Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện

Chương 37: Thế giới 3 Bánh bao nhỏ thứ ba (6)

Trên thế giới có một loại người sinh ra đã gắn liền với một hình tượng nhất định —— ví dụ như Chu Toàn. Cậu ta luôn xuất hiện với hình tượng tỉ mỉ không chút cẩu thả, thành thục, trầm ổn, lễ phép của một học sinh xuất sắc. Đếm không biết bao nhiêu lần bức ảnh của cậu ta được dán trên danh sách danh dự toàn trường, thế nhưng đêm nay lại có thể trông thấy Chu Toàn mặc một thân váy tuyn mỏng, đóng vai nàng công chúa tiên cá. Thử hỏi sao không khiến toàn trường chấn động, cúc hoa căng thẳng! (Q益Q)

Sân khấu dưới ánh đèn bạc lóng lánh như rải một lớp pha lê, trong tiếng nhạc du dương trầm bổng, Aurora vui vẻ nhảy múa dưới đáy biển. Một hàng tinh linh mặc áo vàng quần thụng vây xung quanh anh như những con đom đóm dập dìu [Vâng thưa quý zị, nàng tiên cá của chúng ta là nam nha, NAM nha, tui hổng có đánh nhầm đâu ], cùng nhau rong chơi nơi đáy biển. Sở Tinh Trạch tóc vàng mắt xanh, dáng người nhỏ bé, nghiễm nhiên trở thành nhân vật khiến nhiều người chú ý nhất.

Là con trai nên động tác khiêu vũ của Chu Toàn không được thanh thoát như trong kịch bản ban đầu. Cũng may cậu ta cởi quần áo ra trông gầy như con gà luộc, lông chân cũng ít, kết hợp với phần vai áo trễ nải nên tạm thời trông có chút dáng dấp công chúa tiên cá.

Nếu đổi thành nàng tiên cá mình đầy cơ bắp, khán giả đêm về chắc khóc thét vì ác mộng mất. ╮( ̄▽ ̄"")╭

Cả khán đài ồn áo mất chừng nửa phút mới miễn cưỡng bình ổn trở lại. Sân khấu này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, người xem vốn uể oải bỗng chốc lấy lại tinh thần. Hàng ghế đầu bị hấp dẫn bởi tình tiết mới lạ, ngay đến cả học sinh mơ màng sắp ngủ phía sau cũng bật thẳng người dậy, ai ai cũng chăm chú hướng mặt lên sân khấu.

Vì bị giới hạn trong 20 phút đồng hồ ngắn ngủi nên tình tiết bắt buộc phải đẩy nhanh. Sau đoạn vũ đạo mở đầu dài hai phút liền chuyển đến phân cảnh Aurora bị nhân loại bắt giữ.

Vì vừa mới thành niên nên chưa hiểu sự đời, Aurora đối tất cả sự vật đều tràn ngập hiếu kỳ. Tuy luôn được dạy dỗ nhân loại là sinh vật tham lam độc ác nhưng cậu  vẫn không ngăn được sự tò mò của mình mà nổi lên mặt nước, kết quả, lần đầu tiên xuất hiện, đã bị mắc đuôi vào lưới đánh cá của con người.

Ánh đèn sân khấu chập chờn, trong tiếng nhạc dồn dập và khẩn trương, Aurora đang cố gắng gỡ đuôi ra khỏi lưới đánh cá để tránh thoát sự bắt giữ của con người. Khi tiếng nhạc lên đến cao trào, một lưới đánh cá lớn bất ngờ từ trên trời rơi xuống, nhốt gọn Aurora ở bên trong! Ngay lập tức, mọi âm thanh cùng chuyển động đều biến mất, dẫn dắt sự căng thẳng trong lòng người xem lên đến cao trào.

Ánh đèn sân khấu từ từ vụt tắt, nhưng âm thanh vẫn vang lên như cũ, đó là tiếng vó ngựa đạp trên nền đất. Một lát sau, sân khấu lại một lần nữa sáng lên, cảnh vật đã đổi thành chợ đen.

Hàng hóa xếp chồng lên nhau, đứng trước mỗi gian hàng là tốp năm tốp ba những người chùm kín mặt mũi. Nơi này là chợ đen nổi tiếng nhất đại lục Trung Thổ, kỳ quan gì cũng có, chỉ cần có tiền và kiên nhẫn, hàng hóa lạ đến mấy cũng có thể tìm thấy ở đây.

