Nửa Đời Trọn Vẹn

Chương 6: Tạm Biệt Trịnh Tư Thành

Giữa buổi chiều phía dãy hành lang đã đông đủ từng tốp sinh viên đang đứng tập trung để chờ được gọi tên. Lòng chung ai cũng mang tâm trạng thấp thỏm, lo âu và hơn hết là sự hồi hộp, vì một lát đây họ sẽ bước vào căn phòng này để viết nên định mệnh của mình.

Ngày thi học kì khắc nghiệt mang danh "Lão sư bầu trời xám".

Thật ra chung quanh bây giờ cũng không phải gọi là xếp hàng nghiêm túc như ở cấp dưới, chỉ là đứng theo từng nhóm trước cửa phòng, mỗi người mỗi kiểu. Có người thì kiểm tra lại bút, máy tính, người thì vẫn tranh thủ vỏn vẹn vài giây cuối để xem lại giáo trình rồi lẩm nhẩm dò bài, phần còn lại là đoán đề thi.

Tuệ Tâm yên lặng ngồi ở cái ghế đá cách đó không xa, trên tay cũng là quyển giáo trình giống như các bạn khác nhưng nó lại vô cùng đặc biệt vì từng trang mở ra lại xuất hiện đầy những chữ được tỉ mỉ viết vào ở từng mục, vì bệnh lười nên hiển nhiên chữ không này phải của Tuệ Tâm mà là của Trịnh Tư Thành. Nhìn những dòng này trong đầu lại nhớ về hai ngày trước, buổi ôn tập cuối cùng ở thư viện.

"Thầy đang ghi gì vậy?" - Tuệ Tâm nghiêng đầu qua hỏi khi thấy Trịnh Tư Thành đang chăm chú ghi ghi chép chép vào quyển giáo trình của mình.

"Ghi bùa" - Vẻ mặt Trịnh Tư Thành không có gì thay đổi, mắt vẫn nhìn vào giáo trình mà không hề quay sang Tuệ Tâm.

Người với người tiếp xúc dần có những điều đến bây giờ Tuệ Tâm mới phát hiện ra. Cô vẫn luôn nói Trịnh Tư Thành có phong cách kí tên thật sang chảnh, nay nhìn lúc thầy viết bài xem ra cũng rất chi là sang với chảnh. Phải nói tốc độ viết chữ của Trịnh Tư Thành rất nhanh, cứ như chẳng may lỡ dừng bút thì suy nghĩ trong đầu sẽ bay đi mất vậy.

"Cho em mười núi vàng làm dũng khí em cũng không đem bùa, mặt thầy ác như vậy ai mà có cả gan đó."

Tuệ Tâm bĩu môi ngồi nói thầm một mình trông thật giống một đứa trẻ con hờn dỗi. Thật không biết đã từ lúc nào Trịnh Tư Thành đã ngưng công việc ghi chép quay sang nhìn Tuệ Tâm như người ngoài hành tinh. Biểu đạt đó tượng trưng cho việc tranh thủ thầy bận nói lén thầy, nào ngờ thầy lại để ý cố tình nghe hết từng câu.

"Em lo lắng điều gì? Mang bùa vào phòng thi sao? Em nghĩ điều đó có thể? Ghi là để về nhà ôn thêm, những điều này sẽ bổ trợ rất nhiều cho việc giải bài tập. Yên tâm đi, tôi đảm bảo là em đậu." - Nói rồi Trịnh Tư Thành lại cầm bút cẩn thận lật từng trang tiếp tục công việc dang dở của mình.

"Em nhớ trước đây thầy nói thầy không phải là trời là đất, vốn chỉ là con người bình thường.Vậy vì vậy sao thầy lại dám bảo đảm cho đứa ngu ngốc chậm chạm như em thế?" - giọng Tuệ Tâm có hơi run run.

Nghe cái chất giọng mang đầy tâm tư đó Trịnh Tư Thành lại phải dừng lại rồi lấy hết bình thản vốn có trả lời Tuệ Tâm.

"Đáp án trong quyển bài tập đa phần đều đúng. Cũng đã giải được kha khá như thế thì việc qua môn là hoàn toàn có thể. Em đã thực sự tiến bộ hơn hai lần trước."

Là Trịnh Tư Thành đang khen cô sao? Tuệ Tâm thật không tin vào chính mình, trước giờ mọi việc vẫn luôn phó mặc cho sự may mắn nay lại gặp Trịnh Tư Thành luôn nhìn mọi chuyện bằng con mắt gọi là năng lực, đôi khi có những chuyện vốn chính mình không bao giờ thấu mà người khác lại cảm nhận được một cách rõ ràng. Nhờ vậy Tuệ Tâm đã cảm thấy thật tràn đầy niềm tin cho việc thi cử sắp đến.

"Nhưng em vẫn chưa thấy ổn lắm, vì thầy chỉ nói "đảm bảo đậu" chứ đâu có nói là "đảm bảo chắc chắn đậu" nên em không thể tin được." - Tuệ Tâm tinh nghịch vừa mới nghĩ ra được thêm vài lý lẽ mới.

"Muốn chắc chắn? Được, một lát khi về nhà tôi sẽ gửi mail cho em cỡ gần một nghìn câu trắc nghiệm, thêm vài chục bài tập tự luận. Em chỉ việc ngồi giải hết bao nhiêu đấy thì ước mong của em sẽ thành hiện thực ngay." - Trịnh Tư Thành nửa nghiêng qua cười một điệu cười khiến người ta lạnh cả người.

Và tất nhiên một Tuệ Tâm vô cùng nhát thì làm sao dám mạo phạm con người tràn đầy sự nghiêm túc đó thêm lần nào nữa, mà những lời Trịnh Tư Thành vừa nói trước đó cũng đều là không có thật.

Càng nghĩ lại càng buồn cười mà, giờ thi cũng đã đến thật sát, Trịnh Tư Thành bận loay hoay viết số thứ tự lên bàn một lúc lâu cuối cùng cũng đã xuất hiện, "Lão sư bầu trời xám" vẫn mặc nguyên áo sơ mi xám như mọi hôm, ngoài trời thì nắng đến hoa cả mắt. Sinh viên chuẩn bị thi lòng đều thầm cầu trời khấn phật, mong rằng sau khi bước ra khỏi đây bầu trời trong lòng vẫn còn nguyên vẹn là màu nắng.

Rất nhanh đã bắt đầu gọi tên để đi vào chỗ ngồi, buổi thi ngoài Trịnh Tư Thành còn có thêm một thầy giám thị khác cùng gác, thầy tên Lê Trí Dương cũng là giảng viên khoa kinh tế đại học M, năm trước Tuệ Tâm cũng đã được học qua thầy. Nói về độ khó thì thầy Dương gác khá dễ, tính tình lại vui vẻ nên một phần nhỏ gánh nặng tạm xem như được cứu vớt, việc còn lại là đề có vừa sức hay không mà thôi.

Theo quy định, mỗi sinh viên khi được gọi tên sẽ cùng lúc đưa thẻ sinh viên để giảng viên kiểm tra tránh trường hợp gian lận và sai sót. Đến lượt Tuệ Tâm, Trịnh Tư Thành cầm thẻ sinh viên xem qua rất nhanh rồi gật đầu, Tuệ Tâm định ôm cặp sách vào trong thì chân đột nhiên phải đứng yên vì ba chữ vừa văng vẳng bên tai.

"Tôi chắc chắn."

Trong lòng như có một đoá hoa nở rộ, lần này dù là có ra sao Tuệ Tâm nhất định sống chết hết mình để hoàn thành thật tốt bài thi.

Một trăm hai mươi phút để hoàn thành bài thi, tiếng tích tắc rồi lại tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Lần thi này bỗng dưng Tuệ Tâm không còn thấy buồn ngủ giữa chừng nữa, sinh viên sau một khoá tu bổ kiến thức nay đã được hiểu bài thật là có khác.

Bốp...

Giữa cái thời khắc căng như dây đàn một tiếng động cũng khiến cả trăm con mắt quay lại nhìn Tuệ Tâm. Là cô trượt tay làm rớt cả máy tính xuống đất, từ đầu cho đến giờ Tuệ Tâm luôn thấp thỏm lo sợ, sợ mình làm không kịp, sợ thời gian bỏ rơi, nếu như chỉ vì sự chậm chạp vốn có mà đánh mất dù chỉ nửa điểm thì thật là có lỗi với Trịnh Tư Thành.

Thật may là cái máy tính vẫn còn chạy êm, trên bụt giảng lúc này không có người, chắc là Trịnh Tư Thành đã ra ngoài hành lang nói chuyện với thầy giám thị.

"Đừng có vội, từ từ tính."

Tuệ Tâm đang vò đầu bứt tóc ghi đủ các con số trên giấy nháp, ghi xong rồi lại ghạch bỏ. Nghe xong câu nói đó không hiểu sao cảm thấy phòng thi này mát hơn hẳn, thì ra Trịnh Tư Thành không có ở bụt giảng không phải vì ra ngoài nói chuyện mà thực tế đã từ lâu đang đứng sau Tuệ Tâm quan sát sự vội vàng của cô.

Các dãy bàn lúc này thật thưa thớt bởi có những sinh viên đã nộp bài và ra về trước, Tuệ Tâm cũng đã làm xong bài thi của mình nhưng vẫn chần chờ chưa nộp. Ngày cuối cùng để gặp mặt Trịnh Thành, kết thúc môn này dù cho cô mãi mãi muốn ngồi dưới lớp nghe cái giọng nói mà cô hay gọi là không chút tình cảm đó, hay chỉ là được nhìn cái phong cách kí tên sang chảnh trong truyền thuyết thì cũng chẳng còn cơ hội nào nữa. Chưa bao giờ Tuệ Tâm muốn mọi thứ mãi mãi kéo dài như thế, có lẽ đây chính là môn học cô cảm thấy hiểu nhất từ trước đến giờ dù trước đó đã rất có ác cảm với nó, không ngờ lại là môn học cuối cùng kết thúc bốn năm đại học, mấy tháng qua thật sự là một kỉ niệm đẹp.

"Các em còn năm phút."

Ở mọi kì nào thì năm phút cuối cùng vẫn như thế, vẫn bay đi rất nhanh không một chút chờ đợi gì trong khi lòng người thì đang lưu luyến. Không hiểu là lưu luyến điều gì? Chỉ đơn giản là đã quen với sự gặp gỡ này, cho nên đột ngột nói dừng khiến cảm giác mất mát dâng trào len lỏi ở khắp mọi cảnh vật.

Kí tên nộp bài xong Tuệ Tâm ngẩn đầu mỉm cười với Trịnh Tư Thành, là nụ cười cảm ơn, cảm ơn vì có thầy mà bài thi hôm nay hoàn thành rất tốt. Rốt cuộc sau lần thứ ba học lại Tuệ Tâm đã có thể yên lòng rằng mình đã có thể qua môn.

Người cũng đã về hết, Tuệ Tâm là sinh viên cuối cùng rời khỏi phòng. Con đường phía trước sao đâu đâu cũng thấy toàn màu buồn bã, làm bài tốt như thế đáng lẽ phải vui chứ? Sao lại thế này? Lúc này mới nhớ lại lời Hân Nhã nói, khi bước ra khỏi phòng thi của "Lão sư bầu trời xám" bầu trời bỗng xám xịt. Hả? Đúng thật là xám xịt.

Đi lang thang như vậy cuối cùng cũng dừng ngồi ở gốc bàng. Cứ thẩn thờ như thế mà quên mất rằng Trịnh Tư Thành còn ở phòng thi, vừa mới nghĩ đã thấy dáng người cao lớn đang ôm một túi hồ sơ đi thật nhanh về bãi giữa xe, đúng là khi đi một mình người này đi nhanh như là gió.

Tuệ Tâm vô thức đứng dậy và cố đi thật nhanh về phía đó, thật ra có thể chạy nhưng Tuệ Tâm lại quyết đi bộ, đi bộ thật nhanh để đuổi kịp Trịnh Tư Thành. Cho đến một lúc  sự cố gắng cũng đã thành công, hai con người đặt cạnh nhau đi song song về phía trước mà người kế bên lại càng ngạc nhiên hơn.

"Bài thi lại có sai sót gì sao? Đã nộp bài rồi thì không thể thay đổi." - Trịnh Tư Thành từ từ đi chậm lại, mái tóc vì bị gió hất đi mà trở nên thật bù xù.

"Không có, em đã làm được hết tất cả các câu có trong bài thi, đã kiểm tra lại năm lần, mọi thứ đều rất ổn."

Mặt Tuệ Tâm nhăn lại trong cái nắng chói buổi chiều tàn, mà Trịnh Tư Thành sau khi nghe được câu trả lời lại rất thấy hài lòng.

"Vậy thì tốt. Tôi đi nhé."

Đó là câu nói trước khi bóng Trịnh Tư Thành mất hút, không một câu từ giã, không một lần quay đầu. Tuệ Tâm thật chỉ là muốn báo rằng mình đã làm bài rất tốt, đã đền đáp được sự chỉ dạy tận tình của Trịnh Tư Thành. Thế nhưng người phía trước đi nhanh quá, nhanh đến mức dù cô có cố gắng đuổi theo thế nào thì kết quả cuối cùng vẫn là đứng đó nhìn người từ từ xa dần.

Hoàng hôn mãi vẫn khiến người ta nghĩ về những cuộc ly biệt.

Sau khi kết thúc môn học cuối cùng thì vài ngày sau cũng đến lúc ra mắt hội đồng để bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Vì lo lắng cộng thêm ngày nào cũng dồn dập tập luyện thuyết trình nên thân thể Tuệ Tâm đã gầy nay lại còn gầy hơn, người còn lại mỏng như que củi.

Không thể phủ nhận lúc gần nộp luận văn Tuệ Tâm đã có đi thỉnh giáo Trịnh Tư Thành những chỗ mà mình làm chưa tốt. Nhờ sự góp ý đó mà bài của Tuệ Tâm đã khắc phục được những lỗi sai và được giảng viên hài lòng thông qua. Hồi hộp cả đêm dài, trời vừa sáng Tuệ Tâm đã vội vàng chuẩn bị cho kịp giờ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần ôm đen, đi kèm giày thể thao trông rất lịch sự và nhã nhặn, đây là kiểu mẫu mà các sinh viên thường áp dụng tạo nên một sự chỉnh chu nhất trong ngày bảo vệ luận văn của mình.

Ở mỗi trường sẽ có mỗi quy định khác nhau. Đại học M thì mỗi lần báo cáo chỉ cho phép mỗi sinh viên thực hiện luận văn bước vào, phòng sẽ có khoảng năm, sáu giảng viên ngồi trong đó, đối với mỗi bài luận văn sẽ được sắp xếp hai phản biện ngồi ở bàn riêng. Sinh viên được bốc thăm theo thứ tự thuyết trình, hết người này người sau lại tiếp nối.

Số Tuệ Tâm làm cái gì cũng cuối, ngay cả bốc thăm cũng trúng ngay lượt cuối cùng. Người ta thường hay bảo nhau lượt cuối thì sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng  cũng không hẳn, cứ thử nghĩ một mình ngồi đó nhìn gần hết người trong nhóm đi ra đi vào, lúc trở ra vui có, buồn có, tâm trạng đương nhiên sẽ bị chi phối rất nhiều.

Trái với sự lo lắng mấy bữa nay, Tuệ Tâm tự nhiên lại điềm tĩnh hẳn, không còn cái bộ dạng ôm khư khư bài thuyết trình nói đi nói lại cả chục lần như mọi khi. Lúc này tâm trạng được thả lỏng một cách tuyệt đối, người cũng suy nghĩ lạc quan hơn.

Mòn mỏi cũng đã tới lượt của mình, xem ra đã là giữa trưa mất rồi. Vừa mới vào tới cửa chưa kịp nhìn rõ những ai ngồi ở bên trong thì đã có một cô bước ra đưa cho Tuệ Tâm một tờ giấy kí tên xác nhận trước khi trình bày luận văn của mình. Việc đầu tiên không phải là kí hay không mà chính là phải nhìn vào người phản biện của mình, liếc thấy phía đầu tiên là Lê Trí Dương, là thầy giám thị gác thi hôm bữa, Tuệ Tâm thở phào mừng rỡ nhưng cái tên tiếp theo lại khiến người giật hết cả mình. Không ai khác ngang Lê Trí Dương đề tên giảng viên là Trịnh Tư Thành, cặp đôi này hình như đi đâu cũng có nhau thì phải.

