(Bắt đầu từ chương này, xưng hô sẽ được đổi để phù hợp bối cảnh cổ đại.)
Nghe vậy, Tạ Cửu phút chốc ngẩng đầu, đầu vừa bị va mạnh nên hãy còn chóng mặt, trước mắt mông lung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bết mồ hôi cùng bùn hiện lên vẻ mờ mịt luống cuống nhàn nhạt, thậm chí là vẻ mặt ngay cả hắn cũng bất giác không nhận ra--- vẻ sợ hãi bản năng của một đứa trẻ.
Đám người vốn đang định xem kịch vui há miệng trễ cằm. Loại vai không thể gánh, tay không thể nâng như Tạ Cửu, ấy vậy mua về thì sống thế nào? Lại nói, hắn mới tới chỗ này chưa đến hai năm mà đã từng bỏ trốn đến hai lần. Nhanh như vậy cũng có người mua?
Hơn nữa, nghe giọng điệu của Mạch Đề, người mua hắn dường như không phải quý nhân bình thường.
Dù sao, có người mua cũng chưa chắc chuyện gì tốt lành. Những kẻ càng quyền cao chức trọng càng có khả năng bên trong là người lập dị cổ quái, càng khó hầu hạ hơn. Chính bởi họ có tiền, nên dù có đánh chết vài tên nô lệ cũng chẳng mấy bận tâm, người trước ngã xuống, người sau đi lên, lại có thêm một tên nô lệ mới.
Mạch Đề khẽ đạp Tạ Cửu một cái, giọng nói hàm ẩn đe dọa: "Tao nói trước cho mày, lần này mày được người ta mua về mà lại tiếp tục trốn đi, tao sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho mày."
Đúng lúc này, cửa trại nô lệ mở ra, ánh mặt trời rọi qua rèm cửa in lên nền đất một bóng người mảnh mai. Người giữ cửa thụ sủng nhược kinh kêu lên: "Chao ôi, sao ngài lại tự mình tiến vào nơi này. Ai da... Ngài cứ chờ ở bên ngoài là được, tên nô lệ kia lập tức sẽ được đưa ra."
Không rõ người mới đến nói gì cùng tên giữ cửa, chỉ nghe tên giữ cửa sững sờ đáp: "À à, được ạ." Lập tức gã khom người, ân cần kéo rèm cửa cho người đó.
Rèm cửa được cuốn lên, làn gió Tây Vực len qua khe cửa thổi vào. Một thiếu nữ mặc áo choàng đỏ đứng ngược với ánh sáng, chui vào trại nô lệ nhỏ hẹp, dơ bẩn. Vô số bụi bặm dưới ánh mặt trời biến ảo mù mịt bay, đây là một thiếu nữ trẻ tuổi trạc mười lăm, mười sáu. Mái tóc đen mượt của nàng khẽ phiêu phất, đai buộc bằng lông vũ đỏ đón gió khẽ lay động, mắt hạnh môi đỏ, da thịt như ngọc tạc, đôi mắt vì kinh ngạc mà khẽ mở to, như ánh bình minh rạng rỡ, xinh đẹp không gì sánh được.
Gần mười năm làm diễn viên, tắm trong ánh đèn flash, ở Ninh Tịnh luôn vô thức tỏa ra khí chất như phủ hào quang vạn trượng. Nàng chỉ là đứng đó thôi, cả trại nô lệ ẩm thấp kia như vì sự có mặt của nàng mà tràn đầy vẻ cao quý, lộng lẫy tựa ngọc sáng.
Đôi mắt Tạ Cửu chầm chậm mở to, trong tầm mắt mơ hồ kia, ánh hào quang hư ảo như dần dần trùng khớp với một người khác, trong nháy mắt ấy, ánh dương xán lạn đã lâu lắm rồi không chạm được cuộc sống tăm tối của hắn, đã lâu lắm rồi bị ngăn cách với thế giới trong đây, chợt khiến người ta hoa mắt mê mẩn.
Hơn mười tên nô lệ như bị sét đánh, nhìn đến ngây ngốc---đây chẳng lẽ là quý nhân muốn mua Tạ Cửu mà Mạch Đề nhắc đến? Người này, người này thật trẻ, thật xinh đẹp!
