Edit: Củ Cải Đường
Sau khi xong việc, Thư Trạch cuộn tròn người trong lòng Mạc Kham, hưởng thụ cảm giác được hương vị của Mạc Kham bao vây quanh mình.
“Mạc Kham…” Thư Trạch cọ cọ Mạc Kham, gọi.
“Ừ?” Mạc Kham đáp một tiếng.
“Thích anh.” Thư Trạch cười, “Thích anh lắm, vô cùng vô cùng thích anh…”
Thư Trạch càng nói âm lượng càng nhỏ dần đi, dần dần không nghe được nửa câu cuối nữa. Mạc Kham cúi đầu, nhận ra cậu ngủ mất rồi.
Mạc Kham chau mày, dường như tình cảm của Thư Trạch đối với anh rất rõ ràng, nhưng việc yêu đương với Thư Trạch, nói thật là Mạc Kham chưa từng nghĩ tới. Định nghĩa về mối quan hệ của hai người đối với anh rất đơn giản, bao dưỡng và bị bao dưỡng. Nhưng hiện giờ rất hiển nhiên, Thư Trạch có lẽ không muốn chỉ dừng ở mối quan hệ đó.
Thật ra người luôn tuân chỉ việc chỉ lên giường mà không yêu đương như Mạc Kham cũng đã từng nghĩ tới việc sẽ hẹn hò với ai đó, người ấy là Tịch Diễm. Nhưng trước đó Mạc Kham cảm thấy bản thân quá khốn nạn nên mới không muốn gây họa cho Tịch Diễm.
Không phải cặn bã nào cũng đều tồi tệ ngay từ đầu, Mạc Kham cũng từng động lòng với một người duy nhất, nhưng hai người không có kết thúc tốt đẹp, vậy nên anh trở nên tồi tệ như bây giờ.
Sau khi nghe những lời Tô Thấm Nghi nói, thật ra trong lòng Mạc Kham cũng hơi lung lay.
Mạc Kham thở dài, cúi đầu nhìn Thư Trạch. Thư Trạch rất đẹp, rất hợp gu một người yêu cái đẹp như anh, điểm nào cũng thấy đẹp. Lúc lên giường rất ngoan ngoãn, vô cùng ăn ý với anh. Tính tình thì khéo léo hiểu chuyện, sẽ không bày trò và không gây sự vô lý. Tay nghề nấu cơm cũng không tệ, quét tước dọn dẹp cũng biết làm, thuộc tính vợ hiền gần như max điểm.
Xem ra thế này thì không thể bắt bẻ được ở điểm nào cả…
Đúng lúc đó, không biết Thư Trạch đã mơ thấy gì mà mang vẻ mặt thỏa mãn cọ cọ lên vai Mạc Kham.
Ừm… còn rất đáng yêu nữa…
Mạc Kham lắc đầu, vứt bỏ những ý tưởng lộn xộn ra khỏi đầu rồi nhắm mắt lại đi ngủ.
Ngày hôm sau, Thư Trạch tỉnh dậy trong lòng Mạc Kham. Cậu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Mạc Kham, cõi lòng như được rót đầy mật ngọt. Hiếm lắm mới được một lần khi cậu tỉnh dậy mà Mạc Kham vẫn còn ở đây, hơn nữa còn được tỉnh dậy trong lòng Mạc Kham!
Thư Trạch chớp mắt nhìn Mạc Kham, càng nhìn càng u mê, bèn chồm dậy hôn anh.
Mạc Kham bị hôn đến tỉnh cả giấc. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Thư Trạch giạng chân ngồi trên người mình, cảnh tượng muốn quyến rũ bao nhiêu thì có quyến rũ bấy nhiêu.
“Mạc Kham, anh dậy rồi.” Thư Trạch cười cười nhìn Mạc Kham, còn cọ cọ lên nơi khó nói nào đó.
Thế là hai người lại làm chút chuyện sung sướng.
“Mạc Kham, em thích anh.” Thư Trạch nói một cách nghiêm túc.
Kể từ lúc làm livestream, từ khóa cậu được nhìn thấy nhiều nhất là “thích anh” và “chồng”. Sau khi lên Baidu tìm tòi xong Thư Trạch mới hiểu được. “Chồng” tức là để chỉ người đàn ông, là danh xưng mà con người đặt cho người bạn đời là nam của họ.
Sau khi so sánh N loại thích với nhau, Thư Trạch nhận ra mình thích Mạc Kham! Muốn Mạc Kham làm chồng mình! Trên mạng nói rằng, có người mình thích thì phải biết giữ thật chặt, nếu không đến khi họ có người yêu rồi thì chỉ còn nước ngồi khóc tu tu thôi.
Mạc Kham sững sờ mất mấy giây mới đáp: “Hôm qua em đã nói rồi.”
“Mạc Kham, anh không thích em.” Thư Trạch héo rũ cả người, “Em biết chứ, anh không thích em. Anh tốt đến vậy, sao có thể thích em được? Thật ra em cũng không hy vọng xa vời rằng anh với em sẽ ở bên nhau. Dù chỉ như vậy thôi em cũng rất mãn nguyện rồi, nhưng em lại rất sợ, sợ anh sẽ ở bên người khác, nếu như vậy thì anh không thể ở bên em…”
Thư Trạch nói lung ta lung tung, càng nói càng đau lòng, nói xong câu cuối cùng thì giọng điệu cũng trở nên nghẹn ngào.
Mạc Kham cảm thấy định nghĩa của Thư Trạch về bản thân hình như không đúng cho lắm. Bất kể trên phương diện nào cậu cũng đều xứng đôi với anh, sao lại dùng những lời lẽ xa vời như vậy?
“Mạc Kham….” Thư Trạch nhìn Mạc Kham bằng vẻ mặt tội nghiệp, “Trước khi anh kết hôn, anh đừng vứt bỏ em được không? Trên mạng nói hôn nhân rất thiêng liêng, một khi đã kết hôn là không thể có người khác nữa. Nếu có một ngày nào đó anh kết hôn, chỉ cần người đó đối xử thật tốt với anh thì em cũng không tiếp tục làm phiền anh nữa. Nhưng trước khi anh kết hôn thì đừng vứt bỏ em được không?”
“Sao lại cứ nhất thiết phải là anh?” Nhìn biểu cảm của Thư Trạch, Mạc Kham không nhịn được trêu cậu, “Trên mạng rõ ràng có nhiều người thích em tới vậy mà.”
“Nhưng mà, em chỉ thích Mạc Kham thôi!” Thư Trạch nhìn thẳng vào Mạc Kham, nghiêm túc nói.