Tuệ Tâm nhanh chóng kí vào rồi ôm mọi thứ lên bàn giáo viên để bắt đầu. Ngay lúc này chính xác là Trịnh Tư Thành đang ngồi trực diện về phía chỗ Tuệ Tâm đứng, suốt cả buổi cũng không ghi chép cái gì chỉ ngồi tựa ghế khoanh tay lắng nghe những vấn đề mà Tuệ Tâm đã trình bài.

Phần nói đã xong, đến phần giảng viên bắt đầu đặt câu hỏi. Tuệ Tâm hít một hơi chuẩn bị tinh thần đối mặt với những câu hỏi hốc búa phía trước, Lê Trí Dương đưa ra ba câu hỏi nhưng thật may đó đều nằm trong mục những kiến thức đã tìm hiểu trước đó nên Tuệ Tâm trả lời rất suôn sẻ. Đến lượt Trịnh Tư Thành, người vẫn ngồi im như trước, mắt trông có vẻ rất đăm chiêu như đang suy xét một vấn đề gì đó khá hệ trọng. Qua một lúc trông chờ mọi người cứ ngỡ thầy sẽ bỏ qua và phần bảo vệ luận văn đến đây là kết thúc, thế nhưng phút cuối Trịnh Tư Thành như suy nghĩ ra cái cần nghĩ liền đột ngột nhìn vào mắt Tuệ Tâm rồi cất lời.

"Tôi chỉ hỏi em duy nhất một câu, sau này nếu đặt trường hợp ngồi dưới đây là các nhà tuyển dụng, em có còn tự tin như bây giờ không?"

Ánh mắt thâm sâu đó, cảm giác nhìn vào rất đặc biệt như lại có thêm một tia năng lượng. Vốn cứ tưởng đã tạm biệt ở vài ngày trước rồi, không ngờ hôm nay mới chính thức khép lại chặng đường này.

"Dạ có. Em sẽ tự tin." - Tuệ Tâm mỉm cười trả lời một cách nhẹ nhàng.

"Được"

Trịnh Tư Thành theo thói quen cũng chỉ đáp lại một chữ rồi cúi đầu ghi chép một cái gì đó. Buổi bảo vệ luận văn kết thúc trong sự thành công tốt đẹp.

Khi Tuệ Tâm ra về cũng là lúc các giảng viên cũng cùng ra về. Hân Nhã và các bạn cùng phòng đã chờ sẵn ở trước khoa để rước Tuệ Tâm cùng đi ăn uống chúc mừng. Lần này là Trịnh Tư Thành đi theo sau, khi vừa bắt kịp cũng không phải là nói đến chuyện gì nghiêm trọng chỉ là trước lúc rời khỏi muốn nói với Tuệ Tâm vài lời.

"Đã làm rất tốt. Bình thường bản tính sẽ cho phép em thoải mái để nhút nhát, nhưng sau này đối mặt với những chông gai trong xã hội thì vấn đề sẽ trở nên khác hẳn. Em phải tự tin, tự tin để chiến thắng, tự tin để giúp chính mình. Trưởng thành rồi phải biết tự bảo vệ bản thân."

Chắc là dồn nén quá lâu đến lúc nghe được những lời Trịnh Tư Thành mọi cảm xúc đều chạy hết ra bên ngoài, mắt không thể kìm lại mà trở nên đỏ hoe. Tuệ Tâm cố cách mấy cũng không phát âm ra được chữ nào chỉ biết gật đầu liên tục.

Cho đến lúc trên quãng đường chỉ còn Tuệ Tâm lẻ loi một mình, nước mắt lần nữa lại trào ra, không hiểu sao người lại xúc động đến như vậy. Cảm giác giống như người đã đánh mất thứ gì, vừa may tìm lại được thì thoáng chốc đã không còn nhìn thấy nữa.

"Sau này em nhất định sẽ trưởng thành, sẽ tự tin. Tạm biệt Trịnh Tư Thành..."