Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu

Chương 2: Bộ khoái

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Phủ Thuận Thiên là đơn vị hành chính địa phương cao cấp nhất Kinh thành. Phủ doãn chính tam phẩm Hứa Nhất Hoàn là môn sinh cũ của Thượng lão đại nhân. Ông đồng ý lời nhờ cậy của Thượng Kính Trình, cho Dương Quý Minh tới làm việc ở nha môn.

Sau khi tới nha môn phủ Thuận Thiên báo danh và nhận được hai bộ đồ Bộ khoái, Dương Quý Minh đã nhanh chóng mặc vào.

Chưa đầy ba ngày, hắn đã quen mặt với những đồng liêu làm việc ở đây. Hứa Nhất Hoàn cũng thường nghe thuộc hạ khen ngợi hắn.

Hôm nay, ông chủ Lỗ của hiệu cầm đồ Bảo Tuấn ở thành Đông tới nha môn báo án, nói bị lừa mất một ngàn lượng bạc.

Loại án này vốn không cần Hứa Nhất Hoàn ra tay, nhưng ông muốn thử bản lĩnh của Dương Quý Minh nên đã trực tiếp giao cho hắn đi giải quyết.

Tuy nhiên, dù gì Dương Quý Minh cũng là một thiếu gia Hầu phủ, lại còn là con rể tương lai của Thượng Kính Trình, nên Hứa Nhất Hoàn vẫn sai Bộ đầu Trương Dũng đi theo hỗ trợ.

Khi Dương Quý Minh và Trương Dũng đến hiệu cầm đồ Bảo Tuấn, ông chủ Lỗ liền mời bọn họ vào nhà trong, kể rõ đầu đuôi sự việc.

Chuyện là có hai người lần lượt cầm một cái chén thanh ngọc được Hoàng đế tiền triều ngự dụng đến bán. Mỗi cái chén như thế đều có giá từ bốn đến năm trăm lượng bạc, mà ghép thành một cặp thì phải ngót nghét hai ngàn.

Ban đầu, khi biết còn có người khác cũng đang muốn bán chén thanh ngọc, hai người kia đều ngỏ ý muốn mua cho đủ một đôi. Bọn họ tự nâng giá lên tới ba ngàn hai trăm lượng, kết quả không ai chấp nhận. Cuối cùng, một người trong đó buông tay, quyết định bán chén thanh ngọc của mình cho người còn lại.

Hắn cần tiền gấp nên cầm cố chén thanh ngọc ở chỗ ông chủ Lỗ. Ông chủ Lỗ đưa một ngàn lượng cho hắn, hẹn hai ngày nữa phải chuộc đồ. Nếu qua hai ngày mà không đến chuộc, vậy coi như bán đứt cái chén với giá một ngàn.

Hai ngày sau, người nọ không tới chuộc chén thanh ngọc, mà tên còn lại cũng chẳng đến hỏi mua.

Nếu chuyện chỉ có vậy thì ông chủ Lỗ đã xem như mình tính sai, lỗ mất vài trăm lượng bạc. Thế nhưng, ông lại phát hiện cái chén trong tay vốn không phải cái ban đầu, mà là hàng giả được làm nhái theo!

Phát hiện cái chén là hàng giả, ông chủ Lỗ nhận ra mình đã bị lừa, càng nghĩ càng không cam lòng, cuối cùng chạy đi báo án.

Sau khi biết rõ đầu đuôi sự việc, Dương Quý Minh liền tìm họa sư vẽ lại dáng vẻ hai kẻ lừa đảo kia. Xong xuôi, hắn lập tức xin lệnh truy nã để dán ở các cửa thành, đồng thời phân phát bức họa cho khách điếm, tiệm cơm và trà lâu, cuối cùng là ngồi chờ tin tức.

Trương Dũng theo hắn vào trà lâu nghỉ chân, do dự hỏi: “Quý Minh lão đệ, chúng ta không đi dò hỏi từng nhà hả?”

