Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 32

"Bạn gì?" Đặng Phác Ngọc mờ mịt: "Anh nói cái gì thế?"

Văn Tranh nhìn cậu ta, nói mơ hồ: "Cậu không phải bạn của tôi à?"

"Hả?" Đặng Phác Ngọc phát khùng: "Cái gì cái gì, em không làm bạn của anh đâu, anh là ba ruột của em –" Cậu ta vừa nói ba láp ba xàm vừa mở khung bình luận của mình ra, sau khi mặt hết xanh rồi trắng, muốn nói lại thôi, cuối cùng hiên ngang lẫm liệt vỗ ngực "Đúng rồi! Em là bạn của anh!"

Văn Tranh: "...."

Đại Vương chả hiểu mô tê chi sất: "Cái gì?"

Sơn Vũ Dục La lúng túng nói: "Không có gì, chúng ta đọc nhật ký tiếp thôi."

Mọi người ngừng nghĩ lung tung, dời sự chú ý của mình về phó bản.

Tuy khi nãy hồn Văn Tranh treo ngược cành cây, nhưng vẫn có nghe mấy từ quan trọng: "Sau khi mẹ nuôi chết, nam chính gặp được một cô gái rất giống mẹ nuôi mình, cuối cùng rơi vào lưới tình với cô ấy, sau đó kết hôn."

"Đúng vậy, bọn họ kết hôn." Sơn Vũ Dục La lặp lại: "Sau khi kết hôn xong thì sống ở đây, bởi có nhắc đến năm mới, rồi ngày kỷ niệm linh tinh các thứ...nếu dựa theo logic bình thường, vậy cũng ít nhất là mười năm trôi qua rồi."

Đặng Phác Ngọc nghiêm trọng lôi một tờ giấy ở góc vào chính giữa bàn: "Sau đó vợ anh ta chết."

Mọi người: "...."

Cuối cùng mọi người cũng có thể hiểu sơ sơ nội dung của cái phó bản này rồi.

Đặng Phác Ngọc cười ha ha: "Tai nạn xe cộ không thấy xác, lần này lại là đi cắm trại nhưng cháy lều, cho nên chết mất xác? Đừng nói tiếp theo đến con gái nam chính nhé? Bởi vì cô trường sinh bất lão?

Biểu cảm của Đại Vương trở nên kì kì: "Cô gái này là yêu quái?"

Đặng Phác Ngọc: "Hay bị bệnh gì đó?"

Nửa tiếng sau.

Mọi người vật vã đi đến trung tâm mê cung, rồi lại thoát khỏi BOSS zombie lần nữa.

Bước lên gác mái, thấy cái bàn thờ thứ hai, và tấm hình thờ thứ hai.

Ừ thì.....cứ như chị em sinh đôi với mẹ nuôi, chỉ đổi kiểu tóc và phong cách ăn bận mà thôi.

Cái gác mái này khiến mọi người rét run, đặc biệt là khi bị hai cô gái giống hệt nhau kia nhìn chằm chằm trong hoàn cảnh sương khói lượn lờ, cái cảm giác ấy thật sự rất kinh khủng khiếp.

Đặng Phác Ngọc run rẩy đẩy cửa sổ, quả nhiên y chang khi nãy, một đoạn phim ngắn xuất hiện.

Nam chính vô tình gặp được thiếu nữ văn chương tiểu Doanh ở nhà sách, bởi vì gương mặt giống hệt mẹ nuôi, khiến nam chính cảm thấy vừa tò mò vừa thân thiết với cô nàng.

Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, nam chính ngày càng đắm chìm, cuối cùng rơi vào lưới tình với cô.

Sau khi kết hôn, tiểu Doanh được chẩn đoán là vô sinh, nam chính cũng không vì thế mà ghét cô nàng, ngược lại càng hứa sẽ cùng cô đi đến tận cuối con đường.

Ai ngờ vào năm hắn 45, tiểu Doanh lại bất ngờ qua đời.

