Edit: Jun
Beta: girl_sms Tiêu Ức Tình vừa thấy vẻ mặt Lý An Kỳ chuyển từ phẫn nộ sang cười khẽ, vốn giỏi nhìn mặt đoán ý, nàng tưởng là Lý An Kỳ lại bị Kỉ Nhạc Huyên chọc giận, tới mức biểu cảm trên mặt không nhăn nhó nữa mà lộ ra nụ cười khẽ, chắc chắn sẽ có núi lửa bùng nổ. Nghĩ như vậy, Tiêu Ức Tình liền vì an toàn của bản thân và Kỉ Nhạc Huyên, cũng bất chấp làm vậy có thể bị Kỉ Nhạc Huyên trừng đến chết hay không, lập tức xông tới ấn đầu Kỉ Nhạc Huyên xuống, một bên dùng sức kẹp chặt không cho Kỉ Nhạc Huyên giãy thoát, một bên cười ngượng ngùng lấy lòng Lý An Kỳ, "Lý tổng, Nhạc Huyên biết sai rồi, tôi đem nàng về sẽ bắt nàng kiểm điểm bản thân." Nói xong, Tiêu Ức Tình nghe Lý An Kỳ hừ lạnh một tiếng, cũng không quản Lý An Kỳ có nổi xung lên không, một tay ấn đầu Kỷ Nhạc Huyên, một tay nắm tay tiểu quỷ kéo ra. Vừa ra khỏi cửa, Kỷ Nhạc Huyên liền tránh khỏi ma trảo của Tiêu Ức Tình, sau đó liền không lưu tình thi triển Cầm Nã Thủ với nàng. "Cô muốn chết à!" Kỷ Nhạc Huyên một tay ấn bả vai Tiêu Ức Tình, một tay siết chặt cổ tay nàng, đem nàng đè xuống dưới đầu gối. Kỷ Nhạc Huyên ra tay không nhẹ, Tiêu Ức Tình bị chỉnh không khỏi liên tục kêu rên: "A! Đau, đau, mau dừng tay!" Kỷ Nhạc Huyên không dừng tay mà ngược lại còn tăng thêm lực, "Bây giờ mới biết đau, lúc nãy cô ép tôi, sao không nghĩ sẽ chọc giận tôi hả?" Tiêu Ức Tình bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật vô tội, tôi còn không phải là nghĩ cho cô ... Rơi vào đường cùng, Tiêu Ức Tình trước tiên đành phải xuống nước' "Được, được. Để tôi xin lỗi, tôi sai rồi, được chưa? Mau buông tay." Kỷ Nhạc Huyên hừ lạnh, buông lỏng tay, nhưng thần sắc vẫn tức giận như cũ, căm tức nhìn Tiêu Ức Tình, "Đi, chúng ta về thôi." "Về?" Tiêu Ức Tình xoa xoa cánh tay, lắc đầu, "Tôi nghĩ bây giờ vẫn chưa nên về. Tạp chí kia phát hành sáng nay, bây giờ cô trở về, chắc chắn cánh truyền thông sẽ tới quấy nhiễu, với tính tình của cô, tới lúc đó không biết mọi chuyện sẽ loạn thành cái gì nữa." Kỷ Nhạc Huyên trừng mắt liếc nhìn Tiêu Ức Tình, tuy nàng hiểu rõ với tính cách nóng nảy của mình, nếu phóng viên ép hỏi, rất có khả năng sẽ hướng về phía họ hô to, "Lão nương tôi thích Giang Diệc Hàm thì làm sao? Cmn ai nói là tôi không thể thích con gái!" Ân, tuy kẻ nóng nảy như Kỷ Nhạc Huyên rất có khả năng sẽ nói vậy, nhưng vậy không phải hành động sáng suốt, nếu sự tình liên lụy đến Giang Diệc Hàm, Kỷ Nhạc Huyên sẽ rất dễ mất bình tĩnh, nói năng không suy nghĩ, không thể để chuyện này xảy ra... Kỷ Nhạc Huyên mím môi, kềm chế lại cảm xúc, hỏi Tiêu Ức Tình, "Hoa tỷ, vậy cô nói xem bây giờ tôi nên làm gì?" Tiêu Ức Tình trầm tư, "Theo tôi thấy, Lý tổng đem tạp chí ném cho chúng ta xem mà không trực tiếp đóng băng sự nghiệp của cô, tôi nghĩ nàng hẳn là vẫn cứu được." Kỷ Nhạc Huyên có chút khinh thường bĩu môi, Tiêu Ức Tình tiếp tục nói, "Nhạc Huyên này, tôi