Edit: Phuong1988
Beta: girl_sms Đoàn ngươi giằng co gần một giờ, thì mới lưu luyến rời đi, trước khi đi, các nàng còn không quên cổ vũ hai người "Giang nữ vương và Kỷ sủng phi phải hạnh phúc đó, chúng em đều ủng hộ các người." Có thể từ trong miệng fan nghe được câu này, trong lòng Kỷ Nhạc Huyên và Giang Diệc Hàm đều có chút cảm động. Hai ngươi liếc mắt nhìn nhau, ngầm cười nhẹ. Buổi tối, trong lúc giường sự của hai người, Kỷ Nhạc Huyên còn không quên nói một chút về chuyện công khai với Giang Diệc Hàm "Diệc Hàm, chị thấy những người hậm mộ chị đều ủng hộ chị, bằng không chúng ta chọn một ngày tốt, công khai tình cảm đi." Giang Diệc Hàm thản nhiên trả lời nàng "Không được, còn chưa phải lúc." "Grừ, lại không phải lúc." Kỷ Nhạc Huyên bất mãn cắn một ngụm đến trước ngực no đủ của Giang Diệc Hàm, Giang Diệc Hàm bị đau khẽ kêu một tiếng, có chút oán hận đẩy Kỷ Nhạc Huyên ra một bên, cũng nghiêng người áp lên. Nhưng Kỷ Nhạc Huyên làm sao chịu ngoan ngoãn ở dưới, trong chốc lát, thì nàng nắm hai vai phản kháng đàn áp lại. Lúc này Giang Diệc Hàm cũng không vui, nàng cũng phản kháng đẩy Kỷ Nhạc Huyên về lại,mà Kỷ Nhạc Huyên không cam lòng tỏ ra yếu thế, cũng đẩy ngược về. Cứ như vậy hai người lăn qua lăn lại, thực sự là lăn lộn trên giường. Cứ như vậy, mấy ngày qua Kỷ Nhạc Huyên ở Pháp, ban ngày thì quấy rối trường quay, buổi tối thì giày vò Giang Diệc Hàm. Vào ngày thứ tư đẹp trời, Tiêu Ức Tịnh gọi điện cho nàng: "Này, Nhạc Huyên, chơi xong rồi cũng nên trở về. Phim mới của cô sắp khai mạc, rồi chụp ảnh, còn có hai bìa tạp chí đang chờ cô đó." "Haizzz, tôi biết rồi." Kỷ Nhạc Huyên rầu rĩ không vui bĩu môi: "Đúng rồi, Hoa tỷ, nhớ rõ sắp xếp lịch trình ba tháng sau cho tôi." "Sao?" Đầu dây bên kia chần chờ một lát, bỗng hưng phấn cười lên: "Haha, Nhạc Huyên, đạo diễn Lục đồng ý chọn cô diễn nữ chính [Huyết chiến] sao?" "Ừ." "Oh! Kỷ Nhạc Huyên cô thật sự tốt số à! Không được, để tôi chuẩn bị sẵn sàng, chờ tăng tiền lương." Kỷ Nhạc Huyên nhăn trán: "Được rồi, không có việc gì nữa cúp đi, ngày mai tôivề." "Ừ, chờ cô về đấy." "Ừ." Căm giận cúp điện thoại, Kỷ Nhạc Huyên nhìn lại Giang Diệc Hàm đang diễn ở trường quay, Giang Diệc Hàm một thân phong cách thời trang Pháp đứng ven đường, dưới bóng cây, gió nhẹ thổi rơi lá đỏ trên cây, thổi cả mái tóc mỏng manh của nàng, nàng nhẹ nhàng dùng tay phải kéo tóc bay loạn trên trán kéo ra sau tai. Cảnh tượng này cực kỳ duy mĩ, Kỷ Nhạc Huyên nhìn mà mắt cũng không chớp. Chẳng qua là khi nàng thấy Giang Diệc Hàm vừa nhìn LeGoff chạy tới, liền mỉm cười nghênh đón, ghé vào tai hắn nói nhỏ. Kỷ Nhạc