Hai người chèo thuyền mặc quần áo rách rưới tương tự như y phục La Mã cổ đại, một người trong số đó đang cố gắng gào to mặt hàng quý hiếm bọn chúng vừa bắt được — — nhân ngư.

Bên quầy hàng, Aurora bị trói hai tay trước ngực, đang không ngừng giãy giụa, ánh mắt cầu xin nhìn về phía nhân loại, đáng tiếc, không một ai thèm quan tâm cậu ta, thoạt nhìn có chút cô đơn lại khuất nhục.

Toàn thể khán phòng: "....."

Ôi đậu, sao tự dưng lại có cảm giác hoang mang đến lạ! (⊙v⊙)

Bên cạnh sân khấu, sau tấm màn che đỏ thẫm, có hơn mười mấy "diễn viên" tạm thời chưa lên sân khấu, bọn họ đều là những người đóng vai phụ, vai trò chính là tham gia biểu quyết, trong đó quan trọng nhất là 3 lớp phó văn thể mỹ, nhiều cái đầu tụ lại một chỗ, một bên lén lút quan sát tình hình bên ngoài một bên hưng phấn hạ giọng thảo luận.

Ban đầu, bọn họ sở dĩ đồng ý thay đổi kịch bản là vì hi vọng vở kịch sẽ được đánh giá cao ở hạng mục " Sáng tạo". Phản ứng của người xem thế nào, bọn họ thực sự không biết. Cho nên mãi đến một phút đồng hồ trước khi lên đài, tâm trạng ai nấy vẫn vô cùng thấp thỏm. Nhưng nhìn tình hình được hoan nghênh hiện tại, có lẽ nước cờ này bọn họ đã đi đúng.

Những học sinh nhỏ tuổi đóng vai linh tinh cũng chen chúc phía sau bọn họ để xem. Sở Tinh Trạch nhỏ tuổi nhất, cũng là học sinh lùn nhất trong đám học sinh tiểu học. Lúc này đang bị vài học sinh cao hơn đè lên lưng, tóc tai bù xù, gian nan vật lộn một cách khó chịu.

Đúng lúc này, một giọng nói mang theo tiếng cười quen thuộc phát ra từ sau lưng đám đông: " Được rồi, đến lúc tớ lên sân khấu nào."

Mọi người đồng nhất quay mặt lại, lập tức bị người phía sau làm chấn động không nói thành lời.

Sở Tinh Trạch khẽ mở lớn hai mắt, trái tim mãnh liệt nhảy lên, đến mức bị bạn học đẩy ra sau lưng vẫn không có phản ứng。w

Ninh Tịnh đứng phía sau bọn họ, trên người mặc một bộ kỵ sĩ Trung cổ đã được sửa lại. Áo sơ mi màu rượu champagne hơi lỏng lẻo, nhất là hai cúc cổ phía trên được mở tung, làm lộ rõ xương quai xanh gợi cảm. Quần đen ôm sát hai chân thon thả, ống quần được nhét gọn trong giày. Để phù hợp với tạo hình nhân vật, bên hông còn đeo thêm một đoản kiểm to đùng.

Trang phục màu sắc trung tính, nhưng bông hồng dính phía trước ngực, thắt lưng mỏng ôm trọn vòng eo tinh tế, bộ ngực đầy đặn ẩn sau lớp áo, đường cong thân thể mềm mại cùng thiết kế ống tay áo rộng làm lộ ra xương cổ tay mảnh khảnh — — tất cả đều nhấn mạnh giới tính của diễn viên.

Ban đầu, khi đưa ra ý kiến tạo hình nhân vật, phản ứng đầu tiên của ban lớp phó văn thể mỹ chính là đem hình tượng kỵ sĩ đắp nặn thành người đàn ông ngực phẳng, hông thẳng, lông chân dài, đem hình tượng nàng tiên cá đắp nặn thành cô nàng mông to eo nhỏ, một bước đi hai bước ngã, mười phần sisy[1]. (=_=)b

(1) Sissy ( từ Mỹ nghĩa Mỹ): là tiếng lóng mà giới trẻ Mỹ dùng để chỉ những người ẻo lả, yếu đuối.

Ninh Tịnh cùng Chu Toàn tỏ ra vô cùng kích động, hai người đều cực lực phản đối đề xuất này. Cuối cùng, sau khi trải qua quá trình đấu tranh mãnh liệt, mới đưa đến quyết định trang phục khiến hai bên tạm thời chấp nhận như trên.

