Nước Mắt Tường Vi

Chương 54: Thế giới này chỉ có đôi ta

Ngày hôm sau, hai người bay ra Quảng Nam - quê vú Sáu ở đó. Vừa vào đến ngõ, đã thấy hai đứa trẻ lon ton chạy nghịch hoa trong vườn, vú Sáu đang trồng mấy khóm rau bên cạnh.

Bi Tròn nghe tiếng mẹ gọi, vội vàng chạy lon ton ra ngõ nhào vào lòng mẹ. Đã hai tháng rồi không gặp con, cô nhớ hai bé đến cồn cào, nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má.

"Bi Tròn của mẹ, có yêu mẹ không?"

Hai đứa trẻ chu môi thích thú hôn chùn chụt vào má mẹ.

"Mẹ, yêu yêu"

Triết đứng bên cạnh nhìn ba mẹ con cười hạnh phúc. Cô sinh cho anh hai đứa bé xinh xắn như thiên thần thế này, sao lúc trước anh không nhận ra con giống mình chứ. Hân giờ mới nhớ có anh phía sau, vội vàng buông con ra.

"Bi, Tròn, ba Triết nè. Gọi ba ba đi con"

Hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn sang Triết, lại nhìn ra ngõ "Ba Duy Duy"

Triết nghe lòng mình bị rơi cái bộp trong hụt hẫng. Con anh gọi ai là ba?

"Anh, hai nhóc quen gọi anh Duy là ba rồi. Anh làm quen một thời gian nữa. Chắc chắn sẽ gọi anh là ba thôi"

Triết đã đen mặt lại. Mới chỉ ba năm mà thằng ôn kia đã biết tranh thủ tình cảm của vợ con anh rồi. Như thế này anh phải lấy lại hết vốn lẫn lãi của thằng cha đó mới được.

Hân nhìn sang thấy sắc mặt của anh bật cười. Mới vừa hôm qua thấy anh trưởng thành, giờ lại y chang con nít. Cô trao Tròn cho anh.

“Đây là Tròn, tên thật Cao Tường Vi. con trai mình tên Cao Tường Vĩ gọi là Bi. Anh nhớ nhé”

Triết gật đầu, anh đã xem hình con đến nhẵn mặt sao lại không nhớ chứ. Được bế cục cưng trong tay cảm giác hạnh phúc gấp trăm lần khi xem ảnh. Đời anh chưa thấy đứa trẻ nào xinh đẹp đáng yêu như thế này. Con gái anh da dẻ trắng hồng hào, tóc đen được tết rối hai bên. Quần áo tuy rất bình thường nhưng càng làm nổi bật sự xinh xắn và đáng yêu. Bé nhìn anh, sờ sờ vào mặt rồi cười toe. Triết đang căng thẳng, thấy con cười toàn thân mới thả lỏng, anh yêu chiều nựng nịu con trong tay. Thật may, con gái anh không bài xích.

Còn Bi được mẹ bế, ánh mắt tò mò xen lẫn ghét bỏ không rời Triết. Dường như bé còn nhớ rõ người kia đã kéo tay mẹ khiến mẹ đau. Hân nhìn biểu hiện của Bi. Là bé trai nhưng nhạy cảm và nhiều cảm xúc hơn Tròn, có lẽ Bi còn chưa tiếp nhận được người ba mới này, cô nhẹ nhàng phỉnh nịnh.

“Gọi ba ba đi, rồi mẹ cho kẹo mút”

Cô rút trong túi ra mấy cái kẹo xanh đỏ. Bé con ngay lập tức cầm cây keo, chẳng nhìn anh một cái nhưng miệng vẫn gọi “Ba ba”

Triết than thầm. Cô ấy sao lại dụ con ăn thứ không bổ béo này chứ. Xem ra con trai của anh khó lấy tình cảm hơn con gái rồi.

Vú Sáu nhìn một nhà 4 người mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng tận khổ lai hy của Hân cũng đến hồi kết rồi, thật là mừng cho con bé.