“Người sống ở đường lớn thành Đông đều là láng giềng lâu năm, nhà ai bỗng dưng có thêm một người lạ mặt, chỉ cần nghe ngóng trên đường là biết ngay. Còn những khu khác, ta đã nhờ huynh đệ tuần phố để ý giúp. Theo ta thấy, khả năng hai người kia từ nơi khác đến cao hơn.”

“Ngươi nói có lý. Ông chủ Lỗ làm loạn lên như thế, hiện giờ khắp thành Đông đều biết có chuyện rồi. Nếu có người trông thấy hai kẻ kia, chắc chắn sẽ báo với chúng ta.”

“Vừa rồi phải đa tạ Dũng ca hỗ trợ xin đại nhân ra lệnh truy nã.”

“Ấy, chỉ là việc nhỏ thôi. Ta với ngươi là ai với ai chứ, không cần nhắc đến tiếng “tạ” này!”

Rõ ràng là đồng liêu mới quen vài ngày, vậy mà bọn họ đã xưng huynh gọi đệ như thân thiết nhiều năm.

Ở chiếc bàn sát cửa sổ ngay gần đó, Thượng Gia Ngôn không khỏi cong môi nở một nụ cười nhẹ. Y phát hiện vị hôn phu của mình hơi khác với lời đồn. Phụ thân nói đúng, lời đồn dừng lại ở người hiểu biết.

Bịch bịch bịch…

Ông chủ Lỗ vội vã chạy lên lầu, thấy Dương Quý Minh và Trương Dũng thì vội la lên: “Dương tam thiếu gia, Trương Bộ đầu, ta nghe Tề lão lục bán kẹo đường dưới lầu nói các vị đang uống trà ở đây nên lập tức đến.”

Dương Quý Minh lấy một chiếc cốc sạch, rót trà đưa qua: “Ông chủ Lỗ ngồi xuống uống ngụm trà đi, có gì từ từ nói.”

Sau khi ngồi xuống, ông chủ Lỗ lập tức uống hết một chén trà, nói: “Hai vị, ta nhờ người nghe ngóng mới biết mấy tháng gần đây, ở Kinh thành không ai làm chén thanh ngọc cả, chợ quỷ cũng không có bán.”

Dương Quý Minh trầm ngâm trong chốc lát, bảo: “Ta thấy khả năng là người ở nơi khác đến lừa gạt khá cao. Nhưng hai người kia cố ý cầm một cặp chén thanh ngọc thật và một cái chén thanh ngọc giả chạy tới Kinh thành để bịp bợm cũng là một chuyện rất lạ lùng.”

Ông chủ Lỗ lo lắng hỏi: “Có khi nào bọn hắn đã chạy mất rồi không?”

Dương Quý Minh không khỏi nhíu mày: “Nếu bọn hắn đã rời Kinh, đuổi theo chắc chắn là rất khó.”

Trương Dũng cũng nói: “Chuyện xảy ra đã mấy hôm rồi, nếu là ta, cầm tiền xong sẽ lập tức chạy ngay.”

Ông chủ Lỗ đau lòng muốn khóc, vội la lên: “Vậy phải làm sao đây?”

Dương Quý Minh im lặng nghĩ cách, càng nghĩ càng thấy hết đường xoay sở.

Đúng lúc này, nam tử trẻ tuổi ở bàn bên mở miệng quát gã sai vặt nhà mình: “Ta bảo ngươi mua hai gói bánh hoa quế cơ mà, tại sao lại gói lẫn cả bánh đậu đỏ? Dù hai loại đều ngon, đều được bọc bởi một loại giấy dầu, nhưng bánh đậu đỏ vẫn là bánh đậu đỏ, không thể trở thành bánh hoa quế được!”

Gã sai vặt nhận lỗi: “Công tử, ta sai rồi. Ông chủ quán điểm tâm bảo bánh hoa quế chỉ còn nhiêu đây, thế nên ta mới bảo hắn bù thêm mấy miếng bánh đậu đỏ vào.”