Vì để thích hợp với thời đại, Ninh Tịnh còn đặc biệt đội thêm một chiếc mũ Fedora có gắn lông chim màu xám trên đầu. Mái tóc xoăn một bên vén lên, một bên rủ xuống, đen nhánh như ngọc trai đen.

Ninh Tịnh rũ mắt, vô tư chỉnh lại vạt áo. Dưới bóng râm do vành mũ tạo thành, lông mày cô tinh xảo mềm mại, đôi môi đỏ căng mọng như đóa hồng rực cháy, khuyên tai ánh lên dưới ánh đèn sân khấu màu bạc.

Sở Tinh Trạch ngơ ngác nhìn cô, sau đó mất tự nhiên di chuyển tầm mắt, hai môi mím chặt, khuôn mặt đỏ bừng.

Hệ thống: " Đinh! Giá trị Nhân phẩm tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 85 điểm."

Những người còn lại đều không kịp phản ứng.

Trong vòng sơ khảo của《Aurora》, khi Ninh Tịnh còn đóng vai mụ phù thủy, cô vô cùng kín đáo, hoàn toàn không cướp đi nổi bật của vai chính. Nhưng hôm nay, khi cô đứng ở vị trí vai chính, giống như được giải khai phong ấn, từ trong ra ngoài toát ra khí chất rạng rỡ không ai sánh kịp. Đó là thần thái bình tĩnh tự tin, thong dong mềm mại, chỉ cần cô đứng im ở đó cũng khiến tất cả trở thành phông nền.

Cô gái nhỏ với mái tóc đủ loại màu sắc, với người con gái xinh đẹp trước mắt, thật sự là cùng một người sao?

Bộ dáng rõ ràng giống nhau, nhưng lại cho người ta cảm giác.... như là một người hoàn toàn khác biệt.

Ninh Tịnh cúi đầu chỉnh lại khăn buộc ở cổ tay — — ngày thường vì để cho mọi người không chú ý đến vết sẹo cắt cổ tay của nguyên chủ nên cô thường xuyên đeo đồng hồ, hôm nay lên sân khấu đành tạm quấn khăn ở cổ tay. Chờ mãi mà vẫn không có ai trả lời câu hỏi của mình, Ninh Tịnh bất đắc dĩ rời mắt khỏi cổ tay, nhíu mày nhìn về phía lớp phó gần nhất. Cái nhăn mày cũng mang theo nét phong tình vạn dặm: " Sắp đến lượt tớ lên sân khấu rồi hả?"

Bị đôi mắt đen láy đó nhìn chằm chú, cậu thanh niên lớp phó không tự giác siết chặt kịch bản trong tay, miêng khô lưỡi đắng nhanh chóng đáp lại: " A, a, đúng, qua đoạn này là đến lượt cậu lên sân khấu."

Ninh Tịnh gật gật đầu, bình tĩnh nhìn ra bên ngoài sân khấu.

Aurora trở thành mặt hàng giao bán trong chợ đen, rất nhanh sau đó bị một quý tộc thích sưu tập đồ vật mới lạ nhìn trúng, sau một hồi cùng người chèo thuyền tham lam cò kè mặc cả, ngay lúc quý tộc chuẩn bị móc tiền mua Aurora, đúng lúc này, người thường xuyên chu du giữa các quốc gia — kỵ sĩ Just cuối cùng cũng lên sân khấu.

Ngay khi Ninh Tịnh vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức đẩy đến cao trào, toàn bộ khán phòng đứng dậy, tất cả đều muốn xem kỵ sĩ là người ra sao, sau khi nhìn ra người ra sân khấu là ai, mọi người không hẹn mà cùng đồng loại hét lên: " Đệtttt —— thật là Ninh Tịnh kìa!!!

Ninh Tịnh: "...."

Just trên đường ngang qua chợ đêm vô tình phát hiện ra Aurora, nhận thấy thông điệp cầu xin từ ánh mắt của anh. Vì thế, Just dùng giá cao gấp đôi mua Aurora trở về từ tay tên quý tộc, sau đó dẫn vị công chúa với chiếc đuôi cá phía sau một đường đi về phía Nam.

Trên đường đi, Aurora nhận ra mình có một chút cảm tình đối với Just, nhưng cậu biết phần lớn trong đó vẫn là sự tò mò. Thẳng đến lúc cậu được Just thả về biển khơi, Aurora lúc này mới hoàn toàn rơi vào bể tình. Cậu tìm đến sự trợ giúp của mụ phù thủy, dùng linh hồn mình làm giao dịch.