Huyên đột nhiên cảm thấy trong lòng vang lên một tiếng sấm rền, mày của nàng nhíu thành chữ "Xuyên"( 川), hai tay nắm thật chặt nhau, cố nén hận ý đang sắp bùng nổ trong lòng, Kỷ Nhạc Huyên nhìn họ, khoé miệng cong lên thản nhiên cười, được, được lắm, trước mặt ta ngươi không như vậy, trước mặt hắn ngươi lại có thể thẹn thùng như thế. Hừ! Thật đáng ghét! Một lúc sau, Giang Diệc Hàm diễn xong tới tìm nàng, Kỷ Nhạc Huyên mặt cười nhưng lòng thì oán giận nói với nàng "Diệc Hàm, diễn không tệ, dáng dấp yếu mềm thẹn thùng, thực sự là động lòng người mà. Ha ha, thật đúng là một nhược thụ mà." Giang Diệc Hàm lạnh nhạt trả lời nàng. "Tiểu quỷ, cả chuyện diễn xuất giả tạo này, em cũng ghen sao?" Kỷ Nhạc Huyên cười nhạt. "Em ăn giấm chua gì chứ? Em cũng là một diễn viên mà, em đương nhiên biết đó là giả." Hừ, chính là em ghen đó, nhìn chị thân thiết với người khác thì em khó chịu. Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu "Tiểu quỷ, em cần phải trở về." Kỷ Nhạc Huyên khó có thể tin nhìn nàng. "Làm sao chị biết em phải về?" Lúc này Lục Ngọc Song ở một bên nói. "Nếu cô không về, phim của tôi coi như không quay được." Kỷ Nhạc Huyên liếc Lục Ngọc Song rồi nhìn lại Giang Diệc Hàm. "Diệc Hàm, chị giống như nàng muốn em đi sao?" Giang Diệc Hàm gật đầu. Kỷ Nhạc Huyên cố nén bùng nổ, mím môi hỏi nàng "Chị thật hi vọng em đi?" "Ừ." Giang Diệc Hàm lại gật đầu một cái. "Hừ." Rốt cuộc Kỷ Nhạc Huyên vẫn nhịn không được bùng nổ, nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người giận đùng đùng bỏ đi. Nhược thụ chết tiệt, em không tin chị không đuổi theo em trở về. Lòng ôm ý niệm này trong đầu, dọc đường Kỷ Nhạc Huyên phẫn hận về khách sạn. Nhưng Giang Diệc Hàm lại làm nàng bùng nổ lần nữa, khốn kiếp, vậy mà không đuổi theo. "Hừ." Buồn bực theo đó, trong lòng Kỷ Nhạc Huyên bất mãn với Giang Diệc Hàm đều trút vào hết những vật dụng trong phòng. Nàng đập phá nát nhừ những thứ trong phòng Giang Diệc Hàm. Sau những hành động xả giận, Kỷ Nhạc Huyên nhìn những mảnh vụn khắp nơi trên sàn, hài lòng nở nụ cười. Nhưng sau khi vận động, nàng lại cảm thấy có chút mệt mỏi. Cứ như vậy, cuối cùng nàng ung dung nằm nghỉ ngơi trên giường Giang Diệc Hàm. Lúc trời tối đen, Giang Diệc Hàm cũng kết thúc một ngày mệt nhọc, về tới phòng của mình, vừa mở cửa, trán của nàng vì tức giận mà không khỏi nhăn lại. "Tiểu quỷ." Giang Diệc Hàm âm âm lãnh lãnh mở miệng, trên sàn bừa bãi, nàng có tính sạch sẽ, làm sao có thể chịu được nơi mình ở hỗn loạn như thế? "Tiểu quỷ." Thanh âm cao hơn nữa, Giang Diệc Hàm oán giận bước chân chậm rãi đi vào trong phòng ngủ. Mở đèn trong phòng ngủ, Kỷ Nhạc Huyên đang an tĩnh ngủ trên giường còn vo vê góc chăn, mới vừa đi vào, Giang Diệc Hàm còn nghe thấy âm thanh nói mớ của Kỷ Nhạc Huyên. "Diệc Hàm, mau lên giường, em muốn ăn chị." "Cái gì, em nói tôi lên giường, em muốn ăn tôi?" "Đùa sao, chị là nhược thụ mà." "Được rồi, em sẽ chuẩn bị giường lớn một chút, hehe." Khoé miệng Giang Diệc Hàm co giật một cái, nàng không hề nghĩ ngợi đã xốc chăn đang đắp của Kỷ Nhạc Huyên lên, ngay sau đó, còn không quên nhấc chân cho tiểu quỷ một cước. Một cước này tuy lực không phải rất lớn, nhưng vẫn làm Kỷ Nhạc Huyên đang chìm trong mộng đẹp trở nên ngơ ngác. Chỉ nghe "Ôi" một tiếng, Kỷ Nhạc Huyên tràn đầy tức giận mở mắt ra, nàng vốn muốn mở miệng chửi bới một phen, nhưng vừa nhìn người trước mắt là Giang Diệc Hàm , Kỷ Nhạc Huyên lại đột nhiên cong khoé miệng lên rất là yêu mị nở nụ cười, nàng làm tư thế mỹ nhân nằm nghiêng trên giường ,tay ngọc thon dài chậm rãi ngoắc ngoắc, Kỷ Nhạc Huyên dùng tiếng cười thường ngày, ôn nhu với Giang Diệc Hàm. "Ái phi, còn không mau nhào vào trong lòng trẫm?" Giang Diệc Hàm nhìn dáng dấp yêu dã của Kỷ Nhạc Huyên, cư nhiên nhịn không được "Phốc" một tiếng bật cười, nàng không có nghe theo Kỷ Nhạc Huyên nói mà nhảy lên giường, chỉ đứng tại chỗ mỉm cười chế nhạo. "Sao vậy, tiểu quỷ, em không giận sao?" "Ừm hừ!" Vừa nghe Giang Diệc Hàm nói như vậy, thì Kỷ Nhạc Huyên lại hồi tưởng chuyện sáng sớm, bỗng nhiên nàng tức giận ngồi dậy, đưa hai tay bắt lấy Giang Diệc Hàm ở bên giường, thì hung hăng cố sức lôi kéo, cứ như vậy, Giang Diệc Hàm không có chút nào phòng bị, bị Kỷ Nhạc Huyên lấy tư thế nửa ngồi kéo vào trong ngực mình. "Tiểu quỷ chết tiệt." Giang Diệc Hàm trầm giọng oán giận, Kỷ Nhạc Huyên lại mắt điếc tai ngơ, nàng dùng ngón trỏ nâng cằm Giang Diệc Hàm. "Giang ái phi, chuyện sáng nay ngươi ngỗ nghịch với trẫm, trẫm vẫn nhớ rõ đấy. Bây giờ ngươi lại còn nói lời càn rỡ, ngươi nói xem trẫm nên xử trí chị thế nào?" Đáp lại nàng là một tiếng cười nhạt xem thường. Kỷ Nhạc Huyên nhíu nhíu mày, trên mặt nàng thì hiện lên ý cười yêu mị mê chết người không đền mạng, tay nàng chậm rãi dời đến cúc áo trước ngực của Giang Diệc Hàm. "Ái phi, không nên che giấu nôi tâm sợ hãi của ngươi. Trẫm không phải người không nói lý, nếu biểu hiện của ngươi tốt một chút, trẫm sẽ suy xét mà tha thứ cho ngươi." Giang Diệc Hàm một bên vừa đưa tay đẩy tay nàng ra, vừa cười nhạt với nàng. "À, tiểu quỷ, tôi thật không hiểu với diễn xuất này vì sao mấy năm nay em còn lăn lộn được trong giới giải trí nữa?" Kỷ Nhạc Huyên nghi ngờ nhíu nhíu mày. "Chị có ý gì?" Cười