Nước Lọc

Chương 2

Mới rạng sáng ngày hôm sau, Thẩm Lưu Sấm mang cái đầu ổ gà ngồi vào bàn ăn, ánh mắt đờ đẫn. Cậu còn chưa tỉnh ngủ, nhưng Ngụy Hủ An cứ gọi cậu dậy cùng ăn sáng chung.

Cậu quấn chăn không để ý tới hắn, Ngụy Hủ An liền xốc chăn lên tiến đến bên tai cậu vừa hôn vừa sờ, còn cố ý nói: “Bảo bối, nếu không ăn sáng, vậy anh ăn em được không?”

Vừa nghe thấy câu nói đó, Thẩm Lưu Sấm lập tức tỉnh hết cả người, không còn buồn ngủ nữa, mỗi một lỗ chân lông trên người đều bị kích thích tỉnh dậy. Sự thật chứng minh dù có mang một khuôn mặt đẹp trai cỡ nào thì mấy câu nói thấy gớm đó vẫn giống như quấy rối tình dục đối với Thẩm Lưu Sấm. Trời sinh cậu không ưa mấy lời thoại đó, huống chi cậu chỉ mới đến mấy ngày thôi. Một người bạn cùng phòng vừa quen không lâu mới sáng sớm đã kề tai nói với mình mấy câu đó, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình không đánh người đã rất lý trí.

Cậu vén chăn chạy về phía phòng ăn, không đánh răng cũng không rửa mặt giống như đang hờn dỗi, thậm chí còn ngồi xếp bằng bên bàn ăn không nhúc nhích, hai mắt vô hồn y chang một pho tượng gỗ. Truyện Thám Hiểm

Ngụy Hủ An cũng không chê cậu, còn bày bánh mì, sữa bò trước mặt cậu, mở miệng là một tiếng bé cưng giống như đang gọi hồn. Ánh mắt vô hồn của Thẩm Lưu Sấm cuối cùng không nhịn được mà giật giật, âm thầm trợn mắt một cái, sau đó bắt đầu cầm lấy đồ ăn.

Ngụy Hủ An lột trứng gà cho cậu, lột xong còn gọi cậu là bé yêu, sau đó mới bỏ vào đĩa của cậu.

Thẩm Lưu Sấm nghe bé cưng, bé yêu, bé ngoan mấy ngày, cuối cùng cậu hết chịu nổi, không ai được phép nói cậu bé cả!

“Rốt cuộc anh muốn gọi tôi là gì, anh chốt một từ được không?” Cậu vỗ mạnh cốc sữa bò lên bàn một cách khí thế, nói ra câu nói đầu tiên trong buổi sáng hôm nay.

Ấy vậy mà Ngụy Hủ An thật sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Thẩm Lưu Sấm cũng thấy căng thẳng trước dáng vẻ tập trung của hắn, trong lòng cậu cũng chuẩn bị bùng nổ khi nghe thấy mấy từ bé ơi, bé yêu, người yêu bé bỏng.

“Vợ.”

Nghìn tính vạn tính nhưng khó mà phòng bị hết, vậy mà Thẩm Lưu Sấm đã bỏ sót một từ ghê gớm nhất, một ngụm sữa bò cứ thế trào ngược ra từ cổ họng cậu, văng dính tay áo Ngụy Hủ An.

Thẩm Lưu Sấm thấy sữa bò làm ướt bộ âu phục nhìn là biết hết sức đắt tiền, không chừng trên đó còn dính nước miếng của mình thì cậu có hơi lúng túng. Nhưng tiếp theo suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là cảm thấy may mắn, chắc anh ta không bắt mình bồi thường đâu, mới nãy anh ta còn gọi mình là vợ mà.

Thẩm Lưu Sấm cảm thấy kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của mình.

Ngụy Hủ An sửng sốt mấy giây, hắn chẳng nói gì cả, chỉ buông đồ ăn trong tay, đứng dậy đi thay quần áo. Nhưng dáng vẻ im thin thít, trong mắt có chút cô đơn của hắn khiến Thẩm Lưu Sấm hết sức áy náy.

Cậu đứng dậy đi theo, Ngụy Hủ An vừa vào phòng thay đồ liền đóng cửa lại, động tác đóng cửa rất nhẹ. Nhưng Thẩm Lưu Sấm đứng ở ngoài cửa lại vô cùng khó chịu.

Cậu cảm thấy mình hơi quá đáng rồi.

Mình đã đánh tráo vợ của anh ta, mà còn giả mạo vợ anh ta và cố tình gây sự như thế. Trong mắt của Ngụy Hủ An, mình quả thật là cố tình gây sự, Thẩm Lưu Sấm nghĩ, hình thức ở chung của họ trước kia không tới phiên cậu chỉ trích, giờ cậu phá hoại tình cảm của họ kiểu này cũng chẳng khác gì. Cậu thậm chí có chút lo lắng, chờ đến khi cậu trả cơ thể này lại, hôn nhân của họ đã vỡ tan.

Thẩm Lưu Sấm thở dài. Lại cảm thấy Ngụy Hủ An hơi ngốc, cũng đúng, còn ai thông minh trong mấy cuốn tiểu thuyết 18+ ngọt não tàn chứ.

Nhưng anh ta là tổng tài bá đạo cơ mà?! Ra vẻ đáng thương uất ức như vậy làm gì.

Thẩm Lưu Sấm bực bội nắm tóc của mình một cái, chạy vào phòng tắm.

Trong gương, đầu tóc cậu lộn xộn, gương mặt mà cậu vẫn chưa quen lắm giờ hơi tái nhợt, bởi vì tối hôm qua cậu thức khuya nên hiện tại mắt có quầng thâm, do chưa rửa mặt nên khóe miệng thậm chí có vệt nước miếng.

Ngụy Hủ An có thể yêu thương gọi bảo bối, vợ đối với khuôn mặt này cũng không dễ dàng. Thẩm Lưu Sấm lại phát ra tiếng cảm thán từ đáy lòng vì tình cảm nồng cháy giữa nguyên thân và Ngụy Hủ An một lần nữa.

