Nước Mắt Tường Vi

Chương 30: Nó sắp cưới nhỏ Sương rồi

Duy hoảng hốt ôm cô lên xe vào cô nhi viện. Hôm nay không hiểu cái gì đã thôi thúc mà đêm khuya rồi anh còn muốn về mái ấm. Đến cổng thì thấy Hân gục xuống thế này, rất may đường mưa anh chạy chậm.

Bà Mai thấy con trai bế Hân vào hốt hoảng lo lắng.

"Con bé... con bé làm sao? Sao lại thế này?"

"Mẹ, mẹ thay đồ cho cô ấy đã rồi nói chuyện sau"

Bà Mai vội vàng lấy nước nóng, khăn và quần áo lau người cho Hân. Gương mặt trang điểm bị nước mưa cuốn trôi nhoè nhoẹt, lộ ra khuôn mặt gày gò, đôi mắt trũng sâu. Lau nước ấm một lúc thì thần sắc mới dần trở lại nhưng cô lại sốt cao. Bà Mai lại lấy thuốc hạ sốt cho cô uống. Bà nhìn cô gái nằm trên giường thở dài. Bao nhiêu năm bà chưa thấy con bé tiều tuỵ thế này bao giờ.

Hân mê man suốt một đêm, sáng hôm sau cô tỉnh lại. Nhìn xung quanh thấy khung cảnh quen thuộc, cô bật khóc. Tối hôm qua, cô không suy nghĩ được gì cũng không biết đi đâu. Bước chân lang thang vô định thế nào lại về đây. Cô không còn chỗ nào để đi nữa, Lam đã đi đâu mất rồi, nhà có mà không thể về, về khu tập thể cũng không còn anh nữa...

Bà Mai bê một tô cháo vào, nhìn thấy Hân đang lơ đễnh nhìn ra cửa sổ.

"Con thấy trong người thế nào, dậy ăn bát cháo này cho khoẻ, mê man từ tối qua rồi"

Bà Mai đỡ Hân ngồi dậy, lấy dây chun đầu giường buộc tóc cho cô. Hân nhìn thấy bà Mai là lại tủi thân, nước mắt chảy dài không dứt.

"Con ngoan ăn vài thìa rồi nói cho mẹ nghe có chuyện gì. Bà Lan lại làm gì con phải không?"

Hân lắc đầu, trong lòng trăm mối ngổn ngang, không biết có nên nói với mẹ hay không. Bà Mai biết cô có điều khó nói cũng không gặng hỏi, chỉ yên lặng đút cháo cho cô.

"Mẹ, con có lỗi với mẹ, với anh Duy. Con không yêu anh Duy"

Bà Mai thoáng chốc giật mình, bà khẽ thở dài vuốt tóc cô.

"Tình yêu không phải cứ ép là được. Con không có lỗi, chỉ khi con sống không hạnh phúc mới có lỗi"

Cô gục đầu trong lòng bà, bật khóc. Bà Mai nhẹ vuốt tóc cô, bà không có con, lập ra mái ấm này để cưu mang những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ, đứa nhỏ này bà thương như con gái. Con đau buồn như thế này bà cũng rất đau lòng.

"Được rồi, không sao con à. Khóc sẽ nhẹ nhõm hơn. Con hãy nhớ đây là nhà, bất cứ khi nào con cũng có thể về với mẹ với anh chị với các em”

(Đọc tại facebook Lam Lam)

***

Các khâu đám cưới đang được chuẩn bị gấp. Triết không muốn tổ chức rình rang, sợ người nào đó sẽ không thể chịu đựng được mà đau buồn. Nhưng Hạ Sương lại khác, cô ta muốn khoe với cả thành phố này Triết là chồng của mình, do đó đám cưới vẫn được tổ chức tại một khách sạn top đầu thành phố.

Trái ngược với bên nhà gái hồ hởi rình rang, nhà trai vẫn bình lặng, thậm chí còn trầm hơn vốn có. Triết dường như không quan tâm đến cuộc hôn nhân này. Cả ngày anh chỉ chúi đầu vào công việc, hết ca làm ở bệnh viện thì lại đến công ty.

Bà Hạnh suốt ngày thở dài, ông Tuyên ăn năn hối lỗi về chuyện năm xưa. Cả nhà không ai nói với nhau tiếng nào, thi thoảng Triết có về nhà ăn xong bữa cơm rồi lại đi.

"Ông ơi, cứ thế này thằng con mình phát điên mất" khuôn mặt già nua của bà Hạnh hiện lên những lo lắng và đau lòng.

"Bà đừng lo, nó là đàn ông sẽ không có chuyện gì cả. Bà cũng đừng thành kiến với con Sương quá, dù sao nó cũng sắp sửa làm dâu nhà mình rồi, còn sinh con sinh cháu cho vợ chồng mình nữa. Cố gắng hoà hợp được thì tốt"

Bà thở dài "Thì tôi cũng đành phải cố gắng, mong là cái con hồ ly đó nó đối xử tốt với thằng con mình"

"Bà này, tôi đã nói..."

