Nuôi Một Con Mèo

Chương 3

Edit: Củ Cải Đường

Mặc dù Thư Trạch cảm thấy thật phiền phức, nhưng vẫn ra tay bắt đầu làm. Bởi vì Baidu đã bảo, người được chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến lãng mạn sẽ rất vui. Cậu muốn Mạc Kham vui vẻ, nên chút phiền phức này cũng không là gì.

Cậu xem danh sách nguyên liệu cần có để chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến lãng mạn trên Baidu, đối chiếu với hình ảnh rồi lục tung cả phòng bếp lên cũng chỉ tìm được một số đồ nhỏ nhỏ, còn lại đa phần không có gì.

Thư Trạch mở tủ lạnh ra xem. Hôm trước cậu đi siêu thị có mua thịt rồi, thịt lợn thịt cá đều có đủ cả, nhưng để làm bữa tối dưới ánh nến lãng mạn thì đương nhiên chỉ có thịt thôi không đủ.

“Ăn một bữa no trước rồi làm bữa tối cho Mạc Kham cũng được nhỉ… Dù sao đằng nào cũng phải đi siêu thị lần nữa.” Thư Trạch vừa thầm nhủ vừa nhấc tảng thịt lợn lên cắn một miếng, sau đó lấy điện thoại ra mở Weibo nhắn tin hỏi Mạc Kham mấy giờ về nhà.

Trong lúc chờ Mạc Kham trả lời tin nhắn, Thư Trạch ăn sạch tảng thịt lợn kia, bắt đầu vươn móng vuốt tới miếng thịt gà bên cạnh. Gặm thịt gà được một nửa thì Mạc Kham gửi tin nhắn tới, bảo 6h30 tan tầm.

“6h30…” Thư Trạch nhìn đồng hồ lúc này, mới 2 giờ, bốn tiếng chắc là đủ.

Nhanh chóng giải quyết xong con gà, Thư Trạch liếm vết máu ở khoé miệng, nhìn trông phản diện không chịu được. Để phần thịt còn thừa lại vào tủ lạnh, Thư Trạch uống nước súc miệng— biết sao được, nhân loại rất để ý cái này.

Sau đó Thư Trạch ghi chú lại những đồ còn thiếu, lại đi siêu thị một lần nữa.

“Thưa anh, tổng cộng hết 487 lẻ 6 nhân dân tệ.” Thu ngân nhìn người trước mặt mình, mới vừa mấy tiếng trước cô đã nhìn thấy cậu. Đúng ra một ngày cô gặp rất nhiều người nên gần như không có ấn tượng gì với ai, nhưng cậu thanh niên trước mặt này không giống vậy. Trông cậu rất khác biệt, vô cùng thu hút ánh nhìn của mọi người.

“Quẹt thẻ.” Thư Trạch vừa nói vừa mỉm cười, cả người đều toả ra hơi thở “Tôi cực kì vui vẻ”.

...

“Sếp, tối nay Chu tổng tổ chức tiệc, vừa gọi điện tới mời anh.” Kỳ Chu nói với Mạc Kham.

“Chu tổng?” Mạc Kham chau mày, “Chu tổng nào?”

“Là…Chu Tiến Nguyên ấy ạ!” Kỳ Chu đáp.

“Không đi, dẹp.” Mạc Kham quyết đoán đáp. Anh chẳng có chút ấn tượng nào đối với cái người tên Chu Tiến Nguyên kia.

“Được.” Kỳ Chu nói.

Mạc Kham liếc nhìn đồng hồ, đã 6 giờ, mở miệng nói: “Hôm nay tan làm sớm đi.”

Kỳ Chu cười cười “Cảm ơn ông chủ” xong đi luôn. Với tư cách là trợ lý của ông chủ, tan làm sớm là một phúc lợi y thường xuyên được hưởng rồi.

Mạc Kham ra tới bãi để xe mới nhớ ra chiều nay xe mình bị em gái lái đi mất rồi, vậy nên đành lấy điện thoại ra…gọi một chiếc Didi.

*Didi là ứng dụng đặt xe bên Trung Quốc, cũng giống Grab bên mình.

Tài xế làm việc năng suất, chốc lát đã thấy lái xe tới.

Khu Mạc Kham ở có quy định xe phải đăng ký với hệ thống mới được lái vào. Mạc Kham cũng không làm khó tài xế, bảo tài xế dừng xe ở cổng rồi tự đi vào.

Từ cổng vào tới toà nhà kia không xa lắm, chỉ là…trên đường có chuyện ngoài ý muốn.

“Ngại quá ngại quá, thật sự xin lỗi.”

Người phụ nữ trước mặt xin lỗi liên tục. Mạc Kham nhìn bùn đất trét đầy trên âu phục mình, sắc mặt đen sì. Lúc đi tới đoạn rẽ, bỗng dưng có một người phụ nữ đâm sầm vào anh, thế rồi chậu cây kia đổ ào vào người anh, đến là bực mình. Thế nhưng, thái độ hối lỗi của người này rất chân thành, hơn nữa cũng là một phụ nữ nên Mạc Kham không đành chấp vặt. Anh nói “Không sao” rồi nhanh chóng đi thẳng.

Hiện giờ anh chỉ muốn về nhà tắm rửa thay đồ.

