Nửa Đời Trọn Vẹn

Chương 2: Lão Sư Bầu Trời Xám

Suốt cả nửa ngày sau đó trong đầu Tuệ Tâm cứ quẩn quanh hai chữ "đảm bảo" thật sự là đảm bảo sao?

Trước sau Trịnh Tư Thành đều không trách phạt nửa lời, tấm lòng đó có thể xem như là an ủi chính cô?

Đáy lòng Tuệ Tâm có đột nhiên có chút an tâm, thật ra ở hai lần học trước buổi học đầu tiên cô chẳng ấn tượng cho mấy. "Đảm bảo" hình như hai từ này rất ít khi xuất hiện trong đầu Tuệ Tâm, duy chỉ có ba luôn dùng ánh mắt tràn đầy niềm tin nói với cô "đảm bảo" thế mà Trịnh Tư Thành ngay từ lần đầu gặp gỡ lại không biết vì sao lại cũng dùng ánh mắt đấy biểu đạt với cô. Mọi chuyện khiến Tuệ Tâm cảm thấy đường đi của mình giống như một ván cờ bí đường bụi đã phủ đầy bấy lâu, nay rốt cuộc cũng đã tìm được người gợi mở.

Tuệ Tâm từ trước đến nay vẫn luôn không tin vào chính mình, nhưng nếu đã bắt đầu một lần nữa thì chỉ mình mới cứu lấy mình, thật sự cố gắng mới chính là sợi dây đưa mình đến vạch đích. Việc cốt yếu chính là ở lòng tin đối với chính mình, nếu người còn tồn tại lo sợ trăm bề thì hiển nhiên lòng cũng hoá bộn bề nỗi tự ti.

"Tĩnh Tâm hôm nay la cà ở phố xá nào mà giờ này mới đặt chân về đến đây thế?"

Chưa kịp bước chân vào phòng đã nghe tiếng Hân Nhã líu lo.

"Thì hôm nay sau giờ học mình bị thầy bắt ở lại nên sau đó đi dạo vòng vòng cho bớt căng thẳng." - Tuệ Tâm vừa nói vừa vươn vai, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.

"Sao á? Thầy bắt cậu ở lại? Một mình cậu thôi á?"

Hân Nhã hết sức sốt sắng hỏi lại Tuệ Tâm, mà càng nghĩ Tuệ Tâm càng buồn cho số phận rớt môn hẩm hiu của mình. Thế là đôi mắt bất lực ấy xoay về phía Hân Nhã gật đầu một cách ỉu xìu.

"Vận đen. Vận đen. Đúng là vận đen. Cậu có biết không? Muốn thỉnh được chân kinh phải trải qua tám mươi mốt kiếp nạn. Tâm, sao cậu cứ bị mắc ở kiếp tám mươi mốt hoài thế? Nhưng cậu an tâm đi, mai tớ sẽ dắt cậu đi ăn để xả vận, không thì hôm nào rủ Thư Nguyệt và Ngọc Trâm đi chùa giải nạn. "

Nhắc tới ăn Tuệ Tâm mới nhớ thì ra mình vẫn chưa ăn cơm trưa. Trải qua hoàn cảnh vừa rồi thì lòng nào còn biết đói no nữa, nhưng không ăn thì một lát sẽ bị hoa mắt. Mặc kệ cô bạn Hân Nhã đang luyên thuyên như một vị thầy bói, Tuệ Tâm liền xỏ dép bò đến tủ tìm một ly mì rồi lật đật đi đi đun nước. Sau khi nghĩ một loạt bảy bảy bốn mươi chín cách giải nạn, Hân Nhã liền đúc kết một lý do mà Tuệ Tâm dường như đã nghe từ hai lần trước, "trời vẫn chưa nhìn thấy lòng người", do số trời hết.

"Mà thầy tự dưng thầy gọi cậu ở lại là vì việc gì thế?"

"Thầy gọi mình là hỏi mình tại sao mình lại học môn này trễ đến như vậy." - Tuệ Tâm lấy cái nĩa gõ gõ vào nắp mì vừa trả lời.