Hai mắt Mạch Đề tỏa sáng, chân chó chạy tới, cái lưng gập xuống khom khom, cười nói: "Ai da, Ninh cô nương, sao ta lại có thể không biết xấu hổ mà bắt ngài vào trong đây để xem thế này, kỳ thật ngài cứ ở phòng chờ trang nhã ngoài kia là được, trong này bẩn lắm."
Ninh Tịnh không đáp lời, cau mày quay đầu xem xét một vòng trong này.
Đây là một doanh trướng được xây bằng gỗ. Trần nhà rất thấp, chỉ cần giơ tay là có thể sờ đến nóc. Không có cửa sổ, chỉ ở mái lợp và mấy lỗ thông gió nhỏ. Trên xà nhà treo một chiếc đèn nến, khung cảnh bí bách tối tăm. Chỗ ngủ chỉ tùy tiện đặt vài manh chiếu rách, không có chăn mền chống lạnh. Có thể thấy, ai không kịp đoạt lấy chiếu, buổi tối sẽ phải trực tiếp ngủ trên mặt đất.
Trong không khí tràn ngập mùi nấm mốc ẩm thấp. Ở một nơi thường xuyên hạn hán như Mạc Bắc còn có thể hun ra mùi nấm mốc, rõ ràng trong đây đã lâu không được nhận ánh mặt trời. Chưa nói tới việc phải sinh sống ở đây, ngay cả một người bình thường chỉ đứng trong đây chốc lát thôi đã cảm thấy không chịu nổi.
Mấy năm kia của Tạ Cửu, là bị giam cầm ở nơi này ư?
Chao ôi, trại nô lệ này quá sai lầm, quá sai lầm rồi.
Việc đọc cốt truyện hệ thống cung cấp cho là một chuyện, tận mắt trải nghiệm là một chuyện, cứ nghĩ tới việc một đứa bé tám tuổi đã phải vẫy vùng sống sót ở một nơi như vậy, trong đầu Ninh Tịnh bỗng cảm thấy khó chịu: "Người ta muốn là ở trong này?"
Mạch Đề vội vàng tránh thân hình vạm vỡ của gã, chỉ chỉ Tạ Cửu: "Dạ, Ninh cô nương, nơi này chúng ta chỉ có mỗi một tên nô lệ tên Tạ Cửu thôi, chính là nó ạ."
Ninh Tịnh thuận theo hướng gã ta chỉ, quả nhiên thấy một người trong phòng duy nhất trên mặt không dán gạch men, có chút ngạc nhiên.
Một đứa trẻ trạc tám, chín tuổi đang ôm gối ngồi quỳ trước cột nhà. Trên thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo khoác một bộ quần áo cũ kỳ không vừa người, mái tóc xơ xác tuỳ tiện buộc sau gáy, móng tay nham nhở như bị chó cắn. Gò má gầy guộc khiến đôi mắt to tròn kia càng nổi bật, hàng lông mi dài run run bất an.
Ninh Tịnh cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Không phải đấy chứ, cái tên tiểu tử gầy quắt queo xấu xa này là đại boss phản diện Tạ Cửu phong vân một cõi trong tương lai đấy ư? (⊙口⊙)
Nàng vốn cho rằng, dù sao chỉ số thông minh của Tạ Cửu không thấp, phản ứng hòa hợp hẳn cũng không tồi. Hiện tại nàng mới ý thức, mình đã nghĩ quá đơn giản.
Để có thể tu luyện thành một thiếu niên tâm cơ cần có thời gian. Cuộc sống sau này của Tạ Cửu xác thực sung sướng. Nhưng khi còn thơ ấu, trình độ rèn luyện vẫn chưa tới, ở nơi này hẳn bị người ta bắt nạt.
Mạch Đề quan sát vẻ mặt nàng, trong lòng âm thầm cân nhắc--- nếu muốn chọn một tên nô lệ đạt tiêu chuẩn, nhìn bộ dạng gầy yếu này của Tạ Cửu, trong trại nô lệ cùng lắm chỉ xếp cuối xe. Quý nhân này chỉ sợ đang do dự có nên mua nó hay không.
Sợ mối làm ăn chạy mất, Mạch Đề cuống quýt nói: "Ninh cô nương, nếu ngài không hài lòng tên nô lệ này có thể xem qua những tên khác..."
"Không cần, ta sẽ mua hắn." Ninh Tịnh hồi thần, chặn lời gã, móc từ trong ngực một túi thêu tinh xảo, thơm phức, trong có đựng tiền, ném vào tay gã ta.
