Nước Mắt Tường Vi

Chương 27: Cô ấy có còn là của anh?

Triết vừa xong một ca cấp cứu, mở điện thoại đã thấy cả chục cuộc gọi của ba mẹ. Có chuyện gì sao?

"Con về nhà gấp ba mẹ có chuyện cần bàn?"

Triết cảm giác có điều đó rất lạ lùng, mông lung mà có chút hoang mang. Anh nhanh chóng đánh xe về nhà. Đã thấy ông bà Tuyên ngồi ở phòng khách, mắt bà Hạnh đỏ hoe.

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

"Con ngồi xuống rồi ba mẹ nói chuyện" Ông Tuyên nhìn anh nói.

"Triết, ba xin lỗi con. Con... con chia tay Hân đi"

"Ba? Ba nói gì con không hiểu? Tại sao lại như vậy?"

"Con bé đó không hợp với con đâu, không môn đăng hộ đối"

Anh quay sang bà Hạnh "Mẹ, mẹ nói đi? Mẹ nói vì sao? Con không tin, ba mẹ đã từng rất thích cô ấy. Mẹ còn nói muốn xem cô ấy là con gái, tại sao giờ lại quay ngoắt 180 độ như vậy?"

Bà Hạnh không cầm được nước mắt, khẽ thở dài cúi mặt không nói.

"Nếu ba mẹ không nói nguyên nhân chính đáng, thì con sẽ không bao giờ từ bỏ, ngày mai con sẽ ra uỷ ban thành phố đăng ký kết hôn ngay"

"Triết à, mẹ xin con, mẹ xin con hãy lấy con nhỏ Sương đi. Lấy nó con sẽ có tương lai, con sẽ là giám đốc của bệnh viện quốc tế lớn nhất thành phố này, con có hiểu không?"

Anh nhìn mẹ không thể tin nổi "Mẹ, mẹ không phải là người như vậy. Trước kia mẹ luôn dạy con không được tham ô ham tiền, không được tham phú phụ bần, tại sao giờ mẹ lại nói như vậy?"

Anh quay sang ông Tuyên "Ba, ba giải thích cho con đi, chuyện này là sao?"

Lồng ngực Triết như muốn nổ tung, trái tim bị đè nén đến khó chịu, anh quỳ thụp xuống sàn gỗ lạnh ngắt.

"Ba, mẹ, con xin ba mẹ đừng bắt con phải xa cô ấy, con không thể"

Bà Hạnh vội vàng kéo con đứng dậy nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

"Con không cần chức giám đốc bệnh viện, con không cần vinh hoa phú quý, con chỉ cần cô ấy"

Ông Tuyên cúi mặt không dám nhìn vào mắt con trai. Cả cuộc đời ông là một thầy thuốc thanh liêm lấy y đức làm phương châm sống, chỉ vì một phút lỡ lầm hại cả đời ông cắn rứt lương tâm, lại còn kéo theo cả đời con ông khổ sở. Bà Hạnh lau nước mắt ướt tràn khuôn mặt, bà quay sang ông, từng từ từng chữ phát ra trong đau đớn.

"Ông, tôi không giấu được con nữa. Con ngồi lên ghế đi đã, rồi ba mẹ sẽ nói cụ thể"

Ông Tuyên hít sâu một hơi, ông nhắm đôi mắt đỏ quạch lại một chút rồi mở ra, nhìn thẳng vào mắt con trai.

"Triết, ba là người đã hại mẹ của Hân, vì vậy bà ấy mới chết"

Trời đất xung quanh anh như sụp đổ, anh không tin vào tai mình, đôi mắt màu hổ phách cuộn sóng, đôi môi co rút dữ dội.

"B...a...nói sao?"

Bà Hạnh bên cạnh vẫn nghẹn ngào.

"Mẹ con và cô Thạch Thảo - mẹ của bé Hân là bạn thân, vợ chồng cô Thảo không hạnh phúc lắm. Ngày bà Lan, mẹ kế của Hân bây giờ chuyển dạ đứa con của bà ta và ông Long thì bà Thảo cũng bị ngã xuống cầu thang"

Triết vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện gì đã xảy ra.

"Có liên quan gì đến ba?"

"Ba...ba đã chọn phẫu thuật cho bà Lan chứ không phải mẹ của Hân. Trong tình huống nguy kịch đó, bà ấy... không được cấp cứu kịp thời... nên đã chết"

Phải khó khăn lắm, ông mới có thể nói ra câu chuyện 17 năm trước.