Cậu nhanh chóng súc miệng rửa mặt, sửa lại tóc, lúc cậu đi ra thì trông thấy Ngụy Hủ An đã thay xong quần áo ngồi bên bàn ăn tiếp tục ăn sáng.

Thẩm Lưu Sấm cẩn thận từng li từng tí ngồi vào chỗ của mình, cậu hít sâu một hơi, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi…” Cậu đã suy nghĩ sẵn trong đầu, miệng khép khép mở mở nhưng vẫn không thể nào kêu một tiếng “chồng”. Theo lý thuyết, cậu chỉ cần kêu một tiếng là có thể chữa lành tổn thương hôn nhân giữa họ cho việc cậu phun sữa bò mới nãy.

Sau khi thử mấy lần, Thẩm Lưu Sấm vẫn bỏ cuộc, cậu cướp quả trứng gà trong tay Ngụy Hủ An, lăn nó trên bàn một cách thuần thục, nhanh chóng lột vỏ, bỏ trứng gà vào trong đĩa của hắn, động tác và sắc mặt mang theo nét lấy lòng rõ ràng.

“Ừm, tôi chỉ cảm thấy, cách gọi đó quá là… quá, quá là bình thường!” Thẩm Lưu Sấm nói thêm vào một cách linh tinh, nói xong chính cậu cũng cảm thấy rất nực cười, cậu cụp mắt, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”

Ngụy Hủ An nghe xong, cúi người ôm lấy cậu, “Không sao.” Thẩm Lưu Sấm mặc cho hắn ôm, vùi vào ngực hắn hít hà, cậu nghĩ thầm anh ta phun nước hoa gì mà thơm thế.

Cậu cho rằng buổi sáng gà bay chó sủa hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, lại nghe thấy Ngụy Hủ An tiếp tục thở dài nói, “Em thật đúng là…”

Trong nháy mắt Thẩm Lưu Sấm như bị đạp cái đuôi, cậu gần như nhảy dựng lên, che miệng Ngụy Hủ An, nhìn hắn chằm chằm.

Sự áy náy lúc nãy thoáng chốc tan thành mây khói, hiện giờ Thẩm Lưu Sấm chỉ nghĩ nếu như anh ta nói tiếp, vậy phải tốn bao lâu để chạy từ đây về phòng cầm lấy bình hoa nhỉ.

Hai người giằng co trong chốc lát, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy chắc cũng đủ rồi, chậm rãi rút tay lại.

Ngay khi cậu thả lỏng cảnh giác, Ngụy Hủ An vô cùng cố chấp bổ sung, “…nhóc con nghịch ngợm mà.”

May quá, không phải bé yêu tinh. Thẩm Lưu Sấm vô cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, bắt đầu ăn bữa sáng đã sắp nguội.

“Anh học mấy câu này chỗ nào vậy?” Cậu suy tư thật lâu, vẫn nhịn không nổi mà hỏi.

Chắc không phải trước khi các tổng tài bá đạo mấy anh ra đời, thượng đế đã cố ý tặng một bản trích dẫn lời thoại chuyên môn dành cho các anh đâu nhỉ.

Ngụy Hủ An đã ăn xong, hắn tao nhã lau miệng, nghiêm mặt trả lời: “Tất cả những lời tâm tình đó, ngay khi gặp em anh đã vô sự tự thông, hạ bút thành văn.”

Thẩm Lưu Sấm trợn trắng mắt trong lòng, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên hỏi. Cậu uống một ngụm sữa bò, nói một cách thấm thía: “Anh biết không, số lần một người nói những câu thoại sến súa của tổng tài bá đạo trong đời là hữu hạn, ai nói xong trước người đó bán muối trước.”

Ngụy Hủ An hiển nhiên muốn hỏi cậu lời thoại sến súa của tổng tài bá đạo là gì, nhưng điện thoại của hắn chợt vang lên, hắn đứng dậy đến cạnh Thẩm Lưu Sấm hôn cậu một cái, rồi mới nhận điện thoại đi tới cửa.

Thẩm Lưu Sấm vô cảm lau mặt một cái, tiếp tục ăn bánh mì.

Cám ơn trời đất, cuối cùng anh ta cũng phải đi làm. Thẩm Lưu Sấm đang suy nghĩ làm thế nào để sống qua ngày hôm nay, chợt cậu nghe thấy hình như có ai gọi mình.

“Tiểu Sấm.” Đúng vậy, thật sự đang gọi cậu.

“Tiểu Sấm, sau này chỉ mình anh sẽ gọi em như thế, Tiểu Sấm.” Ngụy Hủ An đứng ở cửa cười rất dịu dàng, nói xong hắn cũng xoay người ra cửa.

Thẩm Lưu Sấm ngồi tại chỗ ngây ra như phỗng.

Sao anh ta biết mình tên gì!

Đột nhiên cậu nghi ngờ mình đã xuyên vào tiểu thuyết kinh dị nào đó. Chờ đã, trong nháy mắt cậu nghĩ đến điều gì đó rồi chạy vội vào trong phòng.

Cậu lục lọi tủ đầu giường, cuối cùng cũng tìm được giấy hôn thú của họ. Cái tay của cậu cũng hơi run rẩy, chờ đến khi nhìn thấy ba chữ trên giấy, cậu vứt giấy hôn thú rồi bổ nhào vào giường.

Cậu nghĩ ra rồi.

Thẩm Liễu Đồng. Tên của nhân vật chính trong quyển truyện này. (Thẩm Lưu Sấm = [shěn liú chuǎng]; Thẩm Liễu Đồng = [shěn liǔ tóng])

Ngay khi cậu đọc cuốn tiểu thuyết này, chợt ham muốn học hỏi của cậu tràn đầy, cậu không nhịn được đi tìm cách đọc chữ “Đồng”. Ai mà ngờ cái tên hiếm của mình lại đồng âm với nhân vật chính trong truyện 18+ chứ.

Cậu càng đọc càng thấy khó chịu. Mà điều khiến cậu muốn chửi nhất không phải chuyện này, mà là khi đọc phần sau, cậu phát hiện tác giả đột nhiên giải phóng bản thân, quyển truyện 18+ ngọt não tàn chợt trở nên dữ dội hẳn, một đống cảnh play khẩu vị nặng, cậu đọc mà thốn hết sức.

Cậu sợ đau, thậm chí khi đọc tiểu thuyết cũng không thích đọc các tình tiết quá bạo lực.

Lúc trước cậu cho rằng mình chỉ lãng phí mấy đồng tiền tự động mua chương thôi, giờ mới phát hiện còn dính líu đến cái mạng của mình nữa.

Lúc đầu Thẩm Lưu Sấm cảm thấy cuộc sống ở nơi này thoải mái sung sướng nhàn rỗi, ngoại trừ thỉnh thoảng có những lời tâm tình sến súa ra, thế giới này thậm chí khiến cậu vui đến quên cả trời đất.

Nhưng bây giờ, cậu phải tìm cách trở về mới được, gấp lắm rồi!

Dẹp mẹ nó đi.

Từ sau khi Thẩm Lưu Sấm mất chú chim to, cậu lại gặp phải vực thẳm cuộc đời to nhất.

Mà Ngụy Hủ An trên đường đi làm đã liên lạc một bác sĩ tâm lý nổi tiếng.Buổi chiều Thẩm Lưu Sấm một mình nằm ườn trên ghế sofa suy nghĩ, mặc dù tình hình trước mắt đang phát triển theo hướng tốt, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện cậu nghĩ mãi không thông.

Tại sao nguyên thân tùy tiện đưa ra yêu cầu kết hôn như vậy, hơn nữa tại sao Ngụy Hủ An còn đồng ý tùy tiện như thế?

Cậu chỉ có thể nghĩ đến một cách giải thích, thế giới này giống như chương trình mà cậu viết, nó chấp hành theo từng mệnh lệnh, tất cả đều phát triển dựa theo thiết lập của tác giả quyển tiểu thuyết này. Cho nên dù có hợp lý hay không, miễn nhân vật chính gặp nhau là sẽ kết hôn. Vậy cậu có tính là bug trong chương trình này không? Liệu việc cậu làm xáo trộn tình tiết sẽ khiến thế giới này tan vỡ hay cậu căn bản không thể làm xáo trộn tình tiết phát triển, mọi chuyện vẫn sẽ phát triển dựa theo tình tiết ban đầu?

Cậu lên mạng xem một chút, phát hiện nơi này giống như thế giới hiện thực của cậu, rất nhiều thứ chỉ đổi một cái tên khác nhưng vẫn dùng hình thức tương tự để tồn tại.

Ví dụ như điện thoại cậu đang tải một app tên là Nhàn Hà.

Trên điện thoại ngoại trừ những tính năng hệ thống tự có thì không còn ứng dụng nào khác, xem ra là mới mua không lâu.

Sau khi cài đặt xong, Thẩm Lưu Sấm lập tức bấm vào, cậu phát hiện nó quả nhiên cũng là một sàn giao dịch đồ cũ. Sau đó cậu tải một trò chơi đang rất thịnh hành, nó gần như giống như đúc trò chơi trong thế giới của cậu.

Cậu cài đặt và đăng ký trò chơi một mạch, chờ đến khi Thẩm Lưu Sấm ngẩng đầu lên lần nữa cậu mới nhận ra đã đến giờ Ngụy Hủ An tan làm.

Cậu cảm thấy đau đớn trước sự si mê game của mình, âm thầm hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải làm chuyện chính, suy nghĩ kế hoạch A và B của cậu.

Khi gặp lại Ngụy Hủ An, vậy mà Thẩm Lưu Sấm cảm thấy hơi hoảng hốt, cảm giác này rất kỳ diệu, giống như trông thấy một nhân vật 2D trong sách hoặc trong game đứng trước mặt vậy. Có lẽ vì buổi chiều cậu mới suy nghĩ rõ ràng, vào thời khắc này cảm giác không chân thật của cậu trở nên mãnh liệt hơn cả ngày đầu tiên.

Cảm giác không chân thật mãnh liệt này đến từ nhận thức rõ ràng của cậu, cậu không thuộc về nơi này. Thế giới này không phải một bài toán không có đáp số, tất cả mọi thứ đều bị hạn chế trong một quyển sách, tất cả tình tiết đều đã được an bài sẵn. Mà cậu đã rơi vào một thế giới hư ảo, cố định.

Ngụy Hủ An đưa cho cậu một bó hoa hồng đỏ rực thật to, tươi đẹp ướt át, tỏa ra mùi hương nồng nàn: “Chúc mừng kỷ niệm kết hôn một tuần.”

Thẩm Lưu Sấm còn chìm đắm trong tâm trạng của mình, cậu ngơ ngác nhận hoa, trong mắt chứa sự nặng nề và lạc lõng, cậu nhìn đóa hoa trước mặt, chậm rãi hỏi: “Ngụy Hủ An, tôi có một câu hỏi. Anh thấy nếu một người mơ một giấc mơ hết cả đời, vậy giấc mơ đó còn tính là giấc mơ không?”

Ngụy Hủ An phát hiện người vợ bé bỏng giữa trưa còn vui vẻ nhảy nhót như một con thỏ giờ lại trở nên đau buồn, hắn đi sang ngồi và hôn tai cậu một cái, ôm cậu vào lòng, bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên vẫn tính, mơ là mơ, dù kéo dài bao lâu vẫn là mơ.”

Thẩm Lưu Sấm nghe xong chỉ cảm thấy càng thêm suy sụp, tiếp theo cậu lại nghe thấy giọng nói vang lên từ trên đầu: “Nhưng cũng không có vấn đề gì cả, dù sống cả đời trong một giấc mơ thì đó cũng là một đời.”

Ánh nắng chiều màu cam chiếu vào khiến cả căn phòng trở nên ấm áp, bó hoa đỏ tươi rực rỡ đẹp đẽ, người đàn ông tuấn tú cao ráo ôm một người đáng yêu nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng, họ bốn mắt nhìn nhau, nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Nếu lúc này họ đang ở trong một bộ phim thì sẽ có một nụ hôn.

Khi Ngụy Hủ An cúi đầu xuống, Thẩm Lưu Sấm không tránh né, đó là một nụ hôn triền miên nóng bỏng môi lưỡi quyến luyến, cậu nghĩ, vậy bây giờ có tính là mơ không?

Một đôi tay từ eo thò vào quần, vừa chạm đến mông cậu, Thẩm Lưu Sấm đang gần như đắm chìm vào nụ hôn dịu dàng này tức khắc tỉnh táo, cơn đau lần trước vẫn còn chưa phai trong ký ức, cậu bỗng nhiên đứng lên lui lại mấy bước, bầu không khí ấm áp yên ả trong phòng đều bị cậu phá nát.

Cậu còn ôm bó hoa kia, cơ thể vì khẩn trương bối rối mà hơi cứng đờ. Nhưng đã không còn vẻ u buồn lúc nãy, cậu lớn tiếng tuyên bố: “Tôi đói rồi!”

Ngụy Hủ An cười nhìn cậu.

“Anh muốn ăn cơm chung với tôi không?” Thẩm Lưu Sấm không cảm xúc nói một câu rồi trốn cực nhanh.

Ngụy Hủ An hoàn toàn không lo lắng, người lo lắng là Thẩm Lưu Sấm.

Mọi thứ nên tới rồi sẽ tới, cậu nằm trên giường nghĩ đến đống áo mưa cậu thấy hôm nay giống như đống mìn đang nhìn chằm chằm cái mông của cậu. Nó nổ một cái, mông của cậu sẽ nở hoa một lần.

Cậu hoàn toàn không muốn cảm nhận cơn đau mông như thế nữa, vả lại cậu còn chỉ có thể húp cháo, cũng chẳng thể hưởng thụ niềm hạnh phúc xả hàng thông thuận như sáng nay nữa!

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, cậu tự hỏi tính khả thi nếu cậu đi khóa kín phòng tắm để Ngụy Hủ An khỏi ra ngoài cả đêm, và nếu cậu làm vậy thì tỷ lệ cậu đổ máu vào ngày mai là bao nhiêu.

Khi Ngụy Hủ An đi ra, hắn nhìn thấy cậu đang ra vẻ bình tĩnh ngồi trên giường nhìn sang chỗ hắn, so với bộ dáng thường xuyên diễu võ dương oai mấy ngày nay của cậu thì bộ dáng hư trương thanh thế hiện giờ thú vị hơn. Ngụy Hủ An dứt khoát đứng tại cửa không động đậy, vừa xoa tóc vừa nhìn đối phương. (diễu võ dương oai = phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ; hư trương thanh thế = phô trương để làm ra vẻ như có lực lượng hùng hậu, trong khi thật ra không phải như vậy, để đánh lừa đối phương.)

Mấy ngày đầu, người vợ bé bỏng của hắn vừa thẹn thùng vừa trầm tính. Mấy ngày trước lại bắt đầu thường xuyên cáu kỉnh, nhưng lần nào Ngụy Hủ An nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cậu hắn cũng cảm thấy thú vị cực kỳ, tướng mạo của Thẩm Lưu Sấm khiến cậu chịu thiệt, với đôi mắt hạnh nhân và gương mặt búp bê, dù cậu muốn ra vẻ hung dữ cỡ nào thì trong mắt Ngụy Hủ An cậu cũng như một con mèo con xù lông, hắn toàn phải cười thầm trong lòng.

Thẩm Lưu Sấm nhìn thấy hắn đứng yên tại chỗ nhưng nhìn cậu chằm chằm, cậu càng căng thẳng hơn.

Đúng lúc điện thoại ở đầu giường vang lên, cậu cảm thấy có không gian để thở, không do dự nhận điện thoại. Tiếp theo cậu mới phát hiện đó là điện thoại của Ngụy Hủ An.

Ngụy Hủ An đi tới ngồi ở mép giường, ra hiệu cậu cứ nghe.

Người bên kia điện thoại tự xưng là bác sĩ tâm lý, hỏi Ngụy Hủ An hẹn thứ bảy tuần này được không.

Thẩm Lưu Sấm nghe xong liền đoán được Ngụy Hủ An tìm bác sĩ cho cậu, nhưng hiện giờ cậu không sợ tí nào. Cậu trả lời bác sĩ Ngụy Hủ An sẽ thông báo thời gian sau rồi cúp điện thoại.

“Anh lén tôi đi tìm bác sĩ tâm lý hả?” Giọng điệu của Thẩm Lưu Sấm giống như chồng mình đi tìm tuesday vậy.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Trong một cuộc hôn nhân, một người lén tìm bác sĩ tâm lý, nếu không phải là do người đó có vấn đề, nếu không phải là do cuộc hôn nhân này có vấn đề. Vậy ít nhất lòng tin giữa họ chắc chắn có vấn đề.

Thứ Thẩm Lưu Sấm rành nhất là mượn đề tài để nói chuyện của mình. Ngôn Tình Tổng Tài

Đám áo mưa trong tủ đầu giường, tụi bây nghe đây, đêm nay tụi bây đừng hòng làm việc!

Ngụy Hủ An nhìn cậu lấy lại sức sống, đôi mắt long lanh xoay chuyển, mưu mô rành rành. Đáng yêu như vậy thì cần gì bác sĩ tâm lý chứ. Ngày mai hắn lập tức hủy hẹn.

“Anh gặp chuyện gì sao? Vấn đề gì vậy? Tại sao không nói cho tôi biết, có phải anh không tin tôi đúng không?” Thẩm Lưu Sấm ra vẻ thất vọng.

“Không phải cho anh. Là tìm bác sĩ cho chúng ta.” Ngụy Hủ An bình tĩnh nhìn người trước mặt biểu diễn.

“Vậy là anh cảm thấy hôn nhân của chúng ta có vấn đề đúng không?” Cơ hội tới rồi.

“Không phải, chỉ là kiểm tra đánh giá tâm lý bình thường thôi, giống như kiểm tra sức khoẻ vậy.” Ngụy Hủ An hoàn toàn không mắc bẫy của cậu.

“Bao nhiêu tiền? Chắc chắn đắt lắm nhỉ, tôi cảm thấy không cần thiết, anh lãng phí quá.” Thẩm Lưu Sấm chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu, vấn đề tiền bạc luôn luôn là yếu tố quan trọng khiến hôn nhân mâu thuẫn.

“Không đắt lắm, nếu em muốn thì ngày nào gặp bác sĩ cũng được.”

Là cậu sơ sót, người trước mặt chính là tổng tài bá đạo tiêu tiền như nước, hôn nhân của họ sao lại gặp mâu thuẫn vì thứ tầm thường như tiền chứ.

Thẩm Lưu Sấm vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu cố chấp hỏi tiếp con số cụ thể. Sau khi Ngụy Hủ An nói cho cậu biết, cậu âm thầm tặc lưỡi trong lòng, vậy mà còn bảo không đắt? Dù hắn là tổng tài bá đạo, cậu cũng không cho phép hắn lãng phí như thế!

Cậu đang định mở miệng, Ngụy Hủ An lại nói tiếp: “Nếu em không muốn, vậy chúng ta không đi.” Nói xong hắn còn xoa đầu cậu, trông cực kỳ săn sóc dung túng.

Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình thất bại thảm hại, cậu chui vào trong chăn, quyết định giành tiên cơ, đi ngủ sớm là an toàn.

Trước khi ngủ cậu không nhịn được cằn nhằn: “Tốn tiền như vậy còn không bằng đưa tiền cho tôi. Tôi cũng có thể kiểm tra đánh giá tâm lý mà.” Ngành phụ của cậu chính là tâm lý học, mặc dù học ngành phụ đòi hỏi trình độ cao, nhưng kiểm tra và đánh giá tâm lý thông thường là cầm bảng câu hỏi chọn đáp án mà thôi.

“Ừ. Cho em gấp đôi giá, khám ngay bây giờ luôn.”

Thẩm Lưu Sấm nghe xong lại trở nên dũng cảm, cậu chui ra chăn, ngồi xếp bằng, ra dáng nghiêm túc đứng đắn.

“Anh Ngụy, có phải anh cảm thấy gần đây tính cách và cử chỉ của người yêu mới cưới của anh khác hẳn với trước khi kết hôn không?”

Ngụy Hủ An kinh ngạc khi chính cậu cũng thấy vậy, hắn nhíu mày ra hiệu cậu tiếp tục.

“Thế là bình thường. Có một thằng con trai muốn kết hôn với anh nhanh như vậy, để anh đồng ý thì cậu ta đương nhiên phải giả vờ dịu dàng hiền thục một chút để lừa gạt anh rồi.” Thẩm Lưu Sấm nhìn hắn với vẻ mặt “anh quá ngây thơ rồi”, cậu tiếp tục nói, “Nhưng ngụy trang rất mệt mỏi, một ngày nào đó cây kim trong bọc sẽ lòi ra. Cậu ta phát hiện điều cần thiết nhất trong hôn nhân chính là niềm tin, không thể dối trá với nhau. Hiện giờ tất cả vẫn còn đường lui.”

Ngụy Hủ An xích lại gần, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cậu, giọng điệu khiến người ta không biết là nói thật hay đùa: “Có nghĩa là cậu Thẩm muốn đổi ý à? Muốn…”

Hai chữ ly hôn còn chưa được thốt ra miệng, Thẩm Lưu Sấm đã che miệng hắn lại: “Tôi chưa nói gì hết!”

Chúng ta quen biết mới mười ngày, anh nghiêm túc như thế làm gì?!

Thẩm Lưu Sấm kịp thời ngừng chủ đề nguy hiểm này lại, trái lại tấn công về hướng khác: “Sau khi tôi quan sát, tôi cảm thấy tâm lý của anh Ngụy và cậu Thẩm đều rất khỏe mạnh. Nhưng mặt khác tôi có một đề nghị nho nhỏ cho cuộc hôn nhân mới chớm này của hai người.”

“Ừ, cậu nói đi.” Ngụy Hủ An hào hứng dạt dào.

“Hạn chế sinh hoạt tình dục mới có thể khiến cuộc sống hôn nhân càng thêm hạnh phúc.”

“Nhưng từ khi kết hôn đến nay tôi và cậu ấy mới sinh hoạt tình dục một đêm.”

“Đêm nào cũng cần hạn chế!” Cậu vừa nghĩ tới bông cúc đau vài ngày liền nổi giận.

“Ồ, tôi muốn chuyển lời cho cậu Thẩm. Đêm hôm đó là cậu ấy một mực quấn lấy tôi đòi hỏi.”

Thẩm Lưu Sấm như bị sét đánh. Nguyên thân chim nhỏ, cậu hại tôi thê thảm quá.

Chuyện này thật mất mặt, cậu thẹn quá thành giận quát: “Vậy anh nói xem, mông tôi đau nhức như vậy có phải tại anh hay không? Có phải là anh làm không?”

Ngụy Hủ An cực kỳ thoải mái nhận sai: “Đúng, đều tại anh hết, là anh khiến bảo bối đau đến vậy, là lỗi của anh.” Hắn lại gần sờ mặt cậu: “Bảo bối còn đau không?”

Lần này Thẩm Lưu Sấm nghe tiếng bảo bối cũng không có ý kiến, tóm lại không phải gọi cậu bằng cái tên đồng âm với cậu là được rồi.

Nghe Ngụy Hủ An hỏi như thế, cậu cũng thuận thế trả lời, ra vẻ đáng thương nói: “Đau, tôi cảm thấy mấy ngày nữa mới hết.”

“Vẫn chưa hết à? Để anh xem một chút.” Nói xong Ngụy Hủ An làm bộ muốn cởi quần cậu.