Mạch Đề vội vàng lấy hai tay đón lấy, bóp bóp, hai mắt tỏa sáng, vui sướng rạo rực: "Đa tạ Ninh cô nương."
Người dưới này là Tạ Cửu của nàng. Ninh Tịnh sải bước tiến về phía Tạ Cửu, đôi ủng da hươu thượng hạng sột soạt trên nền đất tro bùn.
Cổ họng Tạ Cửu co rút, cuộn mình nhìn nàng bằng ánh mắt có hoài nghi, có bất an, thậm chí cả vẻ chờ mong cùng nỗi sợ hãi bị đè nén.
Mạch Đề vừa lúc đếm xong tiền, ân cần nói: "Ninh cô nương, xin ngài chờ một chút, ta lập tức sai người trói chặt tên nô lệ này, đưa nó đến phủ của ngài."
"Không cần." Ninh Tịnh một câu từ chối. Nàng ngồi xổm người xuống, đưa tay ra với Tạ Cửu, lòng bàn tay hướng lên, năm ngón tay khép lại, ôn tồn nói: "Ta mua ngươi."
Tạ Cửu kinh ngạc mở mắt.
Đây là... muốn dắt tay hắn ư?
Dường như muốn xác định xem có thể tin đối phương hay không, Tạ Cửu do dự hồi lâu. Bàn tay Ninh Tịnh thủy chung vẫn kiên nhẫn dừng lại giữa không trung.
Cuối cùng, Tạ Cửu từ từ đưa tay đặt vào lòng bàn tay nàng.
Gương mặt Ninh Tịnh lộ ra một nụ cười khe khẽ, dịu dàng không nói lời nào, nắm chặt tay, đứng lên. Tay Tạ Cửu rất lạnh, cũng rất bẩn, tương phản rõ rệt với bàn tay trắng mịn, ấm áp, mềm mại của nàng: "Đi thôi."
* * *
Sau nửa canh giờ, xe ngựa chở hai người xuyên qua đường phố tấp nập, trở lại phủ đệ nơi Ninh Tịnh ở, cũng chính là nơi ở của Vũ Văn Thước.
Sau khi trưởng thành, Vũ Văn Thước rời khỏi hoàng cung, tự lập phủ đệ. Nơi ở của Hoàng tử dĩ nhiên hơn xa nơi ở của đám quý tộc bình thường khác, cả khu đất lớn nghiễm nhiên chễm chệ một tòa trang viên nhỏ, do sở thích, bên trong còn trang bị cả thảm cỏ xanh mướt để huấn luyện cưỡi ngựa.
Gần đây, y bận tối mặt lo chuyện náo loạn do hạn hán ở ngoại thành nên không ở lại trong thành Ma Khiên. Phỏng chừng nửa tháng nữa không gặp mặt.
Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ, Ninh Tịnh nhảy xuống xe, không cẩn thận hơi động vào miệng vết thương, nhe răng trợn mắt nửa giây.
Quản gia tiếp đón nhìn thấy Ninh Tịnh sau khi ra ngoài một chuyến, đằng sau dắt về một thằng nhóc, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ninh Tịnh phân phó nói: "Xin chuẩn bị cho ta nước nóng, kim sang dược, một bộ y phục sạch sẽ, rượu, nước ấm, vải xô, tất cả đều mang đến nội viện của ta."
Kể từ sau khi nguyên chủ làm những chuyện kinh thế hãi tục, đã không còn chuyện gì nàng làm có thể khiến đám người hầu động tâm nữa cả. Bởi vậy, lần này nàng về, dẫn theo một thằng nhóc con trở về, trong lòng mọi người âm thầm bàn tán nhưng trên mặt không lộ ra bất cứ vẻ mặt kỳ quái nào. Chỉ rối rít cung kính nói: "Vâng."
Đi qua một trang viên có phong cảnh u tĩnh tuyệt đẹp, Ninh Tịnh trực tiếp đưa Tạ Cửu tới gian phòng của mình. Cái tên Vũ Văn Thước này rời đi, đội thị vệ trong phủ cũng bị mang đi phân nửa, dọc đường nghe im ắng.
Nơi nàng ở là một khoảnh sân ven hồ trong phủ đệ, có cảnh sắc tương đối u nhã. Vũ Văn Thước rất có tâm, an bài cho nàng một nơi ở có diện tích vừa phải, không quá lớn đến khiến người ta hoảng hốt, cách bố trí thoải mái, ấm áp lạ kỳ.