Dương Quý Minh vô tình nghe được đoạn đối thoại này, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng. Hắn vội hỏi ông chủ Lỗ: “Ông chủ Lỗ, ban đầu ông có để hai cái chén thanh ngọc thật kia ở cạnh nhau rồi so sánh không?”

“Không, hai người kia căn bản không đến cùng một lúc.”

Dương Quý Minh cười ra thành tiếng: “Ta hiểu rồi, vốn không có hai cái chén thanh ngọc thật, mà là một thật, một giả.”

“Ý của tam thiếu gia là, hai cái chén thanh ngọc bọn hắn mang tới lúc đầu, thực ra chỉ là một cái?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng bọn hắn làm thế để làm gì?”

“Nếu bọn hắn không làm như vậy, ông có thoải mái chi một ngàn lượng ra không? Chẳng lẽ lại không đi kiểm tra thật – giả trước à?”

Cuối cùng ông chủ Lỗ cũng hiểu ra, nổi giận quát: “Hai tên lừa đảo khốn kiếp!”

Trương Dũng cũng nghe thấy, cười ha ha: “Ông chủ Lỗ, hàng năm bắn nhạn, giờ lại bị nhạn mổ mắt rồi.”

Ông chủ Lỗ tức đến đấm ngực giậm chân: “Ôi ôi ôi, hai vị đừng trêu ta chứ.”

Dương Quý Minh nói: “Vẫn chưa đến mức bó tay, chúng ta tiếp tục nghĩ cách.” Đây là vụ án đầu tiên hắn được giao sau khi nhậm chức, đương nhiên không thể bỏ qua một cách dễ dàng.

Ông chủ Lỗ nhìn Dương Quý Minh như nhìn ân nhân cứu mạng: “Đa tạ tam thiếu gia, phiền ngài để tâm đến vụ này, về sau nếu ngài lại tới chỗ ta bán đồ, ta nhất định sẽ cho ngài giá tốt.”

Trương Dũng kinh ngạc: “Quý Minh lão đệ, ngươi cũng phải đi bán đồ à?”

Dương Quý Minh ho khan một tiếng, đáp: “Có vài thứ không dùng nên ta quyết định bán đi, tránh lãng phí.”

Dứt lời, hắn quay sang bảo ông chủ Lỗ: “Bổn phận cả mà, ông chủ Lỗ không cần khách sáo.”

Ông chủ Lỗ ngượng ngùng cười, nhớ ra Dương Quý Minh toàn bán quà cưới của mình, ý thức được bản thân đã nói ra chuyện không nên nói: “Ta còn có việc phải về cửa hàng trước, chuyện này làm phiền hai vị rồi.”

Sau khi ông chủ Lỗ rời đi, Dương Quý Minh thanh toán tiền trà, tiếp tục cùng Trương Dũng đi tìm manh mối.

Trên tầng hai của trà lâu, Thượng Gia Ngôn nhìn bóng Dương Quý Minh dần biến mất ngoài cửa sổ, sai Hòe An trả tiền rồi cũng rời đi.

Về phủ, Thượng Gia Ngôn thấy đại ca Thượng Gia Thụ đang đợi mình.

Thượng Gia Thụ hỏi: “Gặp Dương Quý Minh rồi hả, cảm thấy thế nào?”

“Chỉ có thể nói dáng vẻ cũng khá vừa mắt. Còn những cái khác, làm sao nhìn mặt đã biết được ngay? Huống hồ hắn không biết ta, ta cũng không nói gì với hắn.”

Thượng Gia Thụ bật cười: “Dáng vẻ không có trở ngại gì là được, những thứ khác, chờ ngươi gả qua sẽ biết thôi.”

Bị đại ca giễu cợt, Thượng Gia Ngôn thoáng đỏ mặt.