vì sự nghiệp củ cô mà suy nghĩ, tôi thấy là cô vẫn nên về nhà mà ngoan ngoãn viết tự kiểm đi, ngày mai đưa cho nàng. Tôi nghĩ nàng hẳn là có cách đối phó, cô ngày mai cầu nàng, nàng hẳn sẽ giúp." "Hừ" Kỷ Nhạc Huyên nâng cằm, "Ai thèm." Tiêu Ức Tình lại lên tiếng khuyên giải, "Nhạc Huyên, cô hiểu rõ, kẻ làm chuyện lớn không thể câu nệ tiểu tiết, ngươi xuống nước chút đi. Huống chi, ngươi nên nhớ, nếu ngươi mà làm loạn, Giang tiểu thư bên kia sẽ lo lắng. " "Diệc Hàm..." Kỷ Nhạc Huyên vừa nghe Tiêu Ức Tình nhắc tới Giang Diệc Hàm, trong lòng liền rung lên, "Hoa tỷ, cô nói xem Diệc Hàm bên kia có chuyện gì không?" Tiêu Ức Tình cũng biết một chút về thân phận thật của Giang Diệc Hàm, nhưng đối với việc Giang Diệc Hàm không có Thượng Nghi bảo vệ, Tiêu Ức Tình không chắc chắn lắm nàng ta có thể chịu được sự việc này không, nhưng để an ủi Kỷ Nhạc Huyên, Tiêu Ức Tình vẫn cười lắc đầu, "Không có gì đâu, Nhạc Huyên, cô phải biết Giang tiểu thư nhà cô giỏi như vậy, việc nhỏ này không làm khó được nàng." "Đúng vậy, Diệc Hàm nhà tôi rất lợi hại." Tiêu Ức Tình vừa nói xong, Kỷ Nhạc Huyên liền yên tâm, ngoan ngoãn về nhà. Nhưng thực tế, Giang Diệc Hàm sẽ thật sự không có chuyện gì sao? Vì đang ở Pháp nên thời gian Giang Diệc Hàm nhận được tin tức chậm hơn nhiều so với Kỷ Nhạc Huyên. Cho nên khi thời tiết tuyệt đẹp, Giang Diệc Hàm đang quay phim ở một ngã tư đường tại Pháp, vừa đóng máy, cô đã bị một đám phóng viên nhanh chóng vây kín. "Giang tiểu thư, xin hỏi cô đã xem tuần san giải trí sáng nay chưa?" "Giang tiểu thư, trên tạp chí nói cô và Kỷ Nhạc Huyên tiểu thư không phải là mối quan hệ bạn bè bình thường, có thật không?" "Giang tiểu thư, cô và Kỷ Nhạc Huyên tiểu thư đều đeo cùng một kiểu vòng tay kim cương, xin hỏi điều này có ý nghĩa gì không?" Âm thanh của cánh phóng viên ong ong vang vọng bên tai Giang Diệc Hàm, nàng dùng vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh nhìn những phóng viên đang vây quanh mình, một lời cũng không nói. Đám phóng viên hiển nhiên cũng bị khí tức lạnh trên người Giang Diệc Hàm làm cho có chút sợ hãi, nhưng vẫn không ngừng lải nhải làm phiền đặt ra câu hỏi. Cuối cùng, đám người ồn ào đáng ghét bị kẻ luôn có ác cảm với truyền thông là Lục Ngọc Song gọi bảo vệ trường quay đuổi đi. Cánh phóng viên vừa đi khỏi, Giang Diệc Hàm liền lặng lẽ đi vào một con ngõ nhỏ, từ từ ngồi xuống, Lục Song Nghi cũng tùy ý ngồi xuống cạnh cô. "Diệc Hàm, lúc nãy trong trường quay tôi cũng nghe vài nhân viên bàn luận về việc này. Tình cảm của cô và Tiểu Kỷ sợ là không giấu được" Giang Diệc Hàm thản nhiên liếc nhìn Lục Ngọc Song, "Sẽ không, bây giờ chưa phải lúc" "Vậy cô tính làm gì?" Lục Ngọc Song cười nhìn nàng, trên thực tế, Lục Ngọc Song rất có cảm tình với Giang Diệc Hàm, sắc đẹp của nàng và khí chất lạnh lùng này đối với Lục Ngọc Song mà nói là một loại hấp dẫn trí mạng. "Cô sẽ giúp tôi