Người trong phủ làm việc rất nhanh chóng, kim sang dược rất nhanh đã chuẩn bị xong. Vừa lúc Ninh Tịnh đặt mông ngồi xuống ghế, đã có một người ôm thùng gỗ đựng đủ thứ đồ mang tới.
Ninh Tịnh chà xát tấm lưng đau nhức của mình--- aizz, kỹ năng ôm đùi vàng của nguyên chủ có thể coi là xuất sắc. Vừa nhàn rỗi vừa có tiền tiêu, còn có người giúp việc để sai sử. Nếu không để lại một đống cừu hận sau lưng nàng như vậy thì hoàn mỹ.
Dưới nền gạch có đốt địa long, phòng ngừa âm hàn nhập vào cơ thể. Cho dù đi chân trần cũng ấm áp. Đã lâu lắm rồi Tạ Cửu chưa bao giờ đến một nơi ấm áp như thế. Hắn vuốt vuốt cái bụng vẫn đang âm ỉ đau của mình, nhìn Ninh Tịnh có vẻ không muốn bắt hắn làm việc, nghi ngờ nhấp nhấp đôi môi khô khốc, ôm đầu gối ngồi xuống nơi có địa long ấm áp nhất.
Vài hạ nhân đi tới đi lui trước mặt hắn, ào ào đổ vào trong thùng gỗ từng xô nước nóng, còn rắc lên rất nhiều cánh hoa.
Hơi nước bốc hơi, hơi nóng ấm áp lan tỏa, trong gian phòng nho nhỏ không có bình phong, Ninh Tịnh đứng trước thùng tắm, cởi áo choàng đặt trên mặt bàn, nói gì đó với thị nữ bên cạnh. Tạ Cửu xuyên qua làn sương khói mờ mịt nhìn sang. Chỉ cảm thấy đôi lông mày luôn giương cao ngập vẻ kiêu ngạo của nàng lúc này trong hơi nước mông lung bỗng trở nên nhu hòa.
Sau khi tất cả người hầu lui ra ngoài, cánh cửa bị đóng lại. Ninh Tịnh vén tay áo đi về phía Tạ Cửu.
Tạ Cửu ngước đầu nhìn nàng ngày càng đến gần hơn, sống lưng bất giác thẳng tắp, vừa căng thẳng luống cuống, lại mang chút chờ mong.
Ninh Tịnh gãi gãi đầu, cũng ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, suy nghĩ một chút, bắt đầu cất lời: "Ngươi tên Tạ Cửu đúng không?"
Tạ Cửu gật đầu.
Ninh Tịnh ồ một tiếng, lại nói tiếp: "Là chữ "cửu" nào? Ngươi thử viết lên tay ta xem."
Tạ Cửu đưa tay ra. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, tay đưa đến giữa không trung lại rụt về, đầu tiên chà lau trên y phục mình, sau đó mới đặt lên lòng bàn tay trắng nõn của Ninh Tịnh, từng chút từng chút viết xuống một chữ "Cửu".
"Vương" là vương giả làm vua trăm tướng, "cửu" là trường tồn và hòa bình dài lâu.
Một thời gian dài không viết chữ, cảm giác sao nó xa lạ.
"Hóa ra là chữ "cửu" này. Ta biết." Ninh Tịnh nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: "Như vậy, về sau ta gọi ngươi Tiểu Cửu đi."
Tạ Cửu giật mình, rầu rĩ đáp: "Ừ."
Nhìn ánh mắt Tạ Cửu với mình đã buông lỏng sự cảnh giác, Ninh Tịnh vò đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Cửu, ngươi cởi áo ngoài xuống để ta xem qua. Ta muốn nhìn xem trên người ngươi có vết thương nào không thể dính nước hoặc không thể dùng kim sang dược."
Máu tanh trong cổ họng như bị hơi nước ấm áp xua đi, Tạ Cửu yên lặng nuốt xuống một ngụm nước bọt vị gỉ sắt, bàn tay lần đến chỗ tà áo, cởi bỏ từng chiếc cúc, lộ ra thân thể.