Vì suy xét đến vết thương ở chân Ôn Duyệt nên trong toàn bộ quá trình, trừ lúc cần lời thoại đối đáp giao dịch với Aurora thì cô ấy hầu như chỉ góp mặt cho đủ đội hình.

Sau khi giao dịch với mụ phù thủy, Aurora có được đôi chân, gặp lại Just trên đất liền và trải qua một năm sống hạnh phúc.

Không khí ồn ào trong khán phòng không biết đã lắng xuống từ bao giờ, ngoài cốt truyện hấp dẫn, ánh mắt của mọi người bất giác đều bị thu hút bởi nữ kị sĩ Just anh tuấn lại có chút gầy gò vừa xuất hiện.

Đa số bạn học đều nghe qua về vụ cuốn sổ tỏ tình trước đó của nguyên chủ, chuyện này huyên náo trong trường một đoạn thời gian khá lâu, hình ảnh của Ninh Tịnh bị bóp méo thành một con góc ghẻ lúc nào cũng chỉ rình giơ răng hung tợn đòi ăn thịt thiên nga. Cho nên khi Ninh Tịnh chuyển mình lên sân khấu ngày hôm nay, hình ảnh thực tế khác xa với tin đồn, tin đồn nhanh chóng bị đánh nát mạnh mẽ.

Sắc đẹp là chính nghĩa, không ít nam sinh chuyển hướng, trong đầu họ dần nảy sinh ý nghĩ kì quái —— con gái nhà người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, phương thức tỏ tình kia có cái gì gọi là biến thái?

Dưới cái nhìn tâm lý phức tạp của người xem, cốt truyện cứ thế diễn ra suôn sẻ.

Aurora cùng Just chu du khắp các quốc gia, lúc trở về quê hương Just, Aurora lúc này mới biết hóa ra Just là hoàng tử của một quốc gia nhỏ.

Hoàng hôn hôm đó, khi Aurora dựa vào vai Just ngắm mặt trời lặn thì đột nhiên phát hiện cơ thể không thể cử động. Just bừng tỉnh nhận ra Aurora đã phải trả cái giá lớn thế nào để có thể được ở bên cạnh mình. Tà dương như máu, Just ôm thi thể người mình thương, bi thương cùng cực. Đúng lúc này một tiểu tinh linh tóc vàng mắt xanh bất ngờ trồi lên khỏi mặt biển, hỏi cô xem có nguyện trả bất cứ giá nào để cứu sống Aurora không.

Just gật đầu nói nguyện ý.

Với sự giúp đỡ không khoa học của tiểu tinh linh, Just thành công lẻn xuống dưới đáy đại dương, giết chết mụ phù thủy và lấy lại linh hồn người mình yêu.

Khi diễn đến cảnh chiến đấu với mụ phù thủy, Ninh Tịnh nhịn không được oán thán với hệ thống: " Kì thật ta phát hiện kịch bản này có một lỗ hổng rất lớn?"

Hệ thống: " Chỗ nào?"

Ninh Tịnh: " Hiệp sĩ tay chân khỏe mạnh một mình đấu với mụ phù thủy què, rốt cuộc là đạo đức chôn vùi hay vẫn là nhân tính bị tha hóa?"

Hệ thống: "....."

Sau khi mụ phù thủy bị đánh bại, vở kịch cuối cùng đã đến cảnh kết màn —— Just thông qua nụ hôn trả lại linh hồn về cho thân thể Aurora.

Tất cả đều là học sinh cao trung, giỡn chơi thì có thể nhưng tình tiết yêu đương thắm thiết vẫn không thể đưa lên sân khấu một cách trắng trợn, cho nên phải dùng vật chắn.

Tất cả diễn viên đều lui về trong. Cảnh xuân tươi đẹp, dưới màn mưa hoa, Aurora ngủ say hai tay ôm bó hoa trước ngực, nằm trên chiếc giường được bao phủ bởi hoa tươi.

Ninh Tịnh tay trái giữ kiếm, tay phải tháo mũ để trước ngực, đứng bên giường chăm chú nhìn Aurora đang ngủ say.

Khán giả nín thở, chỉ thấy Ninh Tịnh đem mũ đặt nhẹ lên giường hoa, từ từ cúi người, để sát vào môi Chu Toàn...

Sở Tinh Trạch đứng trong chỗ khuất nơi hậu trường, nhìn chằm chằm vào động tác của Ninh Tịnh, bàn tay siết chặt nắm đấm.