Trong chùa, nam chính quỳ gối trên nệm, thành tâm hỏi Phật Tổ: "Có phải vì trái tim nhơ nhuốc của con, khiến con vĩnh viễn mất đi tình yêu của mình hay không?"

Khúc đầu là tình yêu đô thị ngọt ngào, nửa khúc sau là ngược luyến tình thâm, sau khi xem xong ba phút phim ngắn, bốn người lại quay về con đường trồng đầy phượng tím.

Đặng Phác Ngọc: "Yêu quái chắc rồi."

Văn Tranh: "Là yêu quái."

Sơn Vũ Dục La: "Chắc là yêu quái."

Đại Vương tức giận: "Giống yêu quái chỗ đách nào!"

Hắn xông lên đá cửa sắt, quát: "Chui ra đây! Tên giả yêu quái này!" (Tinh Hà: Ra đây! Con yêu quái pha kè kia!)

Cô gái chậm rãi đi lên từ cuối con đường: "Khi nãy cảm ơn mọi người...."

Đặng Phác Ngọc chửi thề một tiếng rồi phóng lại: "Đừng nói nữa chị hai của em, có phải chị tính làm con gái anh ta luôn không? Như vậy không tốt đâu, chị chiếm đóng hết quãng đời của người ta rồi, cả một cuộc đời lúc nào cũng là chị, đây là chấp niệm đó! Chấp niệm rồi sẽ sinh ra nghiệp chướng, sẽ khiến chị bị oán khí quấn thân....chị đừng có nói là chị tính chờ nam chính chết rồi lôi xác đến bên cạnh chị đó nha, biến thái lắm đó!"

Cô gái: "....."

Cô gái bỗng nhiên nói: "Tôi không nhớ rõ, người tôi yêu còn ở trong kia, tôi muốn tìm ký ức đã mất của mình...."

....!

Bốn người mệt lả người sau khi tìm được mớ nhật ký của nam chính lần thứ ba, ngồi nghỉ trong phòng khách.

Đại Vương dựa vào lưng ghế sofa lười biếng nhắm mắt, Đặng Phác Ngọc nghịch một chậu hoa mọng nước nào đấy bên bệ cửa sổ, Văn Tranh gắn bút bi trên bàn, hồi nãy Đại Vương bấm hư rồi, anh cần phải sửa lại một chút.

Sơn Vũ Dục La – con người duy nhất nghiêm túc giải câu đố: "...."

Hắn bình tĩnh nói: "Mọi người không muốn nghe kể chuyện hả?"

Văn Tranh: "Anh đọc đi, tôi nghe đây."

Mọi người:

-Lát lên lầu lấy cây khác là được rồi, sửa chi vậy?

-Lầu trên biết cái gì chứ, bút này là do Ngọc Trai bấm hư

-Trời wow cây bút tinh xảo thế này, có thể bị bấm hư, sau đó có thể tháo ra sửa nữa hả?

-Z đại quả là người đàn ông tốt mà, đồ điện trong nhà hư chắc ảnh cũng sẽ sửa hen?

-Trông có vẻ là thế...nhỉ?

-Tỉnh lại đi! Bây giờ còn cần tự sửa đồ điện à!!!

Cho dù câu đố có mới lạ đến thế nào, gặp nó tận ba lần, ai cũng không có hứng nổi, Sơn Vũ Dục La đọc sơ qua, sau đó tóm tắt.

Nam chính bước sang tuổi năm mươi, tuy không đến mức lẻ loi hiu quạnh, nhưng thật sự chẳng có mấy người thân thiết.

Hắn là cô nhi, sau khi mẹ nuôi chết thì cũng mất trưởng bối, sau khi vợ chết thì cũng không còn bạn đời, bạn bè ít ỏi ai cũng có gia đình của bản thân, hắn bệnh cũng chẳng muốn phiền người khác, cho nên tự vào bệnh viện nằm.

Giường kế bên là một ông cụ bệnh nặng.

Bởi vì nhà nghèo, không chữa trị kịp thời, khiến cho khi ông vào bệnh viện thì bệnh trạng đã chạm ngưỡng nguy kịch.

Ông cụ có một cháu gái mới mười sáu, cũng đã bỏ học đi làm, sau khi ông bệnh thì luôn ở bên chăm sóc ông, vừa chăm sóc vừa đi làm, rất vất vả.

Nam chính lại hết hồn, bởi vì người cháu gái này y chang mẹ nuôi/vợ của hắn.

Ba người còn lại: "Ồ."

Cháu gái này giúp nam chính rất nhiều lần, nhưng nam chính đã sớm qua cái tuổi tình cảm mãnh liệt, nhìn cô nhiều thì cũng chỉ nhớ lại quá khứ nhiều hơn mà thôi.

Một ngày nào đó sau khi xuất viện, hắn vô tình bắt gặp cảnh cháu gái bị bắt nạt, cứu cô xong mới biết, ông của cô cũng đã mất, bây giờ chỉ còn một mình, không người thân không thích.

Nam chính rất thương xót cô, nên nhận cô làm con gái nuôi.

Vốn dĩ muốn thuê cho cô một căn nhà, nhưng cháu gái cứ nhất định phải ở chung nhà với hắn, chăm sóc hắn, vì thế hai người lại quay về biệt thự.

Đại Vương hơi trợn mắt, lười nhác sờ móng tay: "Các ngươi hiểu lầm yêu rồi."

"Này chắc chắn là con người, yêu sẽ không bao giờ làm chuyện này.

Nếu thích tên này như vậy, chắc chắn sẽ nói thân phận của mình cho anh ta biết, cho dù có nhốt anh ta lại một chỗ cũng vẫn sẽ nói.

Mà dùng phương pháp giấu giếm phức tạp thế này hết lần này đến lần khác, chỉ có nhân loại dối trá mới có thể làm."

Quan điểm của hắn ta rất kì lạ, Văn Tranh nói: "Này chỉ là cốt truyện của phó bản thôi, thế giới cũng không thật sự có yêu quái."

Đại Vương vừa nghe đã bực bội, nhưng không muốn cãi nhau với anh, cho nên lựa chọn ngậm mồm.

Đặng Phác Ngọc ôm chậu bông ngồi xuống trước bàn, hỏi Sơn Vũ: "Thế nữ yêu....chị hai này chết nữa hả?"

Sơn Vũ thả tờ nhật ký cuối cùng xuống: "Không, nam chính chết già trước, sống đến 80 tuổi."

Đặng Phác Ngọc thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra chị ấy thật sự là người, thế sao chị ấy mất trí nhớ?"

Văn Tranh đứng dậy: "Đi thôi."

Mỗi một góc trong mê cung, Văn Tranh đều đã đi qua hai lần.

Dải lụa đỏ kia tạm thời chưa được nhắc đến trong cốt truyện, nhưng lần nào Văn Tranh cầm nó, sau đó đuổi BOSS một vòng quanh mê cung, cô cũng sẽ tự biến mất, cứ như bị lạc trong dòng thời gian.

Lúc này cả bốn bước vào trung tâm phòng, ngay lúc bước vào đã bật công tắc cảnh giác.

Nơi này không còn là phòng ngủ của nữ chủ nhân căn nhà nữa, mà là một biển hoa rộng mênh mông.

Một biển hoa phượng tím mênh mông, nhiều đến mức khiến mắt người nhìn đau rát, giữa biển hoa có một tế đàn bằng đá khá lớn, rất có cảm giác thời tiền sử.

"Cho nên cuối cùng cổ có phải người không vậy? Sao lại trường sinh bất lão? Mất trí nhớ?" Đặng Phác Ngọc lẩm bẩm "Chẳng nhẽ không phải yêu quá, mà là trúng bùa ngải hay bị nguyền rủa gì đấy...."

