Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 11: Giống Cái Đáng Sợ

Lai Hinh bị kéo đi rửa lòng lợn nguyên một buổi chiều, rửa xong lòng lợn lại phải đi bắt giá nướng lợn.

Mặc dù ước mơ ăn lợn nướng đã thành hơn phân nửa, nhưng cái loại cứ nhìn mà không được ăn này còn đau khổ hơn là không có ăn.

Cả đám người chạy đôn chạy đáo hết sắp bát đặt đũa ( à không có đũa ) rồi đến bưng mâm đặt quả. Lòng lợn chưa rửa xong thì Lai Hinh đã bị lôi đi nhổ lông gà.

Nhìn con gà đang nhảy đông đổng vì bị nhổ lông, lần thứ hai trong ngày Lai Hinh khóc không ra nước mắt.

Thế là với kiến thức không mấy đầy đủ của mình, Lai Hinh dùng nồi đá nấu nước sôi, hướng dẫn một đám thú cách làm sao nhổ lông gà cho đúng.

Vặt lông gà từ phía dưới cổ và cắt tiết theo nguyên tắc "Trống cắt tai, mái cắt cổ" để được nhiều tiết nhất. Hứng tiết chảy xuống khoảng năm phút, cho đầu gà vào cánh để một lúc cho gà chết hẳn rồi đem vặt lông.

Cho gà vào nồi nước đun sôi, trụng gà qua vài lần rồi nhấc gà ra, vặt lông gà theo chiều xuôi và nhanh tay. Bóc lớp màng ở chân, mào, lưỡi gà và mỏ. Sau khi vặt lông xong, xát muối đều lên thân để làm sạch lông măng và khử mùi hôi.

Xám vừa nghe đến là phải xát muối lập tức liền chạy vào một căn nhà nhỏ, chưa đến hai phút liền bưng ra hai hủ muối lớn. Lai Hinh cười cho cô nàng một cái tán thưởng.

Rạch một đường nhỏ ở diều khoảng 2 - 3cm, lôi toàn bộ diều và cuống họng ra. Tiếp đến, rạch một đường khoảng 4cm ở gần hậu môn gà, sau đó thò tay vào bên trong và nhẹ nhàng lôi hết nội tạng của gà ra, tránh để nát và vỡ mật, rồi bỏ riêng ra một chỗ. Sau khi mổ xong rửa sạch qua nước và cho chân gà quặt vào phía trong bụng gà qua vết mổ.

Đám Bốn Béo thấy Lai Hinh làm xong hai mắt liền tỏa sáng như thấy được chân trời mới. Bình thường nhổ lông gà đều nham nhở xấu xí, nào có được đẹp đẽ sạch sẽ như này bao giờ. Bọn họ đều nhìn Lai Hinh với ánh mắt sùng bái, làm Lai Hinh không khỏi có chút chột dạ.

Có trời mới biết, đây cũng chỉ là lần đầu tiên Lai Hinh nhổ lông gà.

Đám Bốn Béo học rất nhanh, hơn nửa còn làm đẹp và khéo léo hơn Lai Hinh rất nhiều. Nhưng cái làm Lai Hinh muốn khóc nhất chính là, bọn họ muốn áp dụng cách nhổ lông gà này để vặt lông thỏ???? Còn bảo Lai Hinh thực hành mẫu.

Mặc dù cô có nghe nói qua là lông thỏ có thể làm như lông vịt, nhưng độ khó này thật sự quá cao, Lai Hinh chịu thua. Hơn nửa đối tượng đó lại còn là thỏ là thỏ là thỏ đấy. Bảo cô làm sao xuống tay đây???

Lai Hinh lấy cớ đi bê trái cây, thoát khỏi cái nơi máu tanh tội lỗi này.

Đến khi trời chập tối, cả tộc làng đốt lửa sáng lên thì Lai Hinh và đám Bốn Béo mới được ngơi tay.

Đám người ngồi trong bếp, bọn họ cũng có nguyên một con lợn riêng cho mình. Do Sao Đêm đang phụ trách canh lửa nướng.