Tiếng chuông cửa réo inh ỏi, ông Tuyên vội vàng bỏ dở câu chuyện ra mở cửa. Bà Lan đứng ngoài cửa ánh mắt nổi máu đỏ tức giận. Bà xa đi xồng xộc vào nhà không thèm chào ai.

"Hạnh, bà đâu rồi? Bà ra đây cho tôi. Cái loại bà sao lại trở mặt như thế"

Bà Hạnh vội vàng đứng dậy, bà chưa kịp xỏ chiếc dép đi trong nhà. Biết thể nào bà Lan cũng đến nhưng không ngờ thiếu lễ giáo như vậy, dù sao cũng con cái gia đình quyền quý lại từng này tuổi rồi.

"Có chuyện gì bà ngồi xuống đây từ từ nói"

"Không phải từ từ gì hết, tôi với bà đã giao ước con Hân và thằng Triết lấy nhau, tại sao bây giờ nhà ông bà lại phát thiệp mời nó cưới con Sương?"

Ông Tuyên nhìn sang bà Hạnh, thấy vợ đã đỏ mắt, ông nhìn sang bà Lan bực bội.

"Cái này không trách được chúng tôi. Bà hở chuyện bí mật đó với ai để nó biết mà hăm doạ chúng tôi?"

Bà Lan ngớ người "Ai? Ai hăm dọa hả"

"Còn ai vào đây nữa, bố con tình cũ của bà chứ ai" Bà Hạnh nuốt cơn nghẹn xuống thở dài nói.

"Nếu như thằng Triết không lấy con Sương thì tất cả mọi chuyện năm ấy sẽ bị tiết lộ, bà nói chúng tôi phải làm sao?"

Đôi mắt bà Lan ánh lên vẻ cay độc. Chuyện này ông Sang biết rõ mười mươi, ông ta không nói ra thì chắc chắn con tiểu quỷ kia. Nó còn nhỏ tuổi mà chơi lại được cả mấy người lớn. Nó làm cho bà ta có nguy cơ mất đi một mối lợi lâu dài. Con này so với hồ ly không kém. Thật may năm xưa bà chọn ông Long chứ không phải là ông Sang, chứ nếu không để đối đầu với con Sương này còn khó gấp trăm lần con Hân ngu đần kia.

Bà Lan không nói được gì nữa, đùng đùng ra về không nói một lời, ông Tuyên bà Hạnh vẫn còn ngơ ngác.

"Sao bà ta lại đột ngột về mà không chào ai như vậy ông? Bà ta có thể làm hại gì con bé Hân không? Tôi lo quá"

"Bà đừng lo lắng, chuyện này cũng không phải là do con bé Hân, tạm thời bà ta sẽ không làm gì. Chỉ có điều về lâu dài không biết thế nào, tôi đã thăm dò luật sư của ông Long. Ông ấy vẫn chưa lập di chúc"

Bà Hạnh nhìn ra khóm hoa thạch thảo trắng ngoài cửa sổ. Bà đã gây nên tội với bạn thân, bây giờ lại không còn khả năng bảo vệ đứa con gái của bạn, nghe sao cõi lòng đắng chát. Bà vào nhà lấy ví, giục ông chở đến chỗ Hân ở. Bà muốn xem cô bé thế nào.

Ngần ngừ đứng ở cửa, mãi sau bà mới dám gõ.

Cửa mở ra, Hân đứng trước mặt bà lộ vẻ mệt mỏi xuống sắc. Mắt thâm quầng, mái tóc không buồn chải. Nhìn thấy bà, cô ngạc nhiên một chút rồi rũ mắt đứng sang một bên.

"Bác vào đi ạ!"

Bà Hạnh ngồi xuống ghế, nhìn quanh căn phòng tập thể cũ. Đồ đạc trong nhà không có gì đáng giá nhưng khá sạch sẽ và ngăn nắp. Cuộc sống của con bé cũng không lấy gì làm thoải mái, bà dừng cái nhìn ở khung ảnh nơi góc bàn, một gương mặt trẻ giống Hân đến mười phần cười rạng rỡ. Ánh mắt bà Hạnh lộ ra vẻ xót xa, cô bạn thân của bà... con bé Hân giống mẹ như tạc, nụ cười, cái mũi xinh, đôi mắt buồn đau đáu.

"Bác uống nước ạ, nhà con không có gì chỉ có nước lọc này thôi"

Hân rũ mắt cười buồn, đẩy ly nước đến trước mặt bà Hạnh.

"Hân, con... có ổn không? Bác... bác xin lỗi"

Hân tránh ánh mắt của bà, bác gái tốt như vậy, chuyện này là chuyện của lớp trẻ không liên quan gì đến bác ấy.

"Con không sao ạ. Bác đừng nói vậy, chỉ là chúng con... con và bác sĩ Triết không có duyên thôi"

Hân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bà Hạnh "Bác, anh Triết giờ... có khoẻ không, thật sự anh ấy và Hạ Sương...?"

Bà Hạnh nghẹn lòng giọng nói thật nhẹ "Nó sắp cưới nhỏ Sương rồi"

Tiếng bà Hạnh nói như mảnh sứ đâm thẳng vào tim cô, vỡ vụn lần thứ hai. Chút hy vọng còn sót cuối cùng nơi góc sâu tâm hồn bị dập tắt. Chính miệng mẹ anh nói vậy thì còn cần gì phải xác thực nữa!

Cô cúi mặt che dấu giọt nước mắt đã vòng quanh. Bà Hạnh ngồi bên cạnh, lặng người nhìn cô, nước mắt cũng đã trào ra.

"Dù con và thằng Triết không thành vợ thành chồng nhưng bác vẫn coi con như con cháu trong nhà. Thi thoảng con cũng đến bác chơi cho hai bác đỡ buồn, chứ rồi thằng Triết cũng sống bên ngoài"

Giờ đây bà chỉ có thể làm được như vậy để chuộc lỗi. Bà làm sao để bù đắp được cho con bé đây? Lời xin lỗi đến miệng bị ghìm lại không thể phát ra muốn xé toạc trái tim bà Hạnh.

Hân đứng dậy đi đến chiếc tủ mở ra lấy một chiếc hộp màu đỏ. Cô mở ra nhìn ngắm kỹ một chút rồi đặt vào trong một thùng giấy. Trong đó còn có nhiều thứ đồ, quần áo, váy vóc, những vật lưu niệm dễ thương Triết tặng cô trong một năm yêu nhau. Cô ôm đến đặt trước mặt bà Hạnh.

“Cháu gửi bác cái này về cho… bác sĩ Triết. Cháu nghĩ là cháu không nên giữ những cái này làm gì nữa”

Bà Hạnh vừa ra khỏi khu tập thể thì một cô gái thanh nhã đi vào. Cô ta nhìn khu tập thể có phần cũ nát như xóm nước đen rồi đến số phòng cần tìm gõ cửa.

Hân ra mở cửa, một lần nữa ngạc nhiên với người đến ngày hôm nay.

“Tôi vào được chứ?”

Hân không nói gì, đi vào nhà trước, Hạ Sương theo sau.

“Cô đến đây có chuyện gì nói đi”

“À không. Tôi cũng chỉ tình cờ ngang qua, tiện thể đưa cô cái thiệp mời. Chồng tôi không tiện gặp người cũ, nhưng không mời lại vô tình quá, cho nên…”

Hạ Sương rút trong túi xách xịn ra chiếc thiệp mời màu trắng sữa sang trọng và đặt lên bàn.

Hân chỉ liếc qua một chút rồi nhìn thẳng vào mắt Hạ Sương.

“Còn có chuyện gì nữa thì nói nốt đi? tôi còn nhiều việc”

Hạ Sương cũng trở mặt rất nhanh “Tôi cũng nói luôn, chúng tôi đã đăng ký kết hôn từ trước, do đó đám cưới chỉ là thủ tục thôi. Cô cũng đừng cố gặp anh ấy làm gì? Cô không biết chứ trước đây anh ấy là tay sát gái, phong lưu vô kể, bạn gái thay như thay áo cho nên chuyện với cô cũng là lẽ thường”

Hân cười khẩy “Cô Sương ạ, tôi chưa từng có ý định sẽ xen vào hôn nhân giữa cô và anh ta. Tôi gặp anh ta lúc cô bỏ đi ra nước ngoài mặn nồng của hai người đã hết. Anh ta và cô có mèo mả với nhau lúc chúng tôi còn yêu hay không tôi còn chưa tính đến. Còn sau khi chia tay, tôi cũng chưa từng cố gắng gặp anh ta làm gì cả. Con người hai mặt như vậy, tôi trả hết cho cô. Tôi không cần. Chào, mời tự tiễn”

Hạ Sương nén cơn giận trong lòng, cầm lấy túi. Ra đến cửa quay lại nói.

“Quên mất, tôi cũng đến để nói với cô cái này. Cô không được ai yêu thương phải nhờ tá túc ở cô nhi viện cho nên hơn ai hết hiểu những đứa trẻ thiếu cha mẹ sẽ thiệt thòi đến mức nào. Tôi cũng muốn con của tôi và anh Triết nhận được đầy đủ tình yêu thương của cả cha và mẹ, giờ nó cũng được hai tháng rồi”

Nói rồi cô ta đặt tay lên bụng xoa nhẹ. Trong lòng Hân khiếp sợ, hai tháng rồi? Nghĩa là họ qua lại khi cô và anh ta vẫn đậm tình sao? Cô cười chua xót, thế giới này thật khốn nạn! Một người vậy thì cô tiếc làm gì? đau khổ làm gì đây?