"Chạy!" Văn Tranh bỗng nhiên hô to, Đặng Phác Ngọc hét một tiếng, sau đó xoay người vọt thẳng vào rừng cây – bốn BOSS zombie xuất hiện cùng một lúc, một con đuổi một người, mấy cái cây vốn bình thường lại di chuyển, sau một trận trời đất rung chuyển, biển hoa bát ngát biến thành một mê cung!

Tuy anh đã nhớ rõ cái bản đồ của cái mê cung kia, nhưng đột nhiên bị vứt vào nơi này khiến anh hơi mất phương hướng.

Nếu anh đi từ lối vào vào mê cung, anh có thể dễ dàng đoán ra được mê cung này có giống cái ở ngoài hay không, nhưng đột ngột bỏ quẳng vào, khiến thời gian kiểm chứng bị kéo dài.

Và BOSS thì dí sát nút sau lưng.

Đạp lên những cánh hoa, vì vừa giải quyết BOSS trong tình trạng bị rượt, nên Văn Tranh phải tốn nhiều sức hơn bình thường mới có thể đập chết BOSS, tiếc là mới đánh chết BOSS xong, game đã báo đội chỉ còn ba người, Đặng Phác Ngọc game over.

"...." Văn Tranh thở hồng hộc, thất vọng lắc thước, thế hết vội rồi.

Sơn Vũ Dục La thông minh, Đại Vương lợi hại, không ai cần anh lo lắng.

Sau khi ra khỏi mê cung, tế đàn lại xuất hiện trong tầm mắt.

Hai người còn lại vẫn chưa ra, anh cũng không đợi, dẫn lên cánh phượng bước vào trước.

Rung lắc ngắn ngủi trôi qua, từng cây nến bừng cháy, trước mặt là một đại sảnh hình tròn, trên tường vẽ đầy phù văn màu đỏ.

Văn Tranh chậm rãi đi sang, ngước mắt nhớ kỹ từng vị trí, thứ tự của phù văn.

Phù văn bất quy tắc cần tập trung tinh thần, thế nên cho đến khi sau lưng Văn Tranh xuất hiện thêm một người nữa, anh cũng chưa phát hiện.

Lại một khoảng thời gian trôi qua, bỗng có tiếng cười vang lên sau lưng anh: "Cảm giác tồn tại của tôi thấp đến thế ư?"

Văn Tranh đang lẩm bẩm gì đấy trong miệng, bị giọng nói đột nhiên vang lên dọa sợ hết hồn, lúc quay người lại mới hồi thần: "Sơn Vũ."

"Đại Vương đâu?" Sơn Vũ hỏi, Văn Tranh bảo không biết, chắc chưa vào.

Bầu không khí đột nhiên lặng đi, Văn Tranh cảm thấy không quá thoải mái, cho nên lùi về sau một chút.

Anh nhớ đến lần chơi cùng phó bản đầu tiên với Sơn Vũ Dục La, anh bị hắn ép nhét vào một ngăn tủ chung với hắn, phản ứng tự nhiên khi ấy không tính, nhưng giờ càng nghĩ càng thấy không thích.

Giống như có người bắt ép mình phải phá phòng ngự của bản thân, tuy khi ấy tim chệch nhịp, nhưng lại không mãi mãi.

"Tôi nhét hộp kim chỉ vào cột đá ở trung tâm." Sơn Vũ Dục La nói: "Chỉ cần nhét một cái, xem ra nơi này cho phép giảm số lượng."

"Thế cành đào này thì sao?" Văn Tranh đi qua, lấy khỏi balo trang bị một cành đào.

Thứ này xuất hiện rất nhiều trong mê cung lúc nam nữ chính thành vợ chồng, Văn Tranh có cầm mấy cành.

Quả nhiên cột đá có chỗ trống, Văn Tranh nhét cành đào vào, còn thừa lại một vị trí.

Nhìn hình dạng của lỗ trống thì là hình cầu, nhưng lại không biết cụ thể nó là thứ gì.

Văn Tranh nhíu mày: "Khi nãy chúng ta ở trong mê cung trong nhà, không có tìm được thứ có hình như vậy."

"Quả thật không có, chắc là phải tìm ở đây." Sơn Vũ nói, đi sang hướng khác, vừa nhìn phù văn vừa hỏi anh: "Sao Đại Vương còn chưa vào nữa?"

Văn Tranh: "...Chắc là lạc đường?"

"Ha ha, thật ra cậu ta cũng rất thú vị.

Nói chuyện, làm việc, cái gì cũng rất tùy tính."

Văn Tranh vốn không có ý định thảo luận về Đại Vương với người khác, nhưng cái này quả thật là cái anh nghĩ, cho nên cũng ừ một tiếng.

Sơn Vũ Dục La: "Rất hay dùng câu nhân loại mấy người, hơi kì kì nhỉ, cứ như con nít chưa dậy thì xong ấy."

Văn Tranh: "..."

Thật ra anh chẳng nghĩ nhiều đến thế, trực tiếp cho rằng đây là một cách khinh bỉ.

Giống như có người khinh bỉ người nhà mình, thể nào cũng nói "Nhà mấy người vân vân", hay là "Quốc gia của cậu" hay là "Bạn của cậu".....!mà Đại Vương đây phóng to nó lên, lôi toàn thể nhân loại vào.

Vậy nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của anh, không có bằng chứng xác thực nên chỉ có thể nói đỡ cho hắn ta: "Đại Vương là người thẳng tính, ruột để ngoài da, cậu cũng đừng so đo với cậu ấy.

Mà anh cũng nên quản lý fan của cậu một chút đi, mấy lời công kích cá nhân kiểu này dễ bị report lắm."

Sơn Vũ Dục La sửng sốt, hồi sau vẫn không giải thích được gì, chỉ đành cười khổ nói: "Tôi biết, tôi có nói với bọn họ rồi....có vài đứa nhỏ không nghe, để tôi xin lỗi cậu ấy trước."

"Anh có nói, nhưng không nghiêm túc." Văn Tranh nói huỵch toẹt ra, cảm thấy lời Đại Vương nói cũng hợp lý, nghĩ gì nói đấy là một ưu điểm.

"Bọn họ không tự nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, cho là anh thuận miệng nói thế thôi.

Chuyện lần trước của tôi coi như thôi, tôi không so đo.

Nhưng Đại Vương là do tôi kéo vào livestream, do tôi kéo cậu ấy ra ngoài công chúng, tôi cần chịu trách nhiệm hành vi này của mình.

Cho nên fans của anh, tốt nhất nên nghiệm ra điều đấy nhanh một chút, nếu còn nói mấy lời công kích như vậy nữa tôi sẽ report."

Sơn Vũ Dục La: "....."

Hai người đều không chú ý đến việc Đại Vương đã sớm đứng ngoài cửa, trên gương mặt hoang mang nổi vài rặng đỏ.

Hắn ho khan hai tiếng rồi bước vào, ngắt ngang cuộc nói chuyện: "Đây là đâu?"

Văn Tranh cũng hồi thần: "Tế đàn.

Cậu mò xung quanh xem, xem có cơ quan, hay thứ gì đó hình tròn không."

"Thứ gì đó?" Đại Vương bình tĩnh lại "Cái chén này được không?"

Hắn giơ cái chén gốm trong tay lên: "Ta mới móc nó từ trên tường xuống."

Văn Tranh và Sơn Vũ Dục La câm nín không biết nói gì, đến khi thấy Đại Vương chuẩn bị nhét cái chén vào lỗ trống, Văn Tranh đột nhiên nói: "Chờ chút."

Vừa dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của cả hai, anh đi về phía cửa vào, sau đó đi ngược vào trong, vừa đi vừa ghi nhớ phù văn trên tường.

Phù văn vừa chi tiết vừa nhiều, một chữ chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng lấp kín bức tường cao ba bốn mét.