Thi thoảng bên ngoài lại truyền đến vài tiếng kêu lớn, bọn họ lại phải lập tức đứng dậy bê thêm đồ lên cho mọi người.

Không khí bên ngoài rất náo nhiệt, có tiềng cười đùa, hò hét khoái chí. Lai Hinh nghe văng vẳng có giọng ai đó giới thiệu hai người Jenny và Tô Nhiên Linh. Có vẻ như hai người rất được chào đón, Lai Hinh còn nghe được cả một dàn hợp âm kêu to tên hai người.

Cô gái nhỏ ngồi cạnh Lai Hinh tên là Trắng Tinh, hình như là tộc Cáo, bên má trái có một vết sẹo lớn làm hỏng cả khuôn mặt thanh tú. Cô bé nhìn Lai Hinh tò mỏ hỏi: "Hai người đó là đồng bạn của cô sao?"

Lai Hinh cười gật đầu, cô bé lại tiếp lời: "Lúc nảy ra ngoài đó tôi có thấy qua, bọn họ thật sự rất xinh đẹp."

Lai Hinh cũng chỉ Ừ nhẹ, không nói. Vừa lúc Bốn Béo và Xám vừa mang đồ ăn từ ngoài trở lại, Bốn Béo cười nói: "Quên mất ở đây cũng có người cần được chào đón."

Vừa nói vừa xé một miếng đùi lớn giơ về phía Lai Hinh: " Lai Hinh, chào mừng cô đến với tộc Bạch Hổ."

"Đúng vậy, chào mừng cô đến với tộc Bạch Hổ."

Một đám nhanh chóng xé thịt, vừa cụng miếng thịt trong tay vừa luôn miệng hô chúc mừng làm Lai Hinh phì cười.

"Giống cái nhỏ, ra là em ở đây sao?" Tiếng Diệp Lục đột ngột vang lên dọa mấy người Sao Đêm nhảy dựng.

Diệp Lục vừa cười vừa đi về phía Lai Hinh: "Giống cái nhỏ, mau ra đi, mọi người đều đang tìm em đấy!"

"Tìm tôi làm gì?" Lai Hinh có chút khó hiểu.

Diệp Lục không nói, chỉ luôn mồm thúc giục: "Nhanh nào, nhanh nào!"

Vừa nói vừa lôi kéo tay Lai Hinh ra ngoài. Diệp Lục vừa đi, trong nhà bếp liền bùng nổ một trận oanh động.

"Trời ạ, đó chẳng phải là giống đực Diệp Lục sao?"

"Sao anh ấy lại tìm Lai Hinh? Hai người còn thân mật như vậy? AAAA, tôi không chịu đâu."

"Thôi đi, đến cái cần cổ của cô còn cao hơn người ta, cô không chịu thì được cái gì?" Bốn Béo không chút nể tình tạt cho Sao Đêm một gáo nước lạnh.

"Vậy thì thế nào, đừng tưởng là tôi không biết cô thích Hắc Thạch, đồ béo như cô thì còn lâu mới có cửa."

"Cô nói lại lần nửa xem nào, AAAA."

Đằng sau liên tục vọng đến những tiếng đổ vỡ và tiếng rống giận, Diệp Lục vẫn làm như không nghe thấy mà tiếp tục đi về phía trước.

"Đến rồi đây!"

Diệp Lục vừa nói vừa đẩy Lai Hinh ra trước mặt mọi người. Đám thú thấy bộ dạng chân thật của Lai Hinh thì như không tin vào mắt.

"Không phải chứ, Diệp Lục, có phải là cậu mơ ngủ rồi hay không?"

Diệp Lục hếch mũi coi thường, Nhanh Nhảu vừa nghe vậy đã nhảy cẫng lên:

"Đúng không, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không tin đâu. Các cậu cứ hỏi thủ lĩnh là biết."

Bạch Phong không nói gì, chỉ nhìn lướt qua Lai Hinh rồi gật nhẹ đầu. Nhưng chính cái gật nhẹ này lại làm đám thú phía dưới muốn nổ tung.