Thượng phu nhân đi tới: “Trước khi thành thân không được gặp nhau, sao lão đại cũng làm loạn như thế hả?”

“Mẫu thân dạy rất đúng.” Hai huynh đệ nhanh chóng nhận sai.

Thượng phu nhân xót con trai thứ, chờ con trai trưởng đi lo công chuyện, bà liền gọi con thứ vào phòng nói chuyện.

Thượng Gia Ngôn sai Hòe An mang hai gói điểm tâm vào.

Thượng phu nhân lên tiếng: “Nghe nói sau khi đính hôn với con, Dương Quý Minh gần như đã trở thành một người khác, làm việc ở phủ Thuận Thiên cũng khá siêng năng. Mong là hắn thật sự hối cải để làm người.”

“Mẫu thân, hôn sự này do phụ thân quyết, mẫu thân phải tin vào con mắt của phụ thân.”

“Nếu mắt ông ấy tốt, năm đó đã chẳng rước nữ nhân kia vào cửa để hại con rồi. Cũng trách ta không chăm sóc tốt cho con.” Thượng phu nhân lau nước mắt. Vừa nghĩ đến chuyện con trai mình bị tiểu thiếp đầu của trượng phu cho uống thuốc mang thai, bà liền phẫn uất không thôi.

“Mẫu thân đừng buồn, tất cả đều do số mệnh an bài, có lẽ con nên ngồi kiệu hoa một chuyến.”

“Còn khiến con phải an ủi lại ta. Ngôn Ngôn, con yên tâm, ta sẽ thay con thu xếp chu đáo.”

Bên kia, Dương Quý Minh đang tới chợ Quỷ cùng Trương Dũng.

Chợ Quỷ ở Kinh thành không phải chợ đen, cũng chẳng phải chợ họp vào đêm tối, mà là một khu phố bán đủ loại hàng hóa tạp nham ở thành Nam.

Trương Dũng nhắc nhở Dương Quý Minh: “Lão đệ, chợ Quỷ thành Nam không giống những nơi khác, đông người phức tạp, vàng thau lẫn lộn, là khu phố mà các huynh đệ ghét tuần tra nhất.”

“Ta đang tìm người. Mọi người đều gọi ông ta là lão Bất Lại.” Dương Quý Minh nhớ trong sách có viết, sau khi gả cho nam chính làm vợ kế, nữ chính thường tới đây tìm lão nhân làm hàng giả này.

Ở quầy hàng gần đó, có người nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, lập tức lên tiếng: “Lão Bất Lại, sống rất vô lại. Các ngươi nhanh chân một chút, có lẽ còn được nhìn mặt lão ta lần cuối đấy.”

Dương Quý Minh bình tĩnh nhìn chủ quán nọ, hỏi: “Vị tiểu ca này, có thể cho ta biết lão Bất Lại ở chỗ nào không?”

“Đi về phía trước hai trăm thước, ngôi nhà treo cái chổi to trước cửa chính là nhà lão Bất Lại.”

“Đa tạ.”

Nói cảm ơn xong, Dương Quý Minh và Trương Dũng lập tức chạy vội đi.

Tới nơi, một ông lão bẩn thỉu đột ngột lăn từ trong nhà ra ngay dưới chân bọn họ.

Sau đó, hai nam tử vạm vỡ cũng theo ra. Một người trong đó quát lớn: “Lão Bất Lại, nếu hôm nay ngươi không trả tiền, huynh đệ chúng ta sẽ đánh ngươi tàn phế!”

“Các ngươi có đánh chết ta, ta cũng không đào đâu ra nhiều tiền như vậy!”

“Đánh chết ngươi đã là gì, cả gia đình bán đậu hũ ở đường Hoàng Mạo bên thành Đông cũng đừng mong có cuộc sống bình yên!”

“Không liên quan đến bọn họ, đừng động vào bọn họ.”

“Lão Bất Lại, ngươi trả tiền là xong mà, đừng làm kẻ vô lại nữa.”

Lão Bất Lại khẩn cầu: “Các ngươi thư thả mấy ngày, để ta còn nghĩ cách.”

“Không được, hôm nay phải trả tiền! Không trả, chúng ta sẽ đến nhà bán đậu hũ.”

“Ông ta nợ các ngươi bao nhiêu?” Dương Quý Minh bất ngờ lên tiếng.

Lão Bất Lại và hai gã đòi nợ đồng loạt nhìn sang.

“Ồ, hai vị quan sai, thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên, chúng ta không phạm tội, đòi nợ thôi mà.”

“Ông ta nợ các ngươi bao nhiêu?” Dương Quý Minh hỏi lại một lần nữa.

“Bốn trăm lượng.”

“Nói bậy! Rõ ràng là ba trăm hai mươi hai lượng.” Lão Bất Lại vội la lên.

Bọn đòi nợ nhe răng trợn mắt nhìn về phía lão: “Lãi! Hiểu không?”

“Ta trả thay ông ấy.”

“Ngươi?” Hai đại hán nhìn Dương Quý Minh bằng ánh mắt hoài nghi.

Trương Dũng cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn trả thay lão thật à?”

Dương Quý Minh khẽ gật đầu với Trương Dũng, thầm nghĩ, người nữ chính tìm chắc chắn sẽ có ích. Hắn muốn đặt cược ở cửa lão Bất Lại một phen.

Vì thế, Dương Quý Minh quay sang nói với hai tên đòi nợ: “Ta không mang theo nhiều tiền như vậy, sáng mai các ngươi tới ngõ nhỏ cạnh nha môn phủ Thuận Thiên, ta sẽ mang tiền đến cho.”

“Vị quan sai này, ngài không lừa chúng ta đấy chứ? Hay là viết lại vài chữ đi?”

“Được.”

Dương Quý Minh viết giấy tờ xong liền thúc giục bọn hắn rời đi.

Lão Bất Lại nghi hoặc không thôi, song vẫn nói “đa tạ”.

Dương Quý Minh đột nhiên cảm thấy phía sau có một ánh mắt nóng rực chứa đầy oán giận đang nhìn mình. Nhưng khi hắn quay lại lại không thấy ai.

Lão Bất Lại mời Dương Quý Minh và Trương Dũng vào nhà, nói: “Vị quan sai này, lão nhân là lão Bất Lại, quanh năm kiếm ăn ở chợ Quỷ. Xin hỏi tôn tính đại danh và chỗ ở của ngài, chờ lão nhân kiếm đủ bạc sẽ mang tới trả.”

“Ta họ Dương, là Bộ khoái của phủ Thuận Thiên. Vị này là Trương Bộ đầu. Lão Bất Lại, chúng ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.”

“Mời hai vị nói.”

Dương Quý Minh lấy chén thanh ngọc giả mà ông chủ Lỗ đưa cho ra, hỏi: “Ngươi có từng nhìn thấy cái chén này không?”

Lão Bất Lại quan sát cẩn thận một lúc, đáp: “Đã từng thấy, cái này do ta làm, cũng được khoảng mấy năm rồi.”

Trong phút chốc, Dương Quý Minh và Trương Dũng đều lộ vẻ vui mừng.

Dương Quý Minh lại hỏi: “Ngươi có nhớ là làm cho ai không?”

“Xin hai vị chờ một chút.”

Sau đó, lão Bất Lại lấy một quyển sổ công nợ đã cũ ra, vừa giở vừa nói: “Ta học nghề này từ khi còn nhỏ, hồi đó cũng có người dạy ta ghi chép qua loa.”

Không lâu sau, lão đã tìm thấy ghi chép về chén thanh ngọc. Đây là mặt hàng được một người họ Triệu đặt làm vào ba năm trước.

Lần theo manh mối, Dương Quý Minh tìm được một người họ Triệu trú tại thành Nam. Hắn còn phát hiện người này từng là đầy tớ trong nhà nữ chính.