Bước vào đại sảnh trống trải, bốn bức tường xung quanh cộng lại lớn hơn trăm thước, nhưng Văn Tranh vẫn đi một vòng, mới gật đầu với Đại Vương: "Nhét vào đi."

Hộp kim chỉ tượng trưng cho tình yêu của mẹ và con, cành đào tượng trưng cho cuộc sống vợ chồng ngọt ngào, còn chén, chính là tượng trưng cho quan hệ ba nuôi và con nuôi.

Các tín vật đã đầy đủ, cây cột tỏa sáng đỏ, đột nhiên nổ tung – một miếng đá phẳng rơi thẳng xuống đất, trên không trung là đồng hồ đếm ngược, bọn họ có ba phút.

"Trên tấm đá là phù văn!" Sơn Vũ Dục La vội la lên: "Điền vào chỗ trống? Mỗi nhóm đều có ký tự mở đầu không giống nhau.....Tức là phải tìm đoạn tương ứng trên tường, sau đó điền từ còn thiếu vào chỗ trống á hả! Sao nhiều quá vậy!?"

Dưới chân bọn họ xuất hiện ba cây bút lông cộng thêm một thùng sơn đỏ, đoạn phù văn dày đặc trên miếng đá phẳng kia khiến đầu Đại Vương muốn nổ tung.

Văn Tranh không chạy đến vách đá để tìm, mà cầm bút của mình lên, nhắm mắt.

Trong đầu xẹt qua từng hàng từng hàng phù văn khác nhau, giống như đang tra mục lục của một cuốn sách nào đấy, dòng đầu tiên trên miếng đá rất nhanh đã xuất hiện trong đầu của anh, Văn Tranh nhấc bút chấm sơn bắt đầu điền vào chỗ trống.

"Tôi giúp cậu!" Sơn Vũ Dục La cũng cầm bút lên, hắn không có khả năng ghi nhớ thần tốc của Văn Tranh, nên cứ chốc chốc lại phải đi đến bên cạnh bức tường nhìn.

Đại Vương đứng ngoài cửa, không giúp được gì, thành ra có chút lo lắng nhìn đồng hồ đếm ngược.

Phân nửa thời gian đã trôi qua, hắn bỗng nhiên nói: "Có tiếng gì đó?"

Mấy giây sau, một làn gió nhẹ tràn vào trong, tíc tắc sau, một dải cánh phượng tím vọt thẳng vào trong tế đàn!

"** mé!" Văn Tranh đột nhiên bị chắn tầm mắt, bút lông trong tay mém nữa đã rớt xuống đất, mấy cánh hoa này hệt như mấy con bướm đang đập cánh, nhưng tốc độ bay còn nhanh hơn cả ruồi, cứ thế mà kéo cả dòng cả họ đến.

"Cô gái kia là phượng tím thành tinh à!?" Sơn Vũ Dục La kinh ngạc.

"Đại Vương!" Văn Tranh hét: "Cậu giữ dải lụa đó đi!"

Đại Vương nhẹ nhàng nhanh chóng vọt lại miếng đá, đập tay với Văn Tranh – sau khi tiếp bộp vang lên, tay hắn nắm chặt dải lụa đỏ.

Mấy cánh phượng tím kia lập tức đổi hướng, đồng loạt nhắm thẳng về phía Đại Vương, Đại Vương chạy vòng vòng đại sảnh, cố gắng giữ mấy cánh hoa này tránh càng xa miếng đá càng tốt.

Sơn Vũ Dục La cười to: "Nhìn kìa, quả nhiên là yêu quái."

Đại Vương không biết bị ai chọc giận, vừa chạy như ma đuổi vừa rống: "Không phải yêu! Thứ này sao có thể là yêu!"

Không bị mấy thứ kia làm phiền, tốc độ điền của Văn Tranh tăng lên, Sơn Vũ Dục La lại ung dung, cười nói: "Sự thật cũng xuất hiện, hoa yêu thích con người, khi anh ta còn nhỏ thì là mẹ, đến khi anh ta lớn thì thành vợ, rồi khi anh ta già thì thành con gái......thật ra tình yêu này cũng rất hiếm, không biết nên xem là vô tư hay ích kỷ nữa?"