"Ngao, không thể nào, giống cái nhỏ bé này thật sự đánh bại Mộc Thạch sao?"

"Mộc Thạch? Ta cũng có nghe qua, là một trong những giống đực mạnh mẽ của tộc Sói."

Lúc này thì Lai Hinh mới hiểu, hóa ra là đang nói về việc cô đánh Sói sao? Thật là, chỉ đánh một con sói mà lục đục đến tận hai ngày, tộc Hổ này cũng quá mức ồn ào.

Có một vài giống đực đã không nhịn được mà muốn đi lên động tay động chân với Lai Hinh. Nhìn thế nào cũng thấy giống cái này vừa xấu vừa yếu, nào có chỗ nào có thể đánh bại được Mộc Thạch chứ!

Diệp Lục thấy vậy muốn ngăn cản nhưng bắt gặp ánh nhìn của Bạch Phong, cũng chỉ đành dậm chân tại chỗ.

Lai Hinh khó chịu né tránh móng vuốt của mấy tên đàn ông cao lớn, có trời mới biết cô muốn cho đám này mấy đòn để chúng nằm lăn ra đất thế nào. Đường đường là nữ đặc công tài năng xinh đẹp của thế kỷ hai mươi bốn, sao lại có thể như khỉ trong vườn thú cho người ta tùy tiện sờ sờ xem xem thế này.

Một bàn tay không yên phận từ đâu chụp đến trên mông Lai Hinh làm cô giật mình la lớn. Kèm theo đó là tiếng đồ vật thi nhau đổ vỡ.

Chỉ thấy tên này giây trước vẫn còn đang đứng thẳng, giây sau đã bị đá chổng vó nằm trên đất. Chưa dừng lại ở đó, Lai Hinh giận dữ lôi cây côn bên hông ra, đằng đằng sát khí nhìn tên nằm dưới đất.

"Mẹ nó, giết, tao giết mày!"

Tiếng nói vừa dứt đã kèm theo tiếng gió đánh tới. Tên đàn ông nằm dưới đất theo phản xạ né qua một bên, chỗ hắn vừa nằm nay đã hằn một đường nứt lớn.

Đám thú thấy vậy thì không khỏi run rẩy, Lai Hinh vẫn chưa dừng lại, cô tiếp tục huy côn đánh về cái tên đã sờ mông mình kia.

Lần đầu tiên trong đời, Lâm Thố phải chật vật đến vậy. Cho dù là khi đối đầu với thú săn mồi cỡ lớn, hắn cũng chưa từng chật vật như lúc này. Thế mới biết, một màn hôm nay đã nâng hình tượng và vị trí của Lai Hinh trong tộc lên đến cỡ nào.

Lai Hinh được đưa lên ngồi cạnh Diệp Lục, thể hiện địa vị của cô lúc này còn cao hơn so với Hoa Đỏ. Thông thường để có được vị trí cao, các thú phải tranh đấu đánh bại người đang nắm giữ vị trí đó, còn đối với Lai Hinh, cô trực tiếp nhảy lên vị trí ngay cạnh thú hộ vệ, nhưng lại không một ai dám hó hé.

Bởi vì đến cả Lâm Thố - một trong những thú hộ vệ mạnh nhất cũng bị cô đánh cho bỏ chạy tan tác thì còn có ai dám dị nghị chứ? Chê sống lâu sao?

Lai Hinh vẫn còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi, ngay cả việc Diệp Lục ngồi một bên xé thịt cho cô cũng không làm Lai Hinh thấy thoải mái hơn là bao.

Thi thoảng lại có vài người tò mò liếc nhìn Lai Hinh nhưng liền bị bộ dạng hầm hầm sát khí của cô dọa sợ. Không biết là vô tình hay cố ý, chỗ ngồi của Lâm Thố vừa vặn đối diện với Lai Hinh, chỉ cần hắn vừa cử động, thì một cặp mắt sắc bén như răng cưa đã lập tức bắn tới. Bị Lai Hinh nghiến răng ken két nhìