Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu

Chương 16: Lụa trắng

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Hôm sau, trời chưa sáng, Thượng Gia Ngôn đã thức dậy. Y bò qua người Dương Quý Minh để xuống giường.

Đứng trước cửa phòng, nhìn mảnh sân tĩnh lặng vào sáng sớm, y thoáng sững sờ.

Không bao lâu sau, hai tiểu nha hoàn ngáp ngắn ngáp dài bước ra từ phòng hạ nhân, thấy Thượng Gia Ngôn thì sợ đến tỉnh cả ngủ.

“Thiếu phu nhân!”

“Các ngươi không cần để ý đến ta, cứ làm việc của mình đi.”

“Dạ.”

Hai tiểu nha hoàn ngơ ngác nhìn nhau rồi chia nhau người đun nước, người quét dọn như mọi ngày.

Một lát sau, các hạ nhân khác cũng lục tục đi ra.

Cố ma ma vội đến bên Thượng Gia Ngôn, quan tâm hỏi: “Tinh thần của thiếu phu nhân có vẻ không tốt lắm, ngài vẫn phiền lòng vì chuyện hôm qua à?”

“Cảnh Thước!”

Dương Quý Minh chạy ra trong tình trạng y phục chưa chỉnh tề. Thấy Thượng Gia Ngôn bình an đứng ngay ngoài cửa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn kéo Thượng Gia Ngôn về phòng, ôm cổ y, rầu rĩ nói: “Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng ngươi biến mất rồi. Cũng tại ta ngủ quá say, không phát hiện ngươi muốn rời giường.”

Thượng Gia Ngôn liền đáp: “Không hiểu sao ta lại đặc biệt để ý đến chuyện của Phương di nương.”

“Hả?” Dương Quý Minh buông y ra, nhìn sâu vào mắt y.

Thượng Gia Ngôn mềm giọng dỗ dành: “Quý Minh, ngươi đưa ta tới thăm Phương di nương một lát, được không?”

“Được.” Dương Quý Minh rất đau lòng, cũng vô cùng tự trách, sao hắn lại không nhận ra tinh thần của Cảnh Thước không tốt từ sớm chứ.

Thượng Gia Ngôn vội nói: “Chúng ta đi ngay đi.”

“Ặc… Ăn xong điểm tâm đã?”

“Ta không yên lòng, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.”

“Được rồi, chúng ta đi luôn vậy, ngươi thư giãn một chút, đừng có suy nghĩ linh tinh.” Dương Quý Minh lo y quá nặng lòng.

Vì thế, mới sáng sớm, hai người đã tới Nguyệt Ẩn viện thăm Phương di nương. Đây cũng là một tiểu viện tương đối hẻo lánh trong Hầu phủ.

Đứng trước Nguyệt Ẩn viện, Dương Quý Minh nói với Thượng Gia Ngôn: “Thấy mọi người bảo cái tên Nguyệt Ẩn do chính phụ thân đề chữ sau khi Phương di nương dọn tới.”

“Ừm.” Thượng Gia Ngôn vẫn không yên lòng.

“Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân?”

Hạ nhân trong Nguyệt Ẩn viện nhìn thấy bọn họ thì đều khiếp sợ không thôi.

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đi vào, bọn hạ nhân muốn ngăn nhưng lại không dám.

Một trong hai vú nuôi hôm qua đi ra khỏi phòng, cười nói: “Ồ, tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, sao hai vị lại tới đây? Viện này nhỏ lắm, không đủ chỗ cho các chủ tử ngồi đâu.”

Thượng Gia Ngôn trầm giọng hỏi: “Phương di nương ở nơi nào?”

“Phương di nương ở trong phòng.”

“Đưa ta vào.”

Giọng điệu của vú nuôi có vẻ không tốt: “Tam thiếu phu nhân, Phương di nương không được tỉnh táo, ngộ nhỡ làm ngài bị thương thì không hay cho lắm.”

“Đừng để ta phải nhắc lại.”

Vú nuôi sửng sốt, lì mặt nói: “Tam thiếu phu nhân, ngài tới gặp Phương di nương để làm gì?”

“Thiếu phu nhân làm gì cũng cần báo cáo với ngươi à?” Dương Quý Minh thật sự không nhịn được nữa, dù trước đó Thượng Gia Ngôn đã dặn hắn chỉ cần lặng lẽ đứng nhìn.

“Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, ta nhận lệnh đại phu nhân chăm sóc Phương di nương. Nếu hai vị muốn gặp Phương di nương, hay là cứ đi xin chỉ thị của đại phu nhân trước đã.”

Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng chén bát rơi vỡ. Dương Quý Minh đẩy vú nuôi ra để xông vào, Thượng Gia Ngôn cũng vội vàng theo sau.

Vú nuôi ngoài phòng nói một tiếng “hỏng”, vội sai một gã sai vặt tới viện chính bẩm báo rồi mới vào trong.

Trong phòng, một vú nuôi khác đang dùng lụa trắng siết cổ Phương di nương. Phương di nương giãy dụa khiến cốc chén trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ.

Dương Quý Minh giật lấy dải lụa trong tay vú nuôi, ném mạnh xuống đất, còn giẫm thêm mấy cái, lạnh lùng nói: “Sát hại di nương, tội không thể tha.”

Thượng Gia Ngôn đỡ Phương di nương đang ngã ngồi trên mặt đất dậy, phát hiện tay bà bị mảnh sành đâm phải bèn rút khăn tay băng bó qua loa.

Phương di nương dường như vô cùng sợ hãi, co rúm lại, trốn ra sau Thượng Gia Ngôn, không dám nhìn ai.

Thượng Gia Ngôn dịu dàng an ủi bà: “Đừng sợ, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”

Dương Quý Minh căm giận nhìn đám vú nuôi, tuyên bố sẽ giao bọn họ cho phụ thân xử lý.

Cuối cùng hai vú nuôi cũng tỏ ra sợ hãi. Nhưng họ vẫn cứng họng, dường như chắc chắn Dương Quý Minh sẽ phải bỏ qua vì kiêng kị đại phu nhân.

Thượng Gia Ngôn nhìn vẻ mặt hai vú nuôi, đi đến bên cạnh Dương Quý Minh, nói nhỏ: “Bọn họ đang kéo dài thời gian.”

Phương di nương dè dặt theo sau Thượng Gia Ngôn, coi y trở thành người duy nhất có thể bảo vệ mình.

Dương Quý Minh nói với hai vú nuôi kia: “Muốn ta sai người đi mời phụ thân đến, hay các ngươi tự đến gặp ông?”

Hai vú nuôi vẫn cố chống đỡ hòng kéo dài thời gian.

Dương Quý Minh nói với Phúc Toàn đang canh giữ ở bên ngoài: “Phúc Toàn, đi mời phụ thân tới Nguyệt Ẩn viện.”

“Dạ!” Phúc Toàn lên tiếng, vội vã chạy đi.

Lúc này, hai vú nuôi mới thực sự cuống lên.

Không lâu sau, đại phu nhân đã tới.

Hai vú nuôi nhanh chóng quỳ xuống trước mặt bà, khóc lóc kể lể: “Xin phu nhân hãy phân xử cho chúng ta! Chúng ta không có ý sát hại Phương di nương!”

Đại phu nhân lia ánh mắt sắc lẹm về phía Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn, nhất là người đang run rẩy sau lưng bọn họ, không vui nói: “Quý Minh, Gia Ngôn, chuyện gì đây? Mới sáng sớm các ngươi đã tới đây làm loạn cái gì?”

Thượng Gia Ngôn lặng lẽ kéo áo Dương Quý Minh, thay hắn trả lời: “Thưa mẫu thân, hôm qua ta tình cờ gặp được Phương di nương, thấy sắc mặt bà ấy không tốt lắm nên vẫn luôn băn khoăn trong lòng. Vì thế, sáng nay ta và Quý Minh mới tới thăm hỏi di nương.”

“Nếu đã thăm xong rồi, các ngươi liền trở về đi.”

Thượng Gia Ngôn xoay người nhặt dải lụa trắng trên mặt đất lên. Phương di nương nhìn thấy nó, sợ tới mức nép vào chân giường, toàn thân không ngừng run rẩy.

Thượng Gia Ngôn lo lắng nhìn Phương di nương rồi mới nói với đại phu nhân: “Mời mẫu thân xem thử, khi ta và Quý Minh đến, vừa lúc nhìn thấy vú nuôi này đang dùng lụa trắng siết cổ Phương di nương.”

Vú nuôi kia cứng họng cãi: “Lụa trắng này là để trải bàn.”

Đại phu nhân nói: “Xem ra chỉ là một hiểu lầm.”

Chuyện đến nước này, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn có thể đoán được, đại phu nhân muốn lấy mạng Phương di nương.

Thượng Gia Ngôn luôn cố gắng không đối chọi với đại phu nhân, nhưng giờ lại không phải lúc để lùi bước. Y thật sự lo bọn họ vừa đi, sau lưng đã truyền đến tin Phương di nương treo cổ chết rồi.

Hai bên giằng co trong lặng lẽ. Cuối cùng Dương Chính Nghĩa cũng chạy đến.

Lúc này, vì không để kẻ xấu tranh thủ kể tội, Dương Quý Minh tranh nói trước: “Phụ thân, hai vú nuôi này muốn giết Phương di nương, con không hề đổ oan cho bọn họ!”

Ngay lập tức, Dương Chính Nghĩa giận dữ nhìn hai vú nuôi. Đại phu nhân cũng tái mặt đi trong chớp mắt.

Hai vú nuôi quỳ xuống cầu xin: “Hầu gia, chúng ta bị oan, đây chỉ là một hiểu lầm.”

Nhìn người mình từng yêu chân thành sâu sắc co rúm ở góc phòng, Dương Chính Nghĩa không khỏi xót xa. Cũng vì thế, ông lại càng oán hận kẻ muốn hại bà.

“Người đâu!” Dương Chính Nghĩa hô lên đầy khí thế.

Vài hộ viện đi tới.

“Lôi hai vú nuôi này xuống, đánh mỗi người một trăm gậy cho ta.”

“Dạ!”

Hộ viện kéo vú nuôi đi. Vú nuôi vội vàng cầu xin tha thứ. Đánh hết một trăm gậy, thử hỏi mạng các bà liệu có còn không?

Một vú nuôi dập đầu với Dương Chính Nghĩa: “Hầu gia, niệm tình chúng ta chăm sóc Phương di nương nhiều năm, xin ngài hãy tha cho chúng ta đi.”

Một người khác ôm lấy chân Dương Quý Minh: “Tam thiếu gia, xin ngài hãy nói với Hầu gia đây chỉ là một hiểu lầm đi.”

“Tam thiếu gia, tam thiếu gia…” Phương di nương không ngừng nỉ non. Bà bước đến trước mặt Dương Quý Minh, tóm lấy vai hắn, cực kỳ kích động, nói: “Ngươi là tam thiếu gia, là tam thiếu gia của ta!”

Phương di nương ôm Dương Quý Minh khóc, càng khóc càng lớn tiếng.

Dương Quý Minh luống cuống tay chân, hết nhìn tức phụ rồi lại ngó sang phụ thân của mình.

Thượng Gia Ngôn đau lòng thay Phương di nương, cũng đồng cảm với bà, bèn ra hiệu cho Dương Quý Minh đừng cử động.

Dương Chính Nghĩa quay mặt đi, dường như không dám nhìn Phương di nương, trên mặt đa phần là áy náy.

Đại phu nhân cũng quay sang hướng khác, ánh mắt che giấu oán hận chồng chất.

Hai vú nuôi bị hộ viện kéo đi.