nhạo em? Giang Diệc Hàm nhìn kỹ khuôn mặt của người đối diện khẽ nói: "Đúng là một gương mặt động lòng người, nhưng với gương mặt này, có thể đi đến nước này, vẫn còn có chút khó khăn. Tiểu quỷ, em biết không? Ngay từ đầu, tôi cũng hoài nghi em đi lên từ quy tắc ngầm. Nhưng mà, sau đó tiếp xúc với em, tôi phát hiện chỉ với tính khi đó của em, làm sao có thể đi lên từ quy tắc ngầm. Chỉ có thể nói, tiểu quỷ, vận khí của em thật tốt, không phải là tốt bình thường đâu." Kỷ Nhạc Huyên mím môi một cái. "Vận khí của em rất tốt. Có Lý tổng trải một đường cho em." "Lý tổng?" Giang Diệc Hàm có chút kinh ngạc: "Nàng..." "Nàng là bạn của mẹ em . À...Cũng không biết có tính là bạn không. Quan hệ rất rối. Chị muốn nghe, em từ từ nói cho chị nghe." Thấy Giang Diệc Hàm gật đầu, Kỷ Nhạc Huyên đã loại bỏ những ân oán giữa An Á Lam và Lý An Kỳ, tô điểm cho đẹp thêm, kể cho Giang Diệc Hàm. Giang Diệc Hàm nghe xong gật đầu "Như vậy à. Tiểu quỷ, em thật đúng là tốt số. Nhưng mà..." "Nhưng mà cái gì?" "Nhưng mà lúc trước tôi muốn cho em vào công ty của tôi, tôi lo lắng Lý tổng sẽ hủy em, bây giờ xem ra là tôi quá lo lắng. Thế nhưng, tôi vẫn không yên lòng để em ở lại, tiểu quỷ, em hiểu không?" Giang Diệc Hàm nhìn vào đôi mắt Kỷ Nhạc Huyên, trong con ngươi băng băng lạnh lạnh ánh lên mối lo sâu sắc. Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi. "Em biết, Diệc Hàm, chị nhất định là sợ em bị Lý tổng đoạt đi. Yên tâm đi, trong lòng em chỉ có chị." Nói xong câu này, Kỷ Nhạc Huyên còn không quên để biểu đạt quyết tâm mà tặng một nụ hôn. Nhưng Giang Diệc Hàm vẫn không an tâm, điều này cũng không thể trách nàng, Kỷ Nhạc Huyên điểm tô cho đẹp thêm phiên bản sau, cho dù nàng nghe thế nào cũng cảm thấy Lý An Kỳ có tình ý với Kỷ Nhạc Huyên, lấy tình ý với An Á Lam chuyển dời lên người Kỷ Nhạc Huyên, bởi vậy mới để ý Kỷ Nhạc Huyên như vậy. Nàng không tin, Lý An Kỳ chỉ vì thầm mến An Á Lam, lại làm nhiều chuyện như vậy với Kỷ Nhạc Huyên. Vâng, Kỷ Nhạc Huyên trực tiếp loại bỏ đêm kiều diễm hôm đó của An Á Lam và Lý An Kỳ. Nhưng trên thực tế Lý An Kỳ chính là si tình với An Á Lam, nàng đối đãi với Kỷ Nhạc Huyên chỉ là sự yêu mến đối đãi với hậu bối mà thôi, nàng đã sớm coi Kỷ Nhạc Huyên như thân sinh nữ nhi của mình. Giang Diệc Hàm mặc dù không tin Lý An Kỳ, nhưng khi Kỷ Nhạc Huyên nói ra câu sau cùng, nàng vẫn xúc động, khoé môi của nàng nhẹ cong lên, nhìn vẻ mặt của Kỷ Nhạc Huyên cũng nhịn không được nhu hoà lên rất nhiều. PS: Vẫn cứ trẻ trâu như thường =)))) Thiệt hâm mộ sự chịu đựng của Giang nữ vương, sống mấy ngày với con sói đói háo sắc :))