Sơn Vũ Dục La bổ sung: "Hiển nhiên, tình yêu của nam chính với hoa yêu cũng rất chân thành, tình yêu chính là như thế....."

Tụi hoa yêu phượng tím vun vút vọt tới tập kích ngay trước khi Đại Vương kịp tới gần, cứ như muốn đấm cho Sơn Vũ vài đấm vậy: "Ngươi câm miệng lại!"

"Được thôi, tụi bây muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ..." Âm thanh vang lên giữa mớ âm thanh hỗn độn được tạo nên từ sự ma sát của những cánh hoa xung quanh lên đất đá gần đó.

"Nhân loại rất ích kỷ, ai cũng thế!" Gió càng ngày càng lớn, những cánh hoa đập vỡ đất đá khiến cho những tiếng nổ bùm bụp vang lên liên tiếp...!

"Đủ rồi đấy!" Vân Tranh mất kiên nhẫn gạt bỏ mấy cánh hoa bị gió thổi đập lên mặt mình, tức giận gào lên: "Cút hết đi.

Để ông tự điền!"

Thời gian chỉ còn hai mươi giây, Sơn Vũ Dục La giơ bút, mỉm cười nhìn Đại Vương: "Chúng ta thảo luận lại từ đầu đi, mấy thứ liên quan đến tình yêu..."

"Yêu chẳng qua là tham lam, chân thành ở nơi nào!?"

"Im đi!" Đầu Văn Tranh bắt đầu loạn cào cào, không tập trung chú ý được nữa, nhìn cái chỗ trống thật lâu vẫn không điền vào được.

Anh đau đầu quát Đại Vương: "Cậu thì biết cái gì?"

Cậu thì biết cái gì?

Cậu thì biết cái gì?

....!

Không gian xung quanh bỗng đỏ rực, đồ trang trí đỏ khắp nơi và máu đỏ đầy đất, trộn lại thành một màu khiến người khác buồn ói.

Tiếng ồn ào của mọi người, tiếng vũ khí chạm vào nhau, bình rượu ngàn năm vỡ tan tành trên mặt đất, mảnh sứ như tuyết, cuối cùng bị màu đỏ nhấn chìm.

Mỹ nhân đơn thuần trước mặt nở một nụ cười dịu dàng, nhưng từ ngữ nói ra lại khiến hắn kinh ngạc đến mức không nói nên lời —

"Chỉ là một con yêu quái mà thôi, ngươi biết cái gì chứ?"

.....!

Đại Vương ngừng lại, mặt đờ ra, rất nhanh đã bị mấy cánh phượng tím đuổi kịp, bị nhấn chìm trong đại dương sắc tím.

Văn Tranh liếc qua, cảm giác bất an đột nhiên dâng lên.

Loại cảm giác này rất lạ lẫm, cứ như là nỗi sợ sắp mất đi vật gì đấy.

Mình nói sai câu nào rồi? Trước kia cũng không phải chưa từng nói qua mấy câu thế này, sao cậu ta lại tức giận?

Bên tai đã không còn tiếng cãi nhau nữa, nhưng Văn Tranh vẫn không tài nào tập trung nổi, anh nhìn chằm chằm Đại Vương ngập trong sắc tím, do dự một chút mới nói: "Tôi,"

Đại Vương lóe lên, bỗng nhiên biến mất.

Rớt mạng!?

Hay là.....tự thoát

Văn Tranh bối rối, bị Sơn Vũ Dục La đẩy một cái" "Nhanh lên! Còn mười bốn giây!"

"..."

Bởi vì Đại Vương thoát ra, cho nên mấy cánh hoa kia lập tức bay về phía Văn Tranh, đập vào người anh, tuy không đau, nhưng không nhìn thấy rõ miếng đá.

Văn Tranh tức giận nhắm hai mắt, xoay người chạy, nói với Sơn Vũ Dục La: "Anh viết đi!"