Làn da kia của hắn hoàn toàn khác xa sắc vàng nến trên gương mặt, cực kỳ trắng, tuy vậy lại là loại trắng yếu ớt, không mạnh khỏe, dưới làn da mơ hồ nhìn thấy từng đường xám xanh. Xương sườn lộ ra, những vết thương cũ trên phần lưng gầy gò càng thêm rõ nét, trên đùi cũng có mấy vết thương chằng chịt. Ninh Tịnh nhìn quanh hắn một vòng, quả nhiên, ngay cả trên bắp chân cũng bị thương. Toàn thân trên dưới không tìm được nơi nào bạch ngọc lành lặn.
Ninh Tịnh chau mày, có chút đau lòng. Tên nhóc con xấu xa này mới chỉ mấy tuổi đầu thôi mà. Những đứa trẻ mười tuổi bình thường khác có khi giờ này đang làm nũng trong lòng mẹ, ở trường học vô tư vô lự học bài, sau khi tan học sẽ cùng bạn bè chơi bóng đá. Vậy mà tên nhóc này toàn thân không chỗ da nào lành lặn. Nào có nhìn thấy dáng vẻ của một Hoàng tử một nước lớn mênh mông bạt ngàn chứ, thậm chí còn chẳng bằng một đứa trẻ trong xóm nghèo.
Thật ứng với câu nói "Nhân vật phản diện làm bằng sắt, ào ào ngược đãi đến như sông".
Đánh không chết đuổi không đi, theo một cách nào đó, đây cũng coi như một phương thức ăn gian của nhân vật phản diện nhỉ.:((
Ánh mắt Ninh Tịnh chậm rãi hạ xuống, kinh ngạc dừng lại, thoáng chốc cơn phẫn nộ bốc lên đỉnh đầu.
Trên bụng của Tạ Cửu, ấy vậy lại có một khối lớn máu tím bầm! Chỗ xuất huyết dưới da tạo thành màu tím thẫm, nhìn thấy mà giật mình. Tựa hồ bị vật nặng đả thương. Căn cứ vào hình dáng của đống máu bầm ấy, đoán chừng là bị người đá thương.
Khối máu ứ đọng lớn như thế, rõ ràng khi đá, kẻ kia không chút lưu tình, chỉ nhìn thôi đã thấy đau. Lũ nô lệ trong trại nô lệ kia thật quá ác độc, sao có thể ra tay nặng như thế với một đứa trẻ.
Đầu ngón tay Ninh Tịnh khẽ run, nhẹ nhàng đụng một cái: "Đây là bị đá lúc nào?"
Tạ Cửu rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Hôm nay."
Đúng lúc này, hệ thống cất tiếng: "Đinh! Chúc mừng kí chủ thành công mua Tạ Cửu về. Độ hoàn thành cốt truyện tăng lên, tiến độ trước mắt là 10%."
Ninh Tịnh ở trong đầu nói: "Sao lâu như vậy cậu mới thông báo?"
Hệ thống ngừng một lát, thẹn thùng đáp: "À thì, hệ thống bọn tôi là bản kinh điển, vẫn chưa update, tốc độ hơi chậm, vừa rồi hơi đơ tí. Nếu kí chủ cô thăng cấp, tổng bộ sẽ trang bị cho cô hệ thống cao cấp hơn."
Ninh Tịnh nghẹn học trân trối, gật đầu: "Rõ rồi."
Hệ thống nói: "Đinh! Nhiệm vụ nhánh xuất hiện--- giúp Tạ Cửu tắm rửa một lần, sau khi hoàn thành có thể tăng giá trị nhân phẩm thêm 5 điểm. Xin hỏi kí chủ có muốn tiếp nhận hay không?"
Ninh Tịnh đáp: "Đương nhiên tiếp nhận." Dù sao nàng vốn dự định sẽ tắm rửa cho Tạ Cửu, bây giờ còn có thể giúp nhân vật phản diện vui hơn, chẳng phải là càng tốt hay sao?
Hệ thống: "Đinh! Nhiệm vụ nhánh bắt đầu: Xin hãy hoàn thành trong vòng nửa canh giờ nữa. Một khi nhiệm vụ bắt đầu, người thua sẽ bị trừ 20 điểm giá trị nhân phẩm."
Ninh Tịnh: "???" *nghi vấn-ing* (→_→)
Đợi chút, hoàn thành thưởng 5 điểm, thất bại giảm 20 điểm?
Đây là quy tắc bất công gì a a a! *lật bàn* (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hệ thống: "Thời gian đếm ngược bắt đầu."