Hệ thống: " Đinh! Giá trị nhân phẩm giảm xuống, tổng giá trị hiện tại: 40 điểm."

Ninh Tịnh: "??? "

Cô bị thông báo của hệ thống làm phân tâm, đột nhiên nhớ đến một chi tiết nhỏ khi đang diễn tập.

Lúc ấy bọn họ đang tập phải diễn cảnh hôn môi như thế nào. Trong kịch bản, sau khi linh hồn về lại thể xác, Aurora thức tỉnh thì nên dùng hai tay ôm lấy cổ Just để tỏ vẻ mình đã tỉnh. Nhưng cơ thể Chu Toàn nằm trên giường hoa lại vô cùng cứng nhắc, như cá nằm trên thớt. Một lớp phó văn thể mỹ trong cơn tức đến hộc máu đã hình dung cậu ta như sau: Chu Toàn ơi Chu Toàn hời, bây giờ là cảnh tình nhân trong mộng đang hôn cậu, đừng làm như kiểu mình bị hãm hiếp thế chứ! "

Trong lúc thất thần, Ninh Tịnh bỗng cảm thấy cổ mình nóng lên —— hóa ra là Chu Toàn duỗi tay ôm cô. Nhìn thấy tín hiệu này, đèn sân khấu sau một giây liền vụt tắt.

Kéo đèn, kết thúc vở kịch.

Bất giác xuất hiện tiếng than " Aisss" như phản xạ có điều kiện vang lên, nhưng rất nhanh từng tràng vỗ tay và reo hò vang lên như sấm, che đi tiếng tiếng than thở tiếc nuối, từng đợt từng đợt nối liền nhau không dứt. Thậm chí còn có người nhiệt tình hét lớn tên của hai nhân vật chính. Mọi người trong hậu đài đều trố mắt nhìn nhau, ai cũng ngạc nhiên vì sự phát triển ngoài dự đoán này.

Đương nhiên tất cả đều vui mừng vì màn bí quá hóa liều lấy nam thế nữ này đã rất thành công tạo nên hiệu ứng tiếng cười cho khán giả.

Khi ánh đèn một lần nữa sáng lên, câu chửi thề lặp đi lặp lại trong lòng Chu Toàn cuối cùng cũng được giải phóng, cậu nhanh chóng bật khỏi giường rồi xoay người xuống đất.

Không biết có phải do lần đầu diễn dịch hay không mà Chu Toàn luống cuống đến nỗi giẫm luôn vào tà váy rườm rà dưới chân.

Cậu ta rên " Á" một tiếng, thân mình lảo đảo, ném cả bó hoa trên tay.

Ninh Tịnh phản ứng nhanh, không đến một giây đã quyết đoán ném thanh kiếm trong tay xuống, thuận thế quỳ một chân xuống đất, miễn cưỡng tiếp được Chu Toàn ngã ngửa vào trong ngực mình.

Cái này thiếu chút nữa đã thành trò cười cho thiên hạ, nhưng may mắn được Ninh Tịnh trong cái rủi có cái may bắt được. Trong mắt khán giả, đây vừa vặn trở thành lời chào bế mạc của vở kịch —— công chúa cùng kỵ sĩ vứt bỏ mọi thứ trên tay, lao đến trao nhau cái ôm trong cái nhìn âu yếm.

Buổi biểu diễn kết thúc thành công, ban lớp phó văn thể mỹ cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì sau màn biểu diễn này là một trò chơi, vẫn còn người chơi lên sân khấu cho nên không có tiết mục tất cả diễn viên cùng nhau ra chào khán giả.

Sau khi ánh đèn tắt lịm, Ninh Tịnh tiếp tục bận rộn thả cánh tay ôm Chu Toàn ra, nhặt mũ rồi sải bước trở về hậu trường.

Ở hậu trường, học sinh cả lớp đang đồng loạt vỗ tay cổ vũ, chỉ duy nhất có Sở Tinh Trạch lặng lẽ đứng trên cầu thang nơi gần sân khấu nhất, Ninh Tịnh đến gần cậu, thuận tay đội mũ lên đầu Sở Tinh Trạch rồi ôm vai cậu đi vào trong: " Vào thôi, thầy giáo nhỏ dạy thoại của chị."

Sở Tịnh Trạch đưa tay kéo vành mũ che khuất tầm mắt, không đáp lại. Ngay khi Ninh Tịnh vừa bước vào hậu trường liền có không ít bạn học vây quanh. Lúc nói chuyện với bạn, cánh tay vẫn ôm lấy vai cậu không buông. Sở Tinh Trạch giật mình, từ từ vui lên, sự khó chịu ban nãy vì " Đồ chơi độc quyền của cậu bị người khác động vào" giờ đã bay lên chín tầng mây. Cậu nhịn không được nghiêng đầu cười trộm.

