ khụ" Kỷ Nhạc Huyên ngăn lại lời kế tiếp Thư Tịnh Dung muốn nói, nàng trợn trắng mắt liếc nhìn Thư Tịnh Dung, "Tiểu Tịnh Tịnh, nói bậy gì đó. Đây là Lạc Phi cùng công ty mình, nàng là ca sĩ." Lạc Phi có chút địch ý liếc nhìn Thư Tịnh Dung một cái, sau đó lại tươi cười giơ tay muốn cùng Thư Tịnh Dung bắt tay, "Xin chào, em là trưởng nhóm Vigor ~ Lạc Phi" "Xin chào" Thư Tịnh Dung giơ tay nắm lấy, nhìn Lạc Phi cười híp mắt thành hình trăng khuyết, kìm lòng không được nghiêng người, hướng vào tai Lạc Phi giới thiệu bản thân, "Tôi là bạn của Kỷ Nhạc Huyên, Thư Tịnh Dung" Giọng nói biếng nhác đặc trưng của Thư Tịnh Dung truyền vào lỗ tai Lạc Phi, khiến hai má nàng hồng lên, thoáng cúi thấp đầu, "Xin chào Thư tiểu thư." "Gọi tôi Tịnh Dung" Lạc Phi có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn nàng, Thư Tịnh Dung lại cười với nàng, "Tiểu Phi Phi, vừa rồi không phải em kêu Tiểu Nhạc Nhạc là Nhạc Huyên sao? Thoạt nhìn các người cũng có vẻ thân thiết, nếu vậy cũng không cần khách sáo với tôi, kêu tôi Tịnh Dung là được rồi." Lạc Phi Phi liếc nhìn Kỷ Nhạc Huyên một cái, thấy nàng ôm kịch bản nhìn xa xăm không để ý tới mình, cũng bất đắc dĩ mím môi, "Tịnh Dung" "Ưhm, Tiểu Phi Phi" Thư Tịnh Dung cười nhẹ. Sau khi làm quen với nhau, nhân viên trường quay tới thông báo Kỷ Nhạc Huyên .... Kỷ Nhạc Huyên trong lòng nở hoa, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại gần gũi Giang Diệc Hàm, nàng vội vàng cầm kịch bản đi tới chỗ Giang Diệc Hàm, cười nói, "Diệc Hàm, sắp quay rồi, chúng ta tập lời thoại với nhau đi." Kỷ Nhạc Huyên cứ tưởng Giang Diệc Hàm sẽ cười nhận lời mình, ai ngờ Giang Diệc Hàm chỉ giương mắt nhìn nàng một cái, sau đó một từ cũng không nói, cầm kịch bản đi về phía trường quay. Kỷ Nhạc Huyên không hiểu chuyện gì, nhíu nhíu mày, vội vàng bước nhanh đuổi theo Giang Diệc Hàm. Tới chỗ quay phim, một vài diễn viên đóng cùng cảnh đó cũng đã có mặt, ý định muốn cùng Giang Diệc Hàm làm chút chuyện gì đó của Kỷ Nhạc Huyên bị bóp chết từ trong trứng nước. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải bắt đầu nhập vai. Cảnh mà Kỷ Nhạc Huyên sắp đóng là Nhậm Doanh Doanh, Nhậm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xuân cùng nhau xông vào Hắc Mộc Nhai tìm Đông Phương Bất Bại, Nhậm Ngã Hành giết hại tàn nhẫn Dương Liên Đình trước mặt Đông Phương Bất Bại, chọc giận hắn, Đông Phương Bất Bại bèn cùng bọn họ giao chiến. Khi Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ Xuân đánh nhau, Nhậm Doanh Doanh sợ Đông Phương Bất Bại làm người yêu mình bị thương, liền xông lên phía trước đánh với Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại đột nhiên nhớ tình cũ, lập tức chuyển hướng đòn tấn công, nhưng cũng vì một phút rối loạn đó, tạo thế chủ động cho Nhậm Ngã Hành, bị Nhậm Ngã Hành một chưởng đánh trọng thương. Cùng lúc đó, từ ngón tay Đông Phương Bất Bại bắn ra Tú Hoa Châm, ghim vào mắt Nhậm Ngã Hành. Nhậm Doanh Doanh thấy hai người đều bị thương té ngã, nhưng không hề bận tâm tới người cha bị thương mắt phải của mình, mà giơ kiếm lao tới trước người Đông Phương Bất Bại đang ôm ngực ho ra máu. Nàng vừa tiến đến, Nhậm Ngã Hành liền hướng về phía Nhậm Doanh Doanh hô ta, "Doanh Doanh, giết hắn!" Đông Phương Bất Bại suy yếu dường như không nghe thấy câu nói này, ngẩng đầu nhìn Nhậm Doanh Doanh, cười hỏi, "Doanh Doanh, mấy năm qua ta đối xử với ngươi thế nào?" "Ngươi đối xử với ta rất tốt." Nhậm Doanh Doanh giơ kiếm, nhìn xuống cô từ trên cao. Đông Phương Bất Bại nhẹ cười nhìn Nhậm Doanh Doanh, "Nếu vậy, ngươi giết ta đi. So với chết trong tay bọn họ, ta hi vọng có thể chết trong tay ngươi." Nhậm Doanh Doanh nghe vậy ngẩn người, tay cầm kiếm cũng bắt đầu run run, nàng không nói gì, cũng không làm gì. Lúc này, Nhậm Ngã Hành đã không đợi được nữa, giơ bàn tay vờ như muốn xông vào Đông Phương Bất Bại, Nhậm Doanh Doanh thấy vậy, lại nhìn Đông Phương Bất Bại đang nở nụ cười ôn nhu, nhẫn tâm đâm xuống. Lúc trường kiếm đâm qua ngực Đông Phương Bất Bại, Nhậm Doanh Doanh thấy khóe môi Đông Phương Bất Bại hơi mấp máy, nhẹ nhàng thốt lên vài lời mà chỉ nàng nghe được, "Doanh Doanh, xin lỗi, ta phụ ngươi." Hoa rơi xuống khắp nơi, máu ở trước ngực Đông Phương Bất Bại chảy liên tục. Hốc mắt Nhậm Doanh Doanh hiện lên mấy phần ửng đỏ, chân mềm nhũn, nàng quỳ xuống, ngã vào ngực Đông Phương Bất Bại khóc nức nở. Nàng hi vọng người đó có thể tỉnh lại, vuốt tóc nàng, dịu dàng che chở, chỉ tiếc, điều này chỉ có thể xuất hiện trong mơ. Trước mắt là cảnh quay Kỷ Nhạc Huyên giơ kiếm hướng vào Giang Diệc Hàm, nhìn những cảnh quay trước của Kỷ Nhạc Huyên, đem so với cảnh này chính là vấn đề đau đầu của đạo diễn, mỗi lần nàng diễn tới cảnh giơ kiếm đều xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn. Liên tiếp NG mấy lần, đạo diễn quyết định cho nhóm diễn viên nghỉ ngơi một lát, đồng thời gọi Kỷ Nhạc Huyên và Giang Diệc Hàm tìm một chỗ luyện lại cảnh đó, điều chỉnh tốt tâm trạng mới quay tiếp. Vì thế, Kỷ Nhạc Huyên dẫn Giang Diệc Hàm tới một góc khuất của trường quay, bắt đầu luyện tập. Kỷ Nhạc Huyên giơ kiếm trong tay, nhìn Giang Diệc Hàm ôm ngực ngồi dưới đất, trên mặt là biểu cảm của người bệnh nặng, hai tay tiểu quỷ liền run rẩy, cắn răng nhíu mày cả ngày vẫn không đâm xuống được. Không biết làm sao, Kỷ Nhạc Huyên ném trường dài trong tay, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Giang Diệc Hàm, đem nàng ôm vào lòng. "Tiểu quỷ" Giang Diệc Hàm nhẹ vuốt đầu Kỷ Nhạc Huyên, giọng nói nhu hòa hỏi, "Tại sao em không đâm xuống?" "Đâm xuống?" Kỷ Nhạc Huyên trợn to mắt nhìn Giang Diệc Hàm, nhỏ giọng la lên, "Nói đùa cái gì vậy? Đó là chị a. Em làm sao ra tay được!" "Tiểu quỷ, chỉ là diễn thôi." Giang Diệc Hàm tự nhiên nói, Kỷ Nhạc Huyên cũng rất bất mãn trừng mắt với cô, bĩu môi, vô cùng kiên định nói, "Vậy cũng không được!" Trong lòng Giang Diệc Hàm có chút vui vẻ, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, "Tiểu quỷ, em là diễn viên." "Diễn viên thì sao?" Kỷ Nhạc Huyên nhướn mày nhìn Giang Diêc Hàm, nhìn một lúc lại không kìm lòng được hôn vào trán Giang Diệc Hàm, "Như vậy cũng không thể ra tay giết chị. Em sẽ chết đó." Khóe môi Giang Diệc Hàm hơi cong lên, hiện ra khuôn mặt cưng chiều, "Tiểu quỷ, em giết tôi, người chết là tôi, em làm sao mà chết?" "Trái tim sẽ chết. Tự trách mà chết! A! Dù sao cũng chết! Em không giết, không giết! Nhất định không giết!" Kỷ Nhạc Huyên nghiêng đầu, làm như con mèo nhỏ đáng thương nhìn Giang Diệc Hàm, "Diệc Hàm, em không đâm đâu, nếu không hay chúng ta bỏ đi. Em không nói đùa đâu!" Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng vỗ đầu Kỷ Nhac Huyên, nhỏ giọng mắng, "Em nói ngu ngốc cái gì vậy! Kỹ năng diễn xuất của em đâu? Tôi nhớ trước kia em đâu có tùy hứng như vậy." Kỷ Nhạc Huyên xoa đầu, bĩu môi, "Chuyện đó còn không phải tại bạn diễn là chị, nếu là người khác em đâm từ lâu rồi. Làm gì có chuyện phiền phức như bây giờ." Giang Diệc Hàm vỗ về tên nhóc vừa bị mình kích động, vô cùng dịu dàng nói, "Tiểu quỷ, ngoan. Nghe lời, nếu em quay cảnh đó cho tốt, tôi sẽ thưởng cho em, được chứ?" "Thưởng?" Kỷ Nhạc Huyên nhìn xuống dưới, chú ý vào chỗ đầy đặn nào đó của Giang Diệc Hàm, khóa miệng tươi cười, sau đó ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào đôi môi của Giang Diệc Hàm, "Vậy, bây giờ chị đặt cọc trước cho em đi" "Ừa" Giang Diệc Hàm tất nhiên là biết tâm địa gian xảo giảo hoạt trong lòng Kỷ Nhạc Huyên, cô nghiêng người tới trước, hôn lên đôi môi mọng đỏ của Kỷ Nhạc Huyên, rồi lập tức đứng dậy, phủi đất trên người rồi vươn tay cho Kỷ Nhạc Huyên, "Tiểu quỷ, đứng dậy, tiếp tục quay phim." "Được" Kỷ Nhạc Huyên liếm môi, ngọt ngào cười, nắm tay Giang Diệc Hàm, lợi dụng lực kéo của cô mà hướng tới, hôn lên trán Giang Diệc Hàm. Editor: Diễn trò, hoàn toàn là diễn trò! Bớ làng nước thiên địa thiên lôi như lai phật tổ xuống đây thu phục tên tiểu quỷ này đi. Gì mà không nỡ, gì mà đau lòng,.... Ta khinhhhh*gào rú trong khi edit-ing*