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn xin phép ra về. Lúc bọn họ rời đi, Phương di nương lập tức đi theo, nhất quyết không chịu bỏ qua.

Dương Chính Nghĩa vươn tay kéo Phương di nương nhưng lại bị bà né tránh. Bà co rúm lại, trốn sau lưng Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn.

Thấy thế, Dương Chính Nghĩa thở dài, trong lòng dâng lên vô vàn mất mát.

Ông nói với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Các ngươi đưa Phương di nương về cùng đi, tạm thời chăm sóc nàng một thời gian.”

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn nhìn nhau rồi mới gật đầu đồng ý.

Bọn họ đi rồi, Dương Chính Nghĩa tát cho đại phu nhân một cái ngay trước mặt đám hạ nhân. Ông nổi giận nói: “Hôm qua ta mới nói đã mời được danh y có thể chữa bệnh điên cho Phương di nương, thế mà sáng nay ngươi đã để ta chứng kiến cảnh này, ngươi giỏi lắm!”

Dứt lời, ông đùng đùng bỏ đi.

Đại phu nhân ôm nửa bên mặt bị đánh, hận ý trong mắt càng đậm sâu.

Hạ nhân xung quanh đồng loạt cúi đầu, không ai dám thở mạnh.

Trong Bồ Hà viện, tiểu nha hoàn kể lại chuyện mới xảy ra ở Nguyệt Ẩn viện.

Đỗ di nương điềm tĩnh uống trà, dùng khăn tay lau miệng rồi bảo tiểu nha hoàn lui ra.

Bạch Bình ở bên cạnh lên tiếng: “Tên lang trung tha hương kia cầm tiền xong đã lập tức rời khỏi kinh thành rồi.”

Đỗ di nương gật đầu, hơi nhếch miệng, nói: “Đúng là một trò hay.”

Bạch Bình lại cười: “Thọ yến ngày mai ở phủ Định Quốc Công, chỉ sợ đại phu nhân sẽ không tham dự được.”

Đỗ di nương cười nhạt: “Con trai và con dâu ta đúng là không làm người khác bớt lo. Lần này chúng nó thực sự đắc tội với đại phu nhân rồi.”

Trong mắt bà chứa đầy cưng chiều dành cho con trẻ, cùng với sự tự tin có thể bảo vệ bọn họ chu toàn.

Bạch Bình rót cho Đỗ di nương thêm một chén trà, nói: “Cũng vì tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân tốt bụng. Huống hồ, dù không có chuyện ngày hôm nay, đại phu nhân cũng chẳng cho họ được thứ tốt đẹp gì.”

“Hai đứa nhỏ kia còn ít tuổi, không biết tranh đấu trong hậu viện hung hiểm nhường nào. Sai người để ý tình hình viện chính cẩn thận hơn đi, có biến động gì phải báo ngay cho ta biết.”

“Dạ.”

Sau khi đáp lời, Bạch Bình hơi ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Di nương, Phương di nương theo tam thiếu gia về Trầm Hương viện, liệu có vấn đề gì không?”

“Không sao.” Đỗ di nương lơ đễnh nói: “Có lẽ đây là duyên phận của bà ấy và bọn Quý Minh.”

Nhớ lại chuyện xưa, Đỗ di nương cũng hơi thổn thức: “Ngày trước bà ấy được Hầu gia nâng niu trân trọng, đến đại phu nhân cũng không đấu lại. Kết quả nhi tử chết non, bản thân lại phát điên, cũng thật đáng thương.”

Nói tới đây, Đỗ di nương hơi híp mắt.

“Lại nói, ta cũng phải cảm ơn bà ấy. Năm đó, lúc ba người chúng ta cùng mang thai, mọi sự chú ý đều dồn lên bà ấy và đại phu nhân, ngược lại khiến ta thuận lợi sinh ra Quý Minh.”

Bạch Bình cười, nói: “Di nương và tam thiếu gia đều là người có phúc.”