Thẩm Lưu Sấm chui vào trong chăn, bao chặt bản thân: “Không được!”

“Vậy anh xoa xoa thôi.”

“Cũng không được!”

Thẩm Lưu Sấm khóa chặt bản thân bằng chăn chỉ chừa cái mặt, lớn tiếng tuyên bố: “Tôi buồn ngủ rồi!”

Sau đó cậu nhào lên giường giả bộ như rất buồn ngủ.

Cuối cùng Ngụy Hủ An không nhịn được nữa mà bật cười, hắn thoải mái vén chăn chui vào, ôm cơ thể đang không ngừng nhích sang bên khác: “Chừng nào hết thì nói cho anh biết nhé.”

Đêm nay trôi qua bình yên vô sự. Ngày hôm sau Thẩm Lưu Sấm cảm thấy hết sức nguy hiểm, cậu quyết định tạm thời trì hoãn vạch kế hoạch A và B, đầu tiên phải giải quyết việc khẩn cấp trước mắt. Cậu không muốn rơi vào cái cảnh chưa tìm được cách rời khỏi nơi này đã bị làm tới mức mông nở hoa không xuống giường nổi.

Đầu tiên là đống mìn.

Thẩm Lưu Sấm lấy hết áo mưa trong tủ đầu giường ra, chất thành núi trên mặt đất. Sau đó chụp một tấm hình và đăng lên Nhàn Hà.

“Hoàn toàn mới, chưa khui. Tiền trao cháo múc, free ship!”

Sau khi đăng xong, cậu bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo. Dù sao không có áo mưa cũng không phải là không làm được.

Cậu suy tư làm thế nào để giải quyết vấn đề tận gốc, sau đó bắt đầu tìm tòi trên Nhàn Hà thuốc làm đàn ông héo.

Thuốc men là hàng cấm mua đi bán lại, hơn nữa còn là loại thuốc nghe thôi đã biết là thuốc không đàng hoàng. Nhưng sau khi cậu cố gắng không ngừng nghỉ tìm mọi từ từ mấu chốt, cậu tìm thấy một người vừa bán Viagra vừa bán loại thuốc này.

Cậu cố ý căn dặn người bán nhiều lần cậu chỉ cần loại có tác dụng tạm thời. Cậu không thể khiến Ngụy Hủ An héo cả đời được, vậy thì thất đức quá.

Nhưng cậu phát hiện một vấn đề, cậu không có tiền, trên điện thoại chẳng có một ứng dụng thanh toán.

Đúng lúc này có người mua áo mưa, sau khi giải thích và cam kết mình không phải lừa đảo, cậu thành công thuyết phục người mua áo mưa quét mã thanh toán cho người bán thuốc. Nhưng bởi vì áo mưa không bán được bao nhiêu tiền, cậu chỉ có thể chọn loại thuốc rẻ tiền nhất.

Tuy ngôi biệt thự này cách khu vực thành thị một khoảng nhất định nhưng chuyển phát nhanh cùng thành phố đến rất nhanh, Thẩm Lưu Sấm nhận được đồ, đồng thời gửi thùng áo mưa ra ngoài.

Buổi tối Ngụy Hủ An trở về hơi muộn, hình như hắn đã uống chút rượu. Trông thấy Thẩm Lưu Sấm ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ hắn về, hắn không nhịn được ôm cậu trao đổi một nụ hôn triền miên.

Thẩm Lưu Sấm căng thẳng cả đêm mà hắn còn chưa về. Hiện giờ cậu để mặc cho hắn hôn, mãi đến khi một đôi tay vuốt ve hông cậu và đi xuống, cậu đẩy đối phương ra, bảo hắn đi tắm.

Lúc đầu cậu còn có một chút do dự, nhưng bây giờ cậu lập tức thừa dịp Ngụy Hủ An đi tắm rót một cốc sữa bò, sau đó bỏ thuốc vào sữa và khuấy đều.

Cậu chờ đợi Ngụy Hủ An đi ra, rồi giả vờ vô tình thuận tay rót một cốc sữa cho hắn.

Trong đầu Thẩm Lưu Sấm hiện lên một câu, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Ngụy Hủ An đi tới, cũng không cầm cốc sữa mà nhìn cậu bằng một ánh mắt khó miêu tả, cảm giác như đang nói “Em chắc chắc muốn anh uống cái này sao?”.

Thẩm Lưu Sấm hơi hoảng loạn trong nháy mắt, đừng nói là hai người cùng chung suy nghĩ nhé. Hay nói cách khác, Ngụy Hủ An thật ra là một tên biến thái, suốt ngày giám thị cậu, hắn biết rõ mọi chuyện cậu làm. Cậu càng nghĩ càng lạc đề, sau đó cậu cầm cốc sữa bò và uống một hớp lớn để chứng minh sự trong sạch.

Dù sao cậu héo một chút cũng không sao.

“Em uống đi, có lẽ bảo bối quên rồi, anh không uống sữa bò được.” Ngụy Hủ An xoa đầu cậu: “Em ngủ trước đi, anh vào thư phòng xử lý một số việc rồi về phòng ngay.”

Thẩm Lưu Sấm ủ rũ thở dài một hơi, cậu lại thất bại lần nữa.

Nằm ở trên giường, cậu bắt đầu dần dần cảm thấy cơ thể hơi nặng nề, không phải cảm giác buồn ngủ mà là cảm giác không có sức. Rất nhanh, cậu cảm thấy tay chân mình đều không cử động được.

Đừng nói là thuốc đó có vấn đề nhé, trong lòng cậu khủng hoảng, cảm thấy mình sắp bại liệt rồi.

Mãi đến khi Ngụy Hủ An về phòng, hắn nhìn thấy Thẩm Lưu Sấm nằm ngửa trên giường không nhúc nhích, mặt lại mếu máo muốn khóc.

“Hức, Ngụy Hủ An, tôi không cử động được. Hình như tôi bị liệt rồi.”