Không sai, vừa nãy chỉ là diễn kịch mà thôi. Ở trong đời thực, Ninh Tịnh gần gũi với ai hơn, nhìn là có thể nhận ra.

Hệ thống: " Giá trị nhân phẩm bay lên, tổng giá trị hiện tại: 85 điểm"

Ninh Tịnh: "??? "

Sau khi kết thúc hội diễn văn nghệ là đến tiết mục trao giải.

Trong cốt truyện ban đầu, 《 Aurora 》là tiết mục đoạt giải nhất. Theo quan điểm của Ninh Tịnh, đây là một vở kịch với nội dung lỗi thời, tình tiết nửa sau lộn xộn, nhưng thứ hạng của nó vẫn không thoát khỏi thiết lập của cốt truyện ban đầu, vẫn là giải nhất. Ba lớp ngoài nhận được giấy khen thì còn có cơ hội nói chuyện trực tiếp với các cựu học sinh nổi tiếng của trường.

Sở Tinh Thụ ngoài danh phận là anh trai của Sở Tinh Trạch thì còn về đây với danh nghĩa là cựu học sinh trường này. Cho nên Ninh Tịnh không lấy làm ngạc nhiên khi gặp Sở Tinh Thụ phong độ dịu dàng tại cuộc gặp mặt trực tiếp.

Vừa rồi khi xem biểu diễn thì Sở Tinh Thụ đã chú ý đến Ôn Duyệt, nhưng buổi trò chuyện này mới là lần đầu tiên anh ta nói chuyện trực tiếp cùng Ôn Duyệt.

Đương nhiên là Sở Tinh Thụ không phải mới lần đầu gặp mặt đã trói người đem về Sở gia, dẫu sao bây giờ Sở Duyệt vẫn là nữ sinh chưa thành niên. Anh ta tỏ vẻ rằng bản thân đã xem qua danh sách những giải thưởng trong quá khứ của Ôn Duyệt khi tham gia các cuộc thi thiết kế nghiệp dư, vì vậy anh ta muốn hỗ trợ những người trẻ tuổi có năng lực. Ôn Duyệt thụ sủng nhược kinh —— cô ta là một học sinh nghèo, trên lưng còn cõng theo nợ, áp lực sinh hoạt quá lớn, cho nên rất khó để từ chối nhành ôliu này. Bởi vì tiềm lực tài chính cùng địa vị của hai bên quá mức cách biệt nên Ôn Duyệt cảm thấy mình được lãi, không cần nghĩ nhiều đã nhanh chóng gật đầu.

Sau khi thiết lập mối quan hệ với Ôn Duyệt, Sở Tinh Thụ giấu đuôi, thường xuyên ám chỉ trong sáng ngoài tối với Ôn Duyệt. Nhưng phải đến khi cô ta học đại học và bước vào công ty mới là lúc Sở Tinh Thụ lòi đuôi cáo, đáng tiếc cô ta ngoài lòng tôn kính thì không có một chút tình cảm nam nữ nào đối với Sở Tinh Thụ. Sở Tinh Thụ giở thói lưu manh, trực tiếp đem người trói mang về biệt thự tư nhân, đây cũng chính là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cô ta có cơ hội gặp gỡ đại khí vận giả.

Nhân tiện nói thêm, lúc đó Sở Tinh Thụ còn chưa chia tay Ninh Vi ( =_=)b

Ninh Tịnh bình phẩm: " Tên Sở Tinh Thụ này đúng là cặn bã không có giới hạn." May mắn cô cùng Sở Tinh Trạch đều nội trú tại trường, nhắm mắt làm ngơ.

Bởi vì thời điểm Ôn Duyệt bị cường thủ đoạt hào và lúc gặp được Sở Tinh Vân diễn ra quá trễ cho nên những sự kiện quan trọng của thế giới này đều dồn dập phát sinh vào hai năm cuối cùng. Màn kịch tiếp theo liền không có chỗ cần Ninh Tịnh lên sân khấu.

Điều duy nhất cô phải làm bây giờ là sắm thật tốt vai nữ sinh cao trung, bồi đắp tình cảm với Sở Tinh Trạch rồi lặng lẽ chờ đợi Sở Tinh Vân 6 năm sau trở về nước.