Ninh Tịnh: "..." Hệ thống rác rưởi, quy tắc rác rưởi.
Chỉ còn dư lại nửa canh giờ, Tạ Cửu lại hệt như người nguyên thủy, muốn tắm rửa sạch sẽ phải biết sắp xếp thời gian đúng cách, những thứ khác đợi lát nữa bàn sau. Ninh Tịnh vỗ vỗ đầu gối, để Tạ Cửu vào trong bồn tắm của mình. Trên người hắn quá bẩn, cho dù muốn bôi thuốc, ít nhất cũng phải tắm sạch sẽ trước.
Nhiệm vụ của hệ thống là "Giúp Tạ Cửu tắm rửa", không nói cụ thể là phải làm thế nào, Ninh Tịnh cầm cái gáo nước múc đổ lên người Tạ Cửu mấy lần.
Rửa lần đầu, nước biến thành màu đen. Ninh Tịnh lập tức gọi người đổi nước, sau khi để Tạ Cửu chà lau ba lượt, nàng một bên xối nước, cuối cùng cũng tẩy sạch đống bùn đất. Thứ mùi là lạ trên người thay bằng hương thơm ngào ngạt của cánh hoa.
Để phòng bên cạnh lại cho người hầu dọn dẹp, Ninh Tịnh dẫn Tạ Cửu trở lại gian phòng của mình.
Sau khi tắm gội sạch sẽ, Tạ Cửu khoác lên mình bộ xiêm y thơm phức, bóng người tròn tròn nho nhỏ ngồi trên chiếc giường mới tinh, cùng bộ dáng tiểu khất cái (nhóc ăn mày) lúc trước như hai người khác biệt. Một quả đầu rối bù xơ xác bị Ninh Tịnh mạnh mẽ chà gội, giờ hãy còn ướt nhẹp chưa lau khô, mềm mại rủ trên trán.
Hệ thống: "Nhiệm vụ nhánh hoàn thành, giá trị nhân phẩm +5. Giá trị nhân phẩm hiện giờ: 25."
Giá trị nhân phẩm đến tay, mặc dù quy tắc rất lừa người nhưng xem ra cũng không khó lấy.
Ninh Tịnh lau khô tay, đi hướng về phía cạnh giường.
Ánh sáng ngời từ chiếc đèn lồng hoa mỹ rọi xuống, Ninh Tịnh tự mình tiến vào trong, rốt cuộc lần đầu tiên thấy rõ vẻ ngoài của Tạ Cửu.
Dưới làn mi cong cong rủ là một đôi mắt vừa tròn vừa to, tựa như phong hỏa tinh vân trong đêm tối, khiến con mắt người ta cũng lấp lánh theo. Mũi như ngọc tạc, bờ môi nhỏ yếu, bề ngoài hơi mang vẻ mềm mại đáng yêu. Cũng may, trong đám con nít ở Trung Nguyên, mắt mũi hắn coi như trung tính, trung hòa nữ khí. Rõ ràng gò má gầy đến thoát hình, đường căm ở cằm vẫn giữ nguyên sự nhu hòa, có thể thấy rõ vẻ đẹp tận trong xương, thật ứng cho một câu "Dung tú cốt kỳ, mi mục như họa". Điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là sắc mặt không tốt lắm.
Cậu nhóc xấu xa lại có một gương mặt đẹp đến vậy.
Từ gương mặt nhìn xuống, khung mày Tạ Cửu hơi cao, khiến đôi mắt như sâu hơn, điểm xuyết trên hàng lông mi dài kia là những giọt nước óng ánh, nhìn đặc biệt vô tội.
Ninh Tịnh: "..." Trong đầu nàng đột nhiên nhảy ra một câu nói--- hay cho một đóa tiểu bạch hoa nhu nhược nằm sấp sấp.*
(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) ( ̄_ ̄)・・・
Ai có thể ngờ rằng sau này khi hắn lớn, xì-tai shoujo* ngọt ngào lại nhảy thẳng sang manga kinh dị khủng bố chứ.
(*)một đóa tiểu bạch hoa nhu nhược nằm sấp sấp: khụ khụ, với đầu óc bay cao bay xa, các bạn cứ tưởng tượng thế này ạ: một em ái nhu nhược yếu đuối khóc lóc nằm sấp trên giường... khụ khụ...
(*) shoujo manga: truyện tranh lãng mạn dành cho thiếu nữ