(Đọc tại facebook Lam Lam)

***

Triết nhất định bắt Hân bàn giao lại công việc ở Avenue Hà Nội để theo anh vào Nam. Anh không muốn cô lại phải đi làm vất vả nữa. Anh đã bí mật chuyển số cổ phần của gói chăm sóc sức khỏe ở Avenue cho cô, giờ thì cô không cần đi làm cũng có lợi nhuận hưởng hàng tháng. Anh sẽ trao cho Hân món quà đó trong đám cưới của hai người, Hân của anh sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất. Xong xuôi tất cả công việc, anh đưa ba mẹ con vào Sài Gòn về căn chung cư quen thuộc.

Phương đã chờ sẵn để đón hai cục cưng về nhà. Mấy hôm nay, cô vất vả chạy ngược chạy xuôi để trang trí lại nhà cửa theo ý anh hai. Anh hai cô muốn chào mừng ba mẹ con về nhà một cách đầy đủ nhất.

Nhìn lại căn chung cư quen thuộc Hân có chút cảm kích anh. Tất cả vẫn nguyên như cũ, chỉ là căn phòng trống được trang trí lại thành màu hồng xanh dành cho hai con. Trên bàn uống nước phòng khách, một chậu bonsai tường vi đỏ trổ hoa rực rỡ. Môi cô cong lên, đã lâu lắm không thấy loài hoa này rồi.

“Anh dạo này còn chơi bonsai nữa sao?”

Triết ôm cô từ phía sau “Anh chơi tất cả những gì vợ anh thích”

“Vẫn dẻo miệng như ngày nào”

“Hân, mình ở tạm căn hộ này. Sau này có điều kiện anh sẽ đổi nhà cho ba mẹ con. Căn nhà kia anh đang rao bán, anh không muốn em nhìn thấy dấu vết nào của người đàn bà kia”

“Như thế này là rộng rãi rồi. Em không cần lớn, ở vừa phải sẽ ấm cúng hơn”

Cô mỉm cười sờ từng đồ vật trong nhà. Tất cả những đồ đạc liên quan đến cô, anh đều giữ lại.

Hai đứa trẻ có phòng mới, nhiều đồ chơi mới cười như nắc nẻ với Phương ở trong phòng. Qua mấy tháng, con không còn bài xích anh như trước nữa. Chỉ có điều vẫn nhắc đến “ba Duy, ba Duy” khiến anh không ít phiền lòng.

“Anh đặt nhà hàng rồi. Cả nhà mình sẽ đi ăn nhé. Buffet hải sản đủ món cho cả em và con. Em có muốn ăn gì nữa thì anh sẽ gọi đến”

“Không cần đi ăn hàng làm gì, dưới lầu có siêu thị, em làm cơm cho cả nhà ăn được rồi. Anh khen em đi, bây giờ em nấu ăn giỏi lắm, không như trước nữa”

Triết yêu thương vuốt tóc cô “Hôm nay đi ăn nhà hàng, ngày mai sẽ tính sau. Ngày đầu tiên em về nhà anh không muốn lấm lem bếp núc. Sau này em và con muốn ăn gì anh sẽ nấu”

“Thật chứ?”

“Vẫn chưa tin anh sao!”

Cô mỉm cười đi quanh nhà ngó nghiêng, cô đi đến đâu anh theo sau đến đó, ánh mắt dịu dàng dán chặt vào tấm lưng cô. Hân thích thú với khoảng ban công đầy hoa, xem ra anh thật sự để cô trong lòng. Chun mũi ngửi một đoá hoa hồng, hương hoa hồng quế kéo cô trở về quá khứ lúc hai người còn yêu, lúc đó cô thích cắm hoa, anh luôn theo phụ cắt vì sợ gai đâm vào tay mình.

Ánh mắt đậm tình của anh nhìn cô say đắm rồi đột ngột kéo cô vào ngực, cúi xuống nuốt lấy đôi môi đỏ như nụ hoa hồng đắm đuối. Mùi hương hoa thoang thoảng kéo hai người rời khỏi thực tại trôi xa đến chốn bồng lai. Cô ôm cổ anh, không còn có ý niệm kháng cự mà đáp trả nhiệt tình. Từ chủ động sang thế bị động, anh bị cô mạnh mẽ đáp trả cuồng nhiệt trầm luân không dứt. Hơi thở nóng bỏng của hai người quấn quýt, vòng tay ngang eo siết chặt vào người nhập thành một không còn khe hở. Triết nhìn sâu vào ánh mắt mơ màng chứa đầy hình ảnh anh trong đó thì thầm.

“Hân, anh yêu em chết mất”

“Hai cái người này, nhà có ba đứa trẻ con đây này, không thể bớt dính nhau được sao!” Phương bế đứa cháu gái đứng ở cửa điên tiết với cặp đôi kia. Đời cô từ đây đúng là phải ăn bánh gatô thay cơm dài dài rồi.

Hân vội đẩy anh ra, mặt đỏ như gấc chín. Triết lườm em gái cháy mặt. Cái con nhỏ này, đi đâu cũng ngáng đường. Anh đi đến bế con gái lên, tay kia ôm eo Hân kéo đi.

“Nhà mình đi ăn nhé, mẹ con đói lắm rồi, chân đi hai hàng không đứng vững nữa. Ăn nhanh để ba còn về phục vụ mẹ”

Hân không nghĩ anh lại lộ liễu như vậy, muốn xiên cho một phát. Anh nhìn cô cười “Sao thế, hay là em muốn ở nhà thử nệm mới, giao hai con cho cô út nhé”

Hân “!!!”

“Anh hai ơi, anh vừa phải thôi. Em biết là anh ba năm cấm dục nhưng anh nhìn chị dâu em đi, mỏng manh thế kia làm sao mà chịu nổi”

“Sao không, lo mà kiếm người yêu đi, vác tù và hàng tổng”

Phương thật hận đi theo cái gia đình này, cô trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ. Vú Sáu chăm Tròn, cô chăm Bi, còn anh hai cô luôn mồm muốn bù đắp tình cảm cho hai đứa con nhưng chỉ có vợ trong mắt, thiếu nước bế Hân vào lòng mà đút nữa thôi. Ăn xong, hai người đó lại cắp nhau đi để lại hai đứa trẻ cho vú Sáu và cô. Thương hai cục cưng đáng yêu này quá mà, ba mẹ nó từ lúc thấy nhau rồi dường như xem thế giới này chỉ còn đôi ta.

Vừa vào trong xe, còn chưa kịp thắt đai an toàn, Triết đã đẩy cô sát ghế ngồi mà gặm cắn môi mọng. Nhà đông người quá phiền mà, muốn hôn vợ lại phải kéo nhau vào toilet hoặc vào ô tô. Hân đẩy anh ra, miệng há ra đón lấy không khí. Cái tên mắc dịch này, hở cái là hôn hôn hít hít.

“Vợ ơi, anh nghiện em quá rồi, bao nhiêu cũng không đủ, nơi này lúc nào cũng như sôi trào khi nghĩ đến em” anh cầm tay cô đưa lên ngực.

Cô lườm anh, đôi môi hơi sưng cong lên “Anh đừng có quen thói lẻo mép phong lưu như ngày xưa nữa. Thực tế chút đi”

“Ok, vậy tối nay cho anh mấy hiệp em yêu”

Hân vơ cuốn tạp chí đánh túi bụi vào người anh “Thô thiển, thô thiển!”

“Được rồi, anh xin, anh xin được trở lại bình thường”

Hân đẩy anh ra, chợt nhớ ra cái gì đó hỏi “Anh, Hạ Sương giờ thế nào?”

“Anh không quan tâm”

“Thật chứ?”

“Vợ anh đây còn chưa đủ hấp dẫn hay sao còn phải để ý đến cô ta. Anh chưa xẻo thịt là may rồi”

“Vậy nhỡ sau này em xấu, anh tìm đến một người thứ ba?”

“Không có chuyện đó, vì cô Cao Thanh Tú Hân nào đó làm cho anh yêu sống yêu chết bao nhiêu cũng chưa thấy đủ”

Nụ hôn lại rơi xuống quấn quýt giữa hai người yêu nhau.

***

Tại nhà ông Sang,

Bà Lan hùng hùng hổ hổ nắm tay thằng Thành kéo vào nhà mặc cho thằng cu kéo lại. Thằng bé vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật nó không phải con của ba Long.

"Đi vào đây, vào đây nhận bố. Ông ta giàu có mà hèn hạ thế này mẹ phải cho cả thiên hạ này biết bộ mặt của ông ta"

Vợ chồng ông Sang nghe ồn ào ra cổng. Cánh phóng viên vừa thấy ông Sang ngay lập tức vây quanh nháy lia lịa.

Bà Lan hếch cằm nhìn vợ ông Sang rồi cao giọng.

"Đó, bà đã nhận được kết quả ADN chưa? Bà thấy hài lòng với đức ông chồng tuyệt vời của bà chưa?"

"Các phóng viên đưa tin đi. Đưa cho mạnh vào, đại biểu hội đồng nhân dân quận 5 đấy, bác sĩ nổi tiếng đấy"

Cánh nhà báo nhao nhao "Ông Đoàn Hải Sang? xin ông trả lời tin tức này có thật không? Ông có con riêng đúng không? Ông đẩy cho giám đốc doanh nghiệp đá quý JW nuôi con ông mười mấy năm đúng không?..."

Phóng viên hỏi tới hỏi tấp khiến ông Sang choáng váng phải đỡ đầu, chạy trối lui vào phòng đóng sập cửa lại.

Cánh phóng viên quyết tâm săn tin cho bằng được, quay ngoắt sang hai người phụ nữ.

"Bà Lan, bà dòng dõi quyền quý sao lại có chuyện bắt một người ăn ốc một kẻ đổ vỏ; bà và ông Cao Tiến Long đã ly dị chưa; nghe nói bà muốn chiếm hết tiền của con gái ông ấy; nghe nói bà tống con chồng vào cô nhi viện khổ cực..."

"Bà Ngọc, bà có biết chồng bà có con riêng bao nhiêu năm không? Giờ bà có cho chồng nhận con trai không? Có phải bà không sinh được con trai nên chồng tìm vợ lẽ bên ngoài không?"

Đám đông nhốn nháo lao xao. Mãi lúc sau công an phường đi đến thì cánh phóng viên mới tản hết.

Lúc bấy giờ ông Sang mới nhìn bà Lan rít lên "Bà một vừa hai phải thôi. Bà làm thế này thì thằng Thành sẽ nhìn bạn bè nó thế nào nữa?"

"Nhìn thế nào sao? Sao ông không nghĩ cho nó đi? Sao không chịu nhận con danh chính ngôn thuận mà phải chui rúc thế này hả?"

Ông Sang bà Ngọc dè dặt "Tôi chỉ có một vợ. Bà muốn thì tôi chỉ có thể chu cấp một số tiền nuôi con trai tôi hàng tháng, chứ bà thì tôi không rước vào nhà được"

"Ông... cái loại ăn no rửng mỡ rồi vất bỏ. Ông hèn hạ đến nỗi cả đứa con máu mủ của mình còn tính toán chi li sao? Vậy mà ông còn phỉnh nịnh tôi, tỉ tê để tôi tự nuôi con từng ấy năm trời"

Bà Ngọc từ nãy đến giờ vẫn im lặng nghe vậy mới nhìn sang khinh bỉ lên tiếng.

"Tự nuôi hả? Không biết xấu hổ và nhục nhã còn mở mồm ra nói. Bà tự nuôi sao? Tôi thấy thương cho hai người đàn ông ngu muội bị bà dắt mũi quá. Cút ra khỏi đây, từ giờ cấm bén mảng lại nhà tôi. Tôi nói được là làm được"

Rồi bà nhìn sang ông Sang "Còn ông nữa, chưa đến lượt ông nói đâu"

Ông Sang nhìn vợ rồi bặt tiếng. Kỳ thực ông ta cũng muốn nhận con trai nhưng thế lực nhà vợ quá lớn, không thể bỏ con cá rô to như vậy được. Hơn nữa vợ con ông đều xinh đẹp ngoan ngoãn thì ông ta rước cái ngữ lang chạ đó về làm gì. Đợi đến lúc nào đó bà Ngọc nguôi giận thì ông sẽ rước thằng Thành vào nhà.

Bà Lan bực bội nguây nguẩy kéo con trai ra về. Không ai nhận thì thôi, nhà bà cũng đâu có thiếu gì tiền nuôi con mà phải lo chứ