"Chỉ bao nhiêu đó thôi á?" - Hân Nhã tròn mắt ngạc nhiên.

Tuệ Tâm phút chốc nhớ lại câu nói đảm bảo của thầy thì phấn chấn lên hẳn, không còn bộ dạng rũ rượi khi mới bước vào mà mỉm cười gật đầu trông khá vui vẻ khiến Hân Nhã không khỏi bất ngờ. Tuệ Tâm này hôm nay đúng là thất thường, hông lẽ bị vụ án rớt môn làm san chấn tâm lý?

Buổi học thứ hai trong tuần Tuệ Tâm đi học rất sớm. Vì hôm trước đã bầu ra ban cán sự và làm quen sơ bộ nên hôm nay mọi thứ đã có phần hoà nhập hơn hẳn, trông không còn xa lạ như buổi đầu.

"Bạn nào hôm trước đăng kí và đóng tiền thì bây giờ lên nhận giáo trình nhé!"

Bạn lớp trưởng hôm nay đi học cũng khá sớm, Tuệ Tâm vào chưa lâu thì anh chàng ta cũng khệ nệ ôm một thùng lớn bước vào.

Không hiểu sao ai cũng đi học sớm thật, khác với buổi học đầu tiên hôm nay ai cũng rất nhanh nhẹn, chưa gì chỗ ngồi gần như không còn ghế trống. Tuệ Tâm vốn nhỏ nhắn nên nhìn vào dòng người chen chúc trên kia cô chỉ biết ngồi chờ thời. Cho đến khi chạm tay được quyển giáo trình, đó cũng gần như là quyển cuối cùng.

Cuốn giáo trình môn xác suất thống kê thứ ba mà Tuệ Tâm có. Người ta nói "bất quá tam" lần này chắc sẽ đỗ. Mắt Tuệ Tâm lúc này duy nhất chỉ nhìn vào dòng chữ: "Trịnh Tư Thành" lòng tràn đầy nhiệt huyết.

Mà Trịnh Tư Thành đời thực đã đi vào, đang thong thả ngồi xem lại tờ danh sách mới nhất.

Phòng học này có vẻ hơi nhỏ đối với sỉ số lớp, mà ban nãy Tuệ Tâm lại chọn ngồi bàn gần chót nên cái đầu nhỏ của cô đã bị bên trên che khuất. Bữa nay trời khá oi bức, bốn cái quạt thổi hết công suất vẫn không thể làm dịu được cái không khí ngột ngạt này.

Tuệ Tâm vừa cầm quyển tập quạt liên tục vừa chăm chú ghi kín cả trang giấy, chưa lần nào mà cô quyết tâm đến như vậy. Xưa nay việc chép bài của Tuệ Tâm thường rất tùy hứng, nội dung nào thực sự cần thiết thì cô mới động bút còn không thì thôi, nay là lần đầu tiên cô chép bài tỉ mỉ như vậy, ngay cả lời thầy nói cũng tận tâm ghi từng chút một không dám bỏ sót cái gì. Chắc có lẽ là do nổi sợ rớt môn quá ư là ám ảnh tinh thần.

Giữa giờ thầy cho làm một bài tập nho nhỏ, người có đáp án nhanh nhất sẽ được cộng điểm. Tuệ Tâm vốn là người ưa thích sự bình lặng cho nên đối với các hoạt động này cô không mấy thích thú. Vì như vậy ngần ấy năm qua miễn học phần nào có thêm mục điểm phát biểu là đồng nghĩa với việc Tuệ Tâm không có điểm phần ấy, đơn giản chủ nghĩa của cô chỉ cần qua môn là được, bản thân cũng không cầu toàn gì cho mấy.

Các sinh viên có năm phút để suy nghĩ về đáp án, trong khi phía bên trên ai cũng sôi nổi thảo luận thì Tuệ Tâm lại nằm dài chán chường. Phần vì quá mệt do nóng bức, còn lại vì căn bản cô cũng không có cái gì trong não để suy nghĩ. Nghe điểm danh thôi cũng biết được Tuệ Tâm là sinh viên khoá lớn nhất trong đây, nhìn các khoá dưới đang bàn luận rôm rả cảm thấy mình tuy mới hơn hai mươi mấy nhưng lại sống như một người sáu mươi lúc nào cũng chìm trong tĩnh lặng, có khi đấy cũng xuất phát từ căn bệnh muôn thuở. Đó là bệnh lười, lười mọi thứ.

"Đã đọc giáo trình chưa?"

Lẫn trong âm thanh hỗn độn bàn cãi, Tuệ Tâm tự dưng lại nghe được rất rõ cái chất giọng này, nó nhè nhẹ như người nói có vẻ như cố ý ém lại, tuy rất nhỏ nhưng khi vang vọng vào đầu thì rất đặc biệt. Theo phản xạ Tuệ Tâm vội vàng bật dậy quay đầu về phía sau, vẫn là con người ấy, là Trịnh Tư Thành đang nhàn nhã dựa vào tường nhìn về cô.

Là thầy đang nói với cô sao? Cơn bỡ ngỡ đến thật đột ngột khiến Tuệ Tâm không còn hình dạng lười biếng trước đó, tay nhanh chóng lật giáo trình, người luống cuống trông như kiểu vừa mới bị bắt gặp làm chuyện sai trái.

"Dạ, em đang đọc" - Tuệ Tâm trả lời một cách ngượng ngùng.

"Ừ."

Trịnh Tư Thành không chút biểu cảm đi thẳng về bục giảng, một chữ ngắn gọn thôi, một chữ "ừ" cũng không mang thêm được chút thông tin nào nữa. Là thầy đã phát hiện cô đang lười biếng sao? Hay vốn chỉ đơn giản là hỏi thăm cô đã đọc giáo trình hay chưa?

Đôi lúc Tuệ Tâm nghĩ thầy thật là khó hiểu, kiểu vừa muốn doạ người ta chết khiếp một phen nhưng sau đó lại dửng dưng như không có gì. Nhớ lại ánh mắt thâm sâu khi nãy cô lại không khỏi hoảng hồn khiếp vía. Không hiểu sao ánh mắt đó lại cho Tuệ Tâm hai cảm giác, một là sự an toàn đúng lúc ở buổi đầu tiên gặp gỡ, hai là cũng là sự nguy hiểm bất ngờ vừa rồi khiến cô lòng đầy  hoảng sợ

Buổi tối đang bận rộn xem xét các số liệu để đưa vào phân tích trong luận văn, không biết từ lúc nào Hân Nhã đã kéo ghế ngồi kế bên nhìn cô chăm chú.

"Tĩnh Tâm, nghe nói học phần lần này của cậu là thầy Trịnh Tư Thành dạy?" - Hân Nhã tay ôm một ly nước cam vừa nhịp chân vừa uống trông vô cùng thoải mái.

"Ừ, là thầy dạy. Sao? Hay là cậu muốn học lại lần nữa môn xác suất thống kê?" - Tuệ Tâm mắt vẫn không rời những tờ số liệu vừa cười vừa trả lời Hân Nhã.

"Suy nghĩ vẫn vơ, mình chỉ là muốn cung cấp một tẹo thông tin ít ỏi, chỉ một tẹo thế này thôi nhá" - Hân Nhã tinh nghịch chụm các ngón tay lại để diễn tả, bắt đầu làm giá với Tuệ Tâm.

Tuệ Tâm dừng bút, Hân Nhã ý cười càng sâu vì đã đúng được ý đồ, ý đã rõ như ban ngày khiến cô không thể nào tiếp tục tập trung được nữa. Mà nhớ lại thì cũng đúng, Hân Nhã làm việc trong đoàn khoa, quan hệ cũng rộng rãi, xem ra thông tin cậu ta sắp nói sẽ rất hữu ích đối với Tuệ Tâm sau này.

"Nhã à, còn chần chờ gì nữa, mình đã chuẩn bị hết công lực để nghe rồi đây này. Cậu nói mau đi." - Tuệ Tâm bỏ hết giấy tờ trên bày quay sang nắm lấy tay Hân Nhã bày ra điệu bộ khẩn cầu.

"Học được hai buổi cậu thấy thầy như thế nào?" - Hân Nhã quay về với bộ mặt nghiêm túc như một chuyên viên tư vấn.

"Ừm, thì... Thầy cũng rất tốt." - Tuệ Tâm gật gù hồi tưởng lại bóng dáng sau lưng cô ở buổi học hôm nay mà không để ý đến cái nhìn lạ lùng của Hân Nhã, không chỉ vậy Tuệ Tâm còn cười một cách ngây ngốc.

"Không phải chứ Tâm, mình là đang hỏi cậu một cách nghiêm túc đó, rất rất là nghiêm túc luôn. Cậu có biết học kì trước lớp của thầy dạy gần nửa lớp đã rớt môn, hơn nữa những sinh viên may mắn được qua môn mỗi lần nhắc tới con điểm điều khóc không ra nước mắt." - Hân Nhã bắt trúng chủ đề nói nhanh đến mức tưởng như không kịp thở.

"Sao lại như vậy?" - Tuệ Tâm kiểu như vừa nghe được một câu chuyện kinh dị.

"Sao với trăng gì nữa, là điểm thấp lẹt đẹt đó. Gần như vừa đủ qua môn.Thầy chấm điểm cực kì khó."

Vừa dứt câu cánh tay Tuệ Tâm liền rơi tự do trên không trung như không còn dư chút sức lực nào. Dù gì cô cũng mới có học được hai buổi đầu còn lời Hân Nhã nói đã là một thực tế cam go tích góp từ cả học kì trước. Nhưng đã lỡ phóng lao rồi, tương lai mờ mịt đang chờ Tuệ Tâm phía trước, lẽ nào là thử thách chồng thử thách?

"Mình nghe anh trong khoa nói thầy mới vừa học ở Anh trở về. Tuy chỉ mới dạy ở khoa được một học kì nhưng đã tạo ra một sự hoang mang tột độ lưu truyền cho sinh viên từ khoá này sang khoá khác. Bởi vậy, bước vào khoa kinh tế hễ nghe đến ""Lão sư bầu trời xám"" sinh viên đều lạnh sống lưng"

"Lão sư bầu trời xám?" - Nghe đến đây Tuệ Tâm vẫn chưa thông não lắm đối với cái tên kì quặc này

"Hai buổi rồi thầy lên lớp thầy mặc áo màu gì?" - Hân Nhã liền ra gợi ý.

Tuệ Tâm ngồi gãi đầu, thiệt sự cô cũng không để ý lắm, chắc có lẽ trọng tâm từ đâu của cô là nỗi sợ rớt môn kia nên làm gì còn tâm ý mà để ý mấy chuyện vặt vãnh kia, vào lớp chỉ cắm mặt ghi chép. Nhưng nghĩ lại cũng mới thấy hình như là hai buổi rồi thầy đều mặc áo sơ mi màu xám.

"Nếu mình nhớ không nhầm thầy là mặc áo sơ mi màu xám." - Tuệ Tâm phải suy nghĩ một lúc lâu rồi vỗ đầu mình trả lời Hân Nhã.

"Nhầm cái gì nữa. Đích thị cả học kì rồi thầy luôn mặc áo màu xám, mà đối với các môn thầy dạy sinh viên từ phòng thi bước ra có thể tả rằng dù bầu trời hôm ấy có tươi đẹp đến cỡ nào, dưới đáy lòng đang gào thét của những chiến binh hụt hẫng nó liền hoá màu xám xịt, tới ngày biết điểm thi thì vụt tắt luôn. Thế nên biệt danh này cũng ra đời từ đó."

Hân Nhã dùng ánh mắt bi thương để an ủi nỗi lo trong lòng Tuệ Tâm. Mà nghe xong huyết áp trong mình Tuệ Tâm như chỉ còn con số không tròn trĩnh. Đúng là sống khép kín bao lâu nay tầm hiểu biết thật là hạn hẹp, hoá ra bây giờ cô mới hiểu tại sao lớp hôm nay lại đi sớm và chăm chú đến vậy.

"Giờ vẫn còn kịp, cậu có muốn đổi nhóm học phần để thoát khỏi "Lão sư bầu trời xám" ấy không?" - Đến cuối cùng Hân Nhã liền nhanh trí đưa cho Tuệ Tâm một đề xuất.

Thiết nghĩ cũng đã học được hai buổi, chuyện không đến nỗi nào tệ như Hân Nhã đã nói. Sự bảo đảm đó, ánh mắt đó, có đôi khi người mà mình đã gặp đầu tiên ít nhiều cũng do duyên phận. Linh cảm vẫn nói Trịnh Tư Thành sẽ giúp được mình, trước ánh mắt mong chờ của Hân Nhã, Tuệ Tâm một mực lắc đầu và bắt đầu lạc quan hơn.

Thấy vậy Hân Nhã cũng thôi không nhắc đến việc này, liền đánh sang chủ đề khác. Con gái mà, bất kể đối phương là ai vẫn luôn luôn dành một khoảng để luận bàn về nhan sắc.

"Thôi bỏ qua cái đó đi, mình có cái này hay hơn nè. Đợt trước mình đã  có dịp thỉnh giáo qua dung nhan lạnh lùng nghiêm nghị ấy, thật là khí chất ngút ngàn. Đúng là y như trong truyền thuyết. Tâm, cậu đoán xem thầy bao nhiêu tuổi?"

"Thầy á hả? Ừm... Mình nghĩ khoảng ba mươi."

Qua một ánh nhìn rồi suy ra tuổi tác? Tuệ Tâm đúng thật là không giỏi trong phương diện này. Nói về Trịnh Tư Thành là như thế nào nhỉ? Nhìn vào không phải kiểu khuôn mặt trắng trẻo thư sinh vì thế độ khoảng hai mươi mấy là điều không thể. Nhưng gọi là quá già thì càng không, nhìn phong thái chững chạc mỗi khi đến lớp, Tuệ Tâm tạm đoán là ba mươi, ban mươi lưng chừng không già không trẻ. Thế mà cô nàng Hân Nhã lại nhìn cô bằng một đôi mắt bí hiểm càng khiến sự tò mò trong lòng bộc phát hơn, rốt cuộc đáp án là như nào?

"Haha. Thì ra chúng ta cùng chung suy nghĩ. Lúc đầu mình cũng nghĩ giống như cậu, thậm chí mình còn tranh cãi với đám bạn về việc này, bởi nhìn đi nhìn lại thầy trẻ thế cơ. Nhưng mình hoàn toàn sai, thầy đã gần bốn mươi, bốn mươi cái thanh xuân." - Hân Nhã đặc biệt nhấn mạnh những chữ cuối.

"Thật á hả? Chúng ta sai? Sai lệch gần mười tuổi cơ đấy."

Bởi vậy trên đời có những việc tưởng đã rõ như vậy nhưng lại khiến người ta bất ngờ bởi những sự thật cuối cùng được lộ diện trong cái sai của chính mình.

"Bởi vậy, khó quá nên bây giờ vẫn còn đang độc thân á." - Hân Nhã vô tình nói ra trong lúc đang ngồi chống cằm liên tưởng về Trịnh Tư Thành.

"Hả? Độc thân? Ở đâu cậu lại điều tra được nhiều việc như thế?" - Tuệ Tâm dùng con mắt hiếu kì nhìn Hân Nhã.

"Thì vào hội bàn đào trong khoa mình ấy. Có những bí mật luôn luôn chờ đợi để được bật mí."

Có những lúc mới thấy nàng Hân Nhã này thật rất thích hợp để làm nhà báo.