Thư Trạch bày biện xong ngọn nến cuối cùng, bữa tối bên ánh nến lãng mạn đã hoàn toàn chuẩn bị xong. Vào rửa tay sạch sẽ xong, Thư Trạch ngồi xuống sofa nhìn đồng hồ chờ Mạc Kham về.

“Không phải bảo 6h30 ư? Đã 35 rồi mà sao vẫn còn chưa về, nhân loại chẳng đúng giờ chút nào.” Thư Trạch lẩm bẩm.

Đúng là Mạc Kham đã nói “6h30 tan làm”. Nhưng vốn không phải là một con người, Thư Trạch sao có thể hiểu được những chuyện lộn xộn có thể xảy ra. Cậu thấy Mạc Kham bảo 6h30 thì nghĩ 6h30 anh sẽ về đến nhà, thực ra đó chỉ là giờ tan làm thôi. Chưa nhắc tới những tình huống bất đắc dĩ có thể xảy ra, sau khi tan làm xong còn phải mất chút thời gian từ công ty về tới nhà nữa.

Hai phút sau, Thư Trạch giật giật lỗ tai, đứng dậy chạy ra mở cửa, mặt đối mặt với Mạc Kham vừa bước vào trong sân.

“……”

Mạc Kham không ngờ Thư Trạch còn chạy ra mở cửa nghênh đón anh, nhìn biểu cảm của cậu không hiểu sao lại liên tưởng tới một con chó thành tinh ngóng chờ chủ nhân về nhà.

Nhìn thấy anh đi tới trước mặt mình, Thư Trạch khịt khịt mũi, vòng tay ôm lấy cổ anh. Cậu hít sâu một hơi, cả người bủn rủn yếu ớt dán lên người anh: “Trên người anh…có mùi gì…ớ….”

“???”

Mạc Kham nhìn người trong ngực bằng vẻ mặt không hiểu nổi, đóng cửa lại, xoa xoa mặt cậu: “Em sao vậy?”

Đầu óc Thư Trạch bấy giờ nhão như nước, bị một xúc cảm cực kỳ mãnh liệt vây lấy, vô thức cọ cọ Mạc Kham, sau đó hừ nhẹ.

Cuối cùng Thư Trạch trợn tròn mắt.

Sau hai lần, Thư Trạch gục xuống, lười nhác làm ổ trong ngực Mạc Kham.

“Em vừa dùng thuốc à?” Mạc Kham hỏi. Vừa rồi biểu hiện của Thư Trạch giống như vừa chơi thuốc vậy.

Thư Trạch vẫn còn đang hưng phấn, không trả lời Mạc Kham.

Một lúc lâu sau, Thư Trạch mới lên tiếng: “Dùng thuốc gì? Úi da, quên mất em chưa hỏi anh rồi.”

“Hỏi tôi chuyện gì?” Mạc Kham hơi tò mò.

“Hỏi anh trước hết muốn ăn cơm hay ăn em.” Thư Trạch nói.

Mạc Kham bật cười: “Em còn biết nấu cơm à?”

“Biết chứ.” Thư Trạch lười biếng dụi dụi vào Mạc Kham. Nghe nói trong nhà con người, mèo đều có trách nhiệm chăm sóc sen xúc cát của mình, cậu cũng sẽ chăm sóc cho tên sen của mình thật tốt.

“Vừa nãy em không chơi thuốc, thế thì bị làm sao?” Mạc Kham hỏi. Ban nãy biểu cảm hành động của Thư Trạch rất không bình thường.

“Em không biết, ngửi mùi trên người anh là em bị như vậy.” Bản thân Thư Trạch cũng mông lung.

“Mùi trên người tôi?” Mạc Kham ngạc nhiên nhớ tới người phụ nữ mình va phải lúc nãy. Anh đẩy Thư Trạch ra, xuống giường nhặt quần áo vừa tiện tay ném trên sàn lên, bỗng có một chiếc lá nhỏ kỳ lạ rơi ra.

Thư Trạch bỗng dưng bị đẩy ra rất không hài lòng, ánh mắt đầy mong chờ giơ hai tay về phía Mạc Kham: “Mạc Kham, ôm.”

“….Ôm cái đầu em.” Mạc Kham vừa nói vừa chụp hình lại gửi cho Kỳ Chu bảo y tra xem đây là cái gì. Sau đó anh gom chiếc lá kia cùng với bộ quần áo ném thẳng vào thùng rác, buộc túi nilon lại, vứt ra ngoài cửa.

Từ lúc Mạc Kham bước xuống giường, Thư Trạch vẫn nhìn anh. Cậu thấy anh mặc quần vào rồi ra khỏi phòng ngủ, bèn vội vàng đi theo, bước từng bước theo sau Mạc Kham tới cửa phòng, nhìn anh vứt túi rác ra ngoài cửa, rồi quay người lại, hai người đụng phải nhau.

“Em làm gì thế?” Mạc Kham ôm lấy Thư Trạch vừa chui vào ngực mình, hỏi.

“Đói không? Ăn cơm đi.” Thư Trạch tròn mắt nhìn anh, chỉ chỉ bàn ăn bên cạnh.

Mạc Kham nhìn sang, nhận ra cậu thế mà chuẩn bị cả ánh nến, anh bật cười: “Đây là…bữa tối dưới ánh nến lãng mạn à?”