Sơn Vũ Dục La nghiêm túc lại, hít sâu.

Còn ba dòng, thời gian vẫn cứ trôi.

Sơn Vũ Dục La nhấc bút, cũng không chạy đến vách tường xem nữa, mà là điền liên tục giống Văn Tranh.

Thời gian còn lại một giây, miếng đá đã được lấp đầy, mấy cánh hoa phượng tím như bừng tỉnh, không đuổi theo nửa, chỉ trôi lơ lửng trên không trung.

Thông báo vang lên, sắp bước vào ending.

"A, tôi điền đúng rồi." Sơn Vũ Dục La cười to: "Tuy cãi nhau một trận nhưng mà.....tiểu Z, tiểu Z?"

Văn Tranh hồi thần: "Xin lỗi, tôi thoát trước."

Vừa dứt lời đã bấm thoát, bỏ lại một mình Sơn Vũ Dục La nhận ca ngợi của mấy người xem.

***

Văn Tranh tháo kính xuống, bật dậy, một tay chống trán, đau hết cả đầu.

Đại Hắc không nằm trên giường.

Kể từ lần ra ngoài kia, cả tuần sau đó, Đại Hắc đều không vui.

Chả xem TV, cũng không nghịch điều khiển, ngoại trừ tích cực lúc ăn ra, còn để Văn Tranh thích làm gì thì làm.

Hôm nay trước khi bắt đầu livestream, Đại Hắc còn đang nằm trên ngai vàng bên gối của anh của nó, ôm cái kính 3D toàn vết xước, trông rất ngoan, sao giờ không thấy đâu hết?

"Đại Hắc?" Văn Tranh gọi mèo, sau đó phát hiện nó kế bên cửa sổ phòng khách.

Nó ngồi trên bệ cửa sổ, mắt nhìn mấy ngôi nhà mở đèn sáng trưng bên ngoài, trông rất cô đơn.

"Muốn ra ngoài chơi sao?" Văn Tranh giơ tay muốn sờ, lại bị nó tránh.

Cảm giác mệt mỏi và buồn bực bủa vây, anh nói: "Đói à? Muốn ăn gì, tao làm cho mày?"

Không đợi Đại Hắc trả lời, Văn Tranh đã vào bếp, một lát sau bưng một đĩa gì đó viên chiên ra.

Anh có chút hốt hoảng, không biết bắt nguồn từ đâu.

Mấy câu Bách Sương nói chạy vòng vòng trong đầu – mèo hoang yêu tự do như yêu mạng, lúc nào cũng hướng về tự do.

Sao Đại Hắc lại nhìn ra ngoài?

Tại sao gần đây nó không vui?

"Đại Hắc." Anh đặt đĩa lên bàn: "Ăn thôi."

Chờ một lúc, mèo vẫn không đến.

Cảm giác khó chịu vì bị hiểu lầm trong game dâng lên, Văn Tranh đau đầu, vỗ mạnh lên bàn, đĩa với ly rung lên, va vào nhau kêu leng keng.

Anh há miệng thở dốc, đi lại sau lưng Đại Hắc, cố nén tức giận nói: "Mày muốn đi?"

Đại Hắc không trả lời.

Văn Tranh mở cửa sổ, nói với nó: "Rồi đấy, mày muốn đi thì cứ việc." Vừa dứt lời lập tức về phòng, kệ luôn dĩa thịt viên chiên trên bàn, đóng rầm cửa lại.

Một đêm mơ mộng đủ kiểu, ngày hôm sau, Văn Tranh loạng choạng vào phòng khách.

Đồ trong đĩa không xê xích gì, mèo cũng không ở.

Văn Tranh tìm khắp nhà, cuối cùng không thể không thừa nhận, Đại Hắc thật sự đi.

Hậu trường nhỏ

Đại Hắc: Bỏ nhà ra đi.

Sẽ về nhanh thôi.

Sắp đổi người.

.