Ngụy Hủ An vội vàng đi qua ôm cậu xem xét, Thẩm Lưu Sấm thật sự không có chút sức lực, chỉ còn đầu là có thể động đậy.

Ngụy Hủ An vừa an ủi cậu, vừa liên lạc bác sĩ tư nhân.

Bác sĩ đến rất nhanh và kiểm tra một chút, hỏi cậu có phải đã ăn gì rồi không. Thẩm Lưu Sấm vô cùng thật thà nói là mình đã uống sữa, trong sữa bỏ thêm chút đồ.

Bác sĩ quay đầu nói với Ngụy Hủ An không có việc gì, chừng nào thuốc hết hiệu lực là ổn.

Thẩm Lưu Sấm nghe trong tuyệt vọng, mình bị người bán kia hại thê thảm rồi.

Chờ bác sĩ rời đi, cũng chỉ còn lại hai người, Thẩm Lưu Sấm không dám nhìn người bên cạnh.

Ngụy Hủ An vừa nghe bác sĩ nói là đã hiểu, hắn đi đổ bỏ nửa cốc sữa bò còn lại, lúc quay về chẳng nói gì cả, cứ nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Sấm.

Thẩm Lưu Sấm bị nhìn tới hoảng loạn, thế nhưng cơ thể chẳng động đậy nổi, cậu chỉ có thể để mặc bản thân bị nhìn.

Ngụy Hủ An nhìn cậu một hồi rồi bắt đầu cởi quần áo cho cậu, lúc này Thẩm Lưu Sấm cũng không dám mở miệng nói không.

Sau khi cởi sạch quần áo, Ngụy Hủ An nâng hai chân cậu lên và đè nó về phía ngực cậu. Thẩm Lưu Sấm nhìn toàn bộ phần dưới của mình lồ lộ trước mặt hắn, nỗi xấu hổ và thẹn thùng lập tức kéo đến.

“Để anh xem đã khỏi chưa.” Giọng Ngụy Hủ An lạnh nhạt, không rõ hắn có tức giận hay không.

Nhưng Thẩm Lưu Sấm dùng bé chim nhỏ của cậu nghĩ cũng biết, bất kể là ai bị chuốc thuốc cũng sẽ tức giận, cậu chỉ có thể trả lời bằng giọng xin tha: “Khỏi rồi.”

“Vậy còn đau không?”

Cậu tội nghiệp trả lời: “Không đau nữa.”

Nhưng Ngụy Hủ An chẳng làm gì cả, chỉ ôm cậu vào phòng tắm, xả nước đầy bồn tắm định tắm cho cậu.

Hắn bỏ Thẩm Lưu Sấm vào trong bồn tắm, lại nâng hai đùi cậu gác lên hai bên cạnh bồn tắm.

Lại là tư thế bại lộ xấu hổ, Thẩm Lưu Sấm căng thẳng nhìn động tác của hắn.

Ngụy Hủ An nửa quỳ bên cạnh bồn tắm, liếm lên lỗ tai cậu, tay từ giữa hai chân tìm đến phía sau.

“Vậy để anh sờ một cái xem, được không?” Hơi thở của hắn phun ra trên tai Thẩm Lưu Sấm, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, cậu lại không thể trốn tránh.

Không nghe thấy cậu trả lời, Ngụy Hủ An hơi dùng sức cắn lên tai cậu một cái: “Được không?”

Cảm giác làm cá nằm trên thớt cho người ta thịt thật sự khó chịu, nhưng Thẩm Lưu Sấm chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “Được.”

Cậu có thể cảm nhận một ngón tay di chuyển đè ấn xung quanh chỗ phía sau, rồi mới đưa vào một đoạn nhỏ.

“Vợ, đừng cắn chặt như thế, thả lỏng một chút, để anh vào, nhé?”

Nghe hắn lại gọi mình như thế, hắn chắc chắn là đang trả thù, ngày đó cậu rõ ràng đã xin lỗi nhận lỗi rồi, sao người đàn ông này thù dai vậy.

Xấu hổ dâng trào biến thành tức giận. Cuối cùng Thẩm Lưu Sấm không nhịn được nữa mà bùng nổ, cậu cất tiếng chửi mang theo tiếng khóc nức nở: “Đjt mẹ, tôi đéo có sức!”

Ngụy Hủ An bị mắng cũng không tức giận, hôn một đường đến khóe miệng cậu, nhỏ giọng nói, “Không được nói tục.”

“Tôi cứ thích đấy!” Mặc dù bây giờ Thẩm Lưu Sấm hoàn toàn là miếng thịt trên thớt, nhưng khí thế rất dữ dội.

“Là ai dạy em hả?” Giọng của Ngụy Hủ An vẫn rất điềm tĩnh thong dong.

Hắn nhìn khóe miệng Thẩm Lưu Sấm vô thức mấp máy, cậu còn lườm hắn một cái, hắn phát hiện mỗi lần Thẩm Lưu Sấm làm những động tác nhỏ này nghĩa là cậu định giở trò khôn vặt.

“Tất cả những lời thô tục đó, ngay khi gặp anh tôi đã vô sự tự thông, hạ bút thành văn.”

Sau khi câu nói quen thuộc này được thốt ra, ngón tay phía sau đột nhiên dùng sức, thêm một ngón tay nữa đột ngột tiến vào.

Thẩm Lưu Sấm phát hiện mình cực kỳ giỏi việc được đằng chân lân đằng đầu, vênh váo quên mình. Rõ ràng bản thân đã rơi vào tình trạng mặc người chém giết rồi, cậu còn châm thêm dầu vào lửa. Đột nhiên một câu nói xuất hiện trong lòng cậu, một khi tổng tài bá đạo nổi cơn tam bành, thi thể trăm vạn, máu chảy ngàn dặm.

Ngụy Hủ An không nói chuyện nữa.

Cậu không dám nhìn hắn, nhưng cũng không thể xuống nước nhận sai.

Ngón tay phía sau vẫn không ngừng lại, di chuyển xung quanh khuếch trương, vân vê thịt mềm bên trong, sau khi tìm được chỗ mẫn cảm nhất lại cố ý lướt nhẹ qua nơi đó, hoặc là vân vê xung quanh nó.

Sự khiêu khích như có như không này còn khiến người ta cảm thấy trống rỗng, khát vọng nhiều hơn là khoái cảm chân chính.

Nhưng Thẩm Lưu Sấm không cử động được, cũng không chịu mở miệng. Dục vọng khó nhịn trong cơ thể càng ngày càng lớn, ngay cả phía trước cũng run rẩy chào cờ.

Thẩm Lưu Sấm không nhịn được mà chửi người bán thuốc vô lương tâm kia một lần nữa.

Một cái tay khác cuối cùng cũng cầm phía trước, hơi thở của Thẩm Lưu Sấm dần dần trở nên dồn dập, trong mắt là khát vọng lặng lẽ, cậu nhìn chằm chằm cái tay giữa hai chân, chỉ hy vọng nó chuyển động nhanh lên.

Ngụy Hủ An lại chỉ vuốt chỗ kia vài cái rồi lập tức buông tay ra.

Khoái cảm mãnh liệt đột kích trong nháy mắt nhưng lại kết thúc rất nhanh, điều này khiến Thẩm Lưu Sấm càng thêm khó nén dục vọng.

Cậu không nhịn được nhìn về phía Ngụy Hủ An, Ngụy Hủ An cũng nhìn cậu, hai người im lặng giằng co. Nhưng khoái cảm như chất độc trong cơ thể dần dần bao phủ đầu óc cậu, cậu gần như muốn mở miệng cầu xin ngay lập tức.

Cậu lơi lỏng ánh mắt bướng bỉnh, để lộ sự bất lực và cầu xin, nhưng Ngụy Hủ An vẫn bình tĩnh nhìn cậu, không hề dao động.

Chuyện này khiến cậu càng thêm bực bội buồn rầu. Khoái cảm trong thân thể càng ngày càng nhiều, cảm giác trống rỗng ngày càng mãnh liệt. Cậu dùng hết sức lực cả người nghiêng đầu cắn lên cằm Ngụy Hủ An một cái, cậu thật sự muốn cắn hắn bị thương giống như một con chó con nổi giận.

Chỉ là ngay khi cậu cắn lên, ngón tay trong thân thể đột ngột chuyển động nhanh, bỗng nhiên ấn vào một nơi khiến cậu sung sướng vô cùng.

Khoái cảm mãnh liệt đột nhiên xuất hiện khiến cơ thể cậu không khỏi run rẩy, động tác cắn của cậu cũng thả lỏng trở thành liếm láp, đầu lưỡi vô thức ỷ lại liếm láp triền miên, mang theo một chút nịnh nọt mà chính cậu không biết.

Hiển nhiên Ngụy Hủ An bị lấy lòng bởi động tác này, động tác tay càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã đưa cậu lên đỉnh, không chạm phía trước đã khiến cậu bắn ra.

Thẩm Lưu Sấm hoảng hốt một hồi lâu, đây là lần đầu tiên cậu đạt cực khoái từ tuyến tiền liệt, khoái cảm vô tận bao phủ lấy cậu.

Ngụy Hủ An tắm cho cậu, ôm cậu lau khô rồi bỏ vào trên giường.

Thẩm Lưu Sấm vẫn đang hồi tưởng cảm giác mới nãy, cơ thể được hưởng thụ khoái cảm một lần trở nên thoải mái, tất cả bực bội lúc trước đều tan thành mây khói. Ngay cả lỗi lầm của cậu đêm nay đều bị sự sung sướng ném ra sau đầu.

Cậu cảm thấy kỹ thuật tay của Ngụy Hủ An tốt hơn kỹ thuật dùng súng của hắn. Cậu không chỉ cảm thấy khoái cảm trước nay chưa từng có,mà sau khi làm xong cậu còn không thấy đau.

Cậu không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc của mình, sao kỹ thuật tay của anh đỉnh thế?

“Anh đã nghiên cứu học tập một chút, chẳng phải em chê kỹ thuật của anh tệ à?”

“Anh còn cần học tập nghiên cứu cái này hả?”

“Chẳng lẽ anh sinh ra đã biết?”

Thẩm Lưu Sấm quả thực cảm thấy nam chính truyện 18+ vốn sinh ra đã biết, không ngờ phía sau họ là cả một sự nỗ lực âm thầm.

Sau khi tiến vào giai đoạn hiền giả, tinh thần Thẩm Lưu Sấm bắt đầu trôi xa. Cậu nghĩ Ngụy Hủ An không giống những tổng tài bá đạo tiêu chuẩn, ngoại trừ thỉnh thoảng thích nói mấy câu buồn nôn, ngoại trừ tiền nhiều một chút ra thì cũng không khác người bình thường. Hắn cũng sẽ ăn canh ăn cơm, khi ăn bánh mì nướng sẽ xé bỏ cạnh, cũng sẽ đi ị, một lần phải rút giấy năm lần. Thẩm Lưu Sấm tận mắt nhìn thấy qua lớp kính mờ, Ngụy Hủ An ngồi trên bồn cầu rút giấy năm lần. (Giai đoạn hiền giả hay Kenja time là một từ bắt nguồn từ Nhật Bản, là giai đoạn sau cực khoái khi một người đàn ông được giải phóng ham muốn tình dục)

Cậu cảm thấy mình giống như đang ở trong một chương trình, tên là “Khoa học tiếp cận: Vạch trần lớp khăn che mặt bí ẩn của tổng tài bá đạo”.

Đột nhiên một câu hỏi xuất hiện trong lòng cậu, Thẩm Lưu Sấm đang vui vẻ thốt ra: “Ngụy Hủ An, anh có bị táo bón không?”

Ngụy Hủ An mặt không cảm xúc tắt đèn lên giường, không trả lời câu hỏi của cậu: “Nợ hôm nay để ngày mai anh tính với em, giờ đi ngủ.”

Sau khi nghe lệnh, Thẩm Lưu Sấm lập tức im như thóc.