chứ?" Giang Diệc Hàm nhìn Lục Ngọc Song, âm thanh tuy lạnh lùng, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, vẫn khiến Ngọc Lục Song hơi chút rung động. Lục Ngọc Song cười trả lời, "Tất nhiên, giúp được gì tôi sẽ giúp, sau này tôi gia nhập công ty cô, tôi gặp chuyện, cô tự nhiên sẽ hỗ trợ." Giang Diệc Hàm nhẹ cong khóe miệng, nở nụ cười nhẹ với Lục Ngọc Song. Mà bên kia Kỷ Nhạc Huyên về đến nhà, tinh thần vô cùng chán nản lết vào phòng mình, một tay nắm cửa mở ra. An Á Lam lúc ở Mĩ là giám đốc bộ phận Kế toán, công việc mà nàng thích làm nhất mỗi ngày là nhập số liệu, thế nên nàng không chỉ làm việc ở công ty mà còn đem cả công việc về nhà, nàng cũng thích dùng android, c++ lập trình vài phần mềm. Lúc này đúng lúc nàng đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, đối với chuyện thất tình của con gái, tạm thời chưa phát hiện ra, nhưng mãi đến tối, sau khi cầm trên tay báo cáo hoàn chỉnh, vẻ mặt vui sướng thỏa mãn thì mới phát hiện đã quá giờ cơm chiều mà con gái vẫn không kêu mình ăn cơm. Nghĩ tới đó, An Á Lam nhíu mày, đi tới trước cửa phòng Kỷ Nhạc Huyên, nhẹ gõ cửa hai cái liền lập tức vặn nắm cửa đi vào. Vừa vào trong, hai mắt không khỏi mở lớn, con gái nhà mình khi nào lại thích viết như vậy chứ, trên sàn nhà toàn là giấy bị vo tròn vứt đi, nhìn sơ qua cũng đã hai mươi tờ. An Á Lam thấy Kỷ Nhạc Huyên cũng không phát hiện mình đi vào, liền nổi lên một chút tò mò, lén lút đi qua. Kỷ Nhạc Huyên khi đó đang ngồi trước bàn giấy, múa bút thành văn, An Á Lam cúi đầu nhìn lướt qua, khóe miệng không khống chế được cong lên, nàng còn tưởng con gái mình viết cái gì, thì ra toàn bộ chỉ có một câu "Khốn! Lão nương sai chỗ nào!" An Á Lam cười nhìn, Kỷ Nhạc Huyên lại tràn đầy tức giận đem tờ giấy vừa viết đầy một câu đó vo tròn, tức giận ném đi, "Khốn, khốn, khốn! Lão nương sai chỗ nào .....AAAAAAAAAAA!" "Nhạc Huyên" An Á Lam gọi một tiếng, ngược lại lại làm Kỷ Nhạc Huyên sợ hãi, nàng run run chầm chậm quay đầu, nhìn thấy An Á Lam đang cười nhìn nàng. "Mẹ" Kỷ Nhạc Huyên mở miệng kêu, An Á Lam ý cười đầy mặt nhìn con gái, nàng lặp lại những gì mà Kỷ Nhạc Huyên vừa viết, "Khốn! Lão nương sai chỗ nào! Nhạc Huyên, con trăm ngàn lần đừng nói với ta, con đang viết tự kiểm." Kỷ Nhạc Huyên bất đắc dĩ bĩu môi. Tuy nàng không nói, nhưng An Á Lam cũng biết nàng đang nghĩ gì, nhẹ xoa mái tóc đen vủa nàng, "Nhạc Huyên, lớn tới vậy rồi mà còn viết tự kiểm, con rốt cuộc làm sai cái gì?" "Con không sai." Kỷ Nhạc Huyên tức giận nhíu mày, "Con không sai, là mọi người sai." Ừm, trong nháy mắt Kỷ Nhạc Huyên vô cùng nghiêm túc nói An Á Lam lại cười lớn, "Con lớn tới mức nào mà dám nói câu này. Nói ta nghe, con viết tự kiểm cho ai. Là Giang nha đầu kia sao?" "Hả?" Kỷ Nhạc Huyên ngược lại lại thấy kinh ngạc, mẹ nàng nói những lời này là có ý gì, như thế nào lại nghĩ mình viết tự kiểm cho Giang Diệc Hàm. Kỷ Nhạc Huyên còn đang kinh ngạc, An Á Lam đã cười chế nhạo nói, "Không phải con lại gây ra chuyện gì chọc con nhà người ta tức giận chứ?" Kỹ Nhạc Huyên bĩu môi, "Con không có" An Á Lam nhìn kỹ nàng, Kỷ Nhạc Huyên bỗng nhiên nhận ra một điều, nàng mở miệng hỏi dò, "Mẹ, không phải người phát hiện cái gì chứ?" "Về mặt nào?" An Á Lam không lập tức trả lời nàng, có chút suy tư nhìn thẳng con gái, thấy bộ dạng do dự của nàng vẫn đáng yêu như vậy, rất giống bản thân mình khi đó, cũng là con gái nhỏ của ba mẹ mình. "Mẹ, người biết rõ còn cố hỏi." Trong lòng Kỷ Nhạc Huyên có chút bồn chồn, nàng bây giờ không chắc mẹ mình có thật sự biết quan hệ giữa nàng và Giang Diệc Hàm hay không, nhưng nàng muốn mở miệng thử một phen. An Á Lam lại cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Nhạc Huyên, con là do mẹ sinh. Trong lòng con nghĩ gì, mẹ chẳng lẽ không biết? Con thích Giang nha đầu phải không?" Kỷ Nhạc Huyên mờ mịt chớp mắt, "Mẹ... thật sự biết chuyện?" An Á Lam gật gật đầu, Kỷ Nhạc Huyên lại có chút khó hiểu, "Mẹ ... không phản đối?" An Á Lam cười nhìn nàng, "Nếu ta phản đối, con có thay đổi ý định không?" Kỷ Nhạc Huyên lắc đầu, An Á Lam lại cười xoa tóc nàng, "Nếu vậy, ta phản đối có tác dụng gì đâu" Kỷ Nhạc Huyên biết, An Á Lam nói như vậy chính là đã chấp nhận mối quan hệ giữa nàng và Giang Diệc Hàm, Kỷ Nhạc Huyên không khỏi có chút mừng rỡ, lập tức nhảy dựng lên, đem An Á Lam ôm vào lòng, "Oa, mẹ à, mẹ thật tốt. Mẹ là người tốt nhất trên đời, là người mẹ sáng suốt nhất, vĩ đại nhất." An Á Lam bị Kỷ Nhạc Huyên ôm chặt, có chút khó thở, bèn vỗ lưng Kỷ Nhạc Huyên, "Nhạc Huyên, Nhạc Huyên, mau buông tay, còn làm như vậy nữa, người mẹ sáng suốt nhất của con sẽ khó thở mà chết." Kỷ Nhạc Huyên lập tức buông tay, trên mặt lộ vẻ không vui liếc mẹ mình, "Mẹ, người đừng nói xui xẻo vậy" An Á Lam cười trừng mắt, vỗ mạnh vào vai Kỷ Nhạc Huyên, "Còn không phải tại con, muốn mưu sát mẹ mình à." "Làm sao có thể." Kỷ Nhạc Huyên xoa xoa, ánh mắt dừng trên mấy tờ giấy trên bàn, yên lặng thở dài,"Ai..." An Á Lam thấy vậy, cũng biết phiền muộn trong lòng con gái, nàng vỗ vai Kỷ Nhạc Huyên, "Không muốn viết thì đừng viết" "Không được, mẹ" Kỷ Nhạc Huyên tội nghiệp nhìn An Á Lam, "Nếu con không viết sẽ gặp rắc rối to với Lý tổng." "Lý tổng? Lý An Kỳ?" An Á Lam nhìn Kỷ Nhạc Huyên, Kỷ Nhạc Huyên gật đầu, "Đúng vậy" An Á Lam nhìn bộ dạng con gái nhà mình, bỗng nhiên bí hiểm nở nụ cười, "Nếu là nàng thì con không cần viết, ngày mai con dẫn ta tới công ty, ta muốn cùng nàng nói chuyện" "Hả?" Kỷ Nhạc Huyên có chút kinh ngac, "Mẹ, người và Lý tổng biết nhau sao?" "ừhm" An Á Lam gật đầu, nàng nhìn bộ dạng muốn mở miệng hỏi của con gái, bỗng nhiên nắm tay nàng kéo ra ngoài. "Ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm" "Nga" Kỷ Nhạc Huyên trước chuyện này có rất nhiều điểu muốn hỏi, hứng thú heo An Á Lam ra cửa...