"Con đừng trách ba. Hồi đó nhà chúng ta rất nghèo, ba con là một bác sĩ liêm khiết không bao giờ biết phong bao phong bì là gì cả. Nhưng chính vì không có tiền cho nên ba con bị ông Sang chỉ đạo, ông ta phân ba con vào ca phẫu thuật mổ lấy thai cho bà Lan, con biết rồi đấy gia đình bà Lan rất giàu có lại quyền lực của thành phố này. Ông Sang hứa hẹn bà Lan sinh đẻ thành công thì ba con sẽ được thăng chức”.

“Con à, sau khi bước ra từ phòng phẫu thuật, ba đã chịu đựng sự chì chiết và căm hận của mẹ một thời gian dài. Con đừng trách ba, ba con hoàn toàn không có lỗi”.

Bà Hạnh khóc nấc lên nghẹn ngào. Ông Tuyên ngồi xuống bên cạnh đỡ bà.

“Triết, con oán hận ba thế nào cũng được, không phải lỗi của mẹ con. Những năm qua, mẹ con đã sống trong đau khổ, dằn vặt và ân hận cũng đã đủ khổ sở rồi. Ba sẵn sàng trả giá cho lỗi lầm của mình. Nhưng còn cuộc sống của mẹ con. Nếu như cái Hân biết chuyện này thì cả nó và mẹ con sẽ không sống nổi. Con hãy để chuyện này như một vụ tai nạn được không? Ba xin con”

Triết gục đầu xuống, hai bàn tay anh đặt ở đùi nắm chặt lại, những tơ máu và gân xanh đan xen chằng chịt nhau đến dữ tợn. Từng dòng cảm xúc đau đớn chảy dọc theo những mạch máu khắp cơ thể. Nước mắt của mẹ, nụ cười của cô, hình ảnh cô co rút người ngất xỉu đi khi nhìn thấy máu. Cuộc đời sao lại trớ trêu thế này, tại sao lại đẩy anh và cô thành hai kẻ hận thù. Anh đột ngột quay sang mẹ, nhìn thẳng vào khuôn mặt ướt đẫm và đau khổ của bà.

“Có phải vì vậy nên mẹ thấy hối hận, mẹ dành tình yêu thương cho cô ấy, tất cả đều chỉ vì muốn bù đắp lỗi lầm của ba mẹ gây ra đúng không, tình cảm của mẹ giành cho cô ấy tất cả đều giả dối đúng không?”

Bà Hạnh bàng hoàng, câu hỏi của con trai giống như một lời chỉ trích đâm thẳng vào trái tim bà.

“Triết à, con đừng nói như vậy. Ban đầu thật sự mẹ cũng có ý nghĩ liên hôn để bù đắp cho con bé, nhưng khi gặp mặt tình thương mẹ dành cho con bé là thật”

“Triết, dù thế nào con cũng không thể tiếp tục được với Hân. Hôm nay con nhỏ Hạ Sương đã đến đây. Nó đã biết tất cả chuyện này, nếu con không đồng ý cưới nó thì tất cả những bằng chứng ba con làm năm xưa sẽ được chuyển đến con bé Hân. Con dừng lại được không? Hãy để chuyện năm đó như một tai nạn được không? Con bé Hân nếu biết sự thật sẽ rất đau khổ”

Triết đột ngột đứng phắt dậy “Ba, mẹ con cần suy nghĩ chuyện này”

Không ai thấy trên gương mặt cương nghị thường ngày đã có những giọt nước mắt rơi xuống.

(Đọc tại facebook Lam Lam)

***

Triết đi ra khỏi nhà, phóng xe đến công ty, từ cổng vào các nhân viên đã hồ hởi chào hỏi nhưng anh không nghe vào tai một câu nào. Trong đầu anh bây giờ chỉ có những lời nói của ba mẹ “ba đã làm hại mẹ Hân”, câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, muốn nhấn chìm anh vào vực sâu sâu thẳm.

Ngồi ở bàn làm việc anh lặng lẽ ngắm bình hoa tường vi đỏ trước mặt, cánh hoa đỏ thẫm nhưng lại rất mỏng manh. Từ ngày biết cô ấy, anh cũng yêu luôn loài hoa này. Hân của anh mong manh, yếu đuối, Hân của anh hay khóc, Hân của anh trẻ con và đáng yêu. Nhưng giờ Hân sẽ còn là của anh nữa không?!

Một lát sau có người gõ cửa, Triết cười khẩy giọng lạnh như băng "Vào đi"

Hạ Sương bước vào, khuôn mặt non tơ tươi cười rạng rỡ.

"Sao anh không hẹn em ra ngoài, đến công ty anh bao nhiêu người nhìn"

"Cô còn mặt mũi để cho người ta nhìn sao?"

Hạ Sương giật thót, trước khi đến đây cô ta đã ổn định lại tâm lý biết trước anh sẽ tức giận, nhưng không ngờ anh lại tỏ thái độ khinh miệt như thế.

"Anh Triết, em làm vậy cũng chỉ là quá yêu anh. Mà anh biết tính em rồi đó, từ xưa khi yêu nhau em có thói quen sở hữu rất cao"

"Cô có thể cởi bộ mặt đó ra được không? Thật tiếc cho tình cảm tôi dành cho cô mấy năm, có lẽ tôi đã từng yêu nhầm người"

Hạ Sương cắn răng, cố nuốt cơn uất nghẹn ở cổ xuống. Tâm trạng đã bực bội sẵn nhìn lọ hoa tường vi đỏ như máu trên bàn làm việc của Triết càng thấy chướng mắt. Từ bao giờ anh ấy lại thích để loài hoa tâm thường này trên bàn làm việc vậy?

"Anh à, anh có đặt mình vào trường hợp của em, cảm giác của em không?. Bao năm qua, em yêu anh chưa bao giờ giảm, chưa bao giờ xao nhãng vào một mối quan hệ nào khác. Còn anh thì sao? Tại sao anh dễ thay lòng như vậy?"

Triết nhếch môi, ánh mắt vẫn không hề nhìn sang Hạ Sương.

"Sương à, cô nên lục lại trí nhớ xem ai là người theo đuổi tôi trước, ai là người đã chia tay tôi trước? Giữa cô và tôi những năm trước đã kết thúc và chưa từng có tình cảm trở lại từ phía tôi. Lúc cô trở về, tôi ở bên cạnh cô không phải là tình mà là nghĩa, giá mà cô ngoan ngoãn thì trái tim của tôi đã xiêu lòng một chút"

"Anh, sao anh lại nói như vậy? Em có làm gì không ngoan?"

"Cô ngoan sao? Ai làm cho Hân mất việc ở SurPr? Ai là người thuê đánh ghen Hân? Vậy mà cô còn giả vờ không biết mặt cô ấy ở tiệm trang sức? Cô hành động kín quá cô Sương ạ"

Hạ Sương tái mặt một chút nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

"Anh Triết, em chỉ lấy lại những gì đã mất. Anh là của em, muôn đời sẽ là của em".

"Im đi, tôi không phải đồ vật" Triết giận giữ chồm lên, tay phải bám cạnh bàn mới kìm nén được cảm xúc.

"Anh Triết, tất nhiên anh không phải đồ vật, nhưng em có cái này" Nói rồi cô ta đặt một tập hồ sơ lên bàn làm việc của anh.

"Em sẽ cho anh 2 ngày để chia tay cô ta. Nếu anh không thực hiện thì đừng trách em vô tình"

Triết nhìn thoáng qua tập hồ sơ, cười khẩy "Cô nghĩ những bằng chứng này buộc tội được ba tôi mà không ảnh hưởng gì đến ba cô sao? Một bác sĩ được phân phẫu thuật ca nào thì vào ca đấy thôi, có cái gì đâu mà phạm pháp, phải không bác sĩ tâm lý Đoàn Hạ Sương?"

"Tất nhiên, có thể chẳng ảnh hưởng gì đến bác Tuyên. Còn ba em thì, với sức quan hệ rộng rãi thì những bằng chứng này sẽ được giải quyết trong lòng một nốt nhạc. Vả lại nếu không có mối quan hệ thì, cũng như anh nói đó, ông ấy cũng chỉ là một bác sĩ thôi, phân chia lịch trực là chuyện đương nhiên, chẳng ảnh hưởng gì cả"

Hạ Sương nhìn Triết rồi nhìn sang lọ hoa đỏ trên bàn "Chỉ là em lo cho tình cũ của anh, nếu như cô ấy biết chuyện này thì... " Hạ Sương cố nhấn mạnh chữ "tình cũ".

"Thôi em về đây, anh nhớ hai ngày nhé. Triết, em chỉ muốn anh biết, em yêu anh vô điều kiện, vì anh em có thể làm tất cả"

Cửa đóng lại Triết gạt phăng mọi thứ trên bàn xuống đất. Trợ lý nghe loảng xoảng chạy vào, chỉ thấy ánh mắt đầy tơ máu rét lạnh của anh như muốn giết người. Chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như thế này của giám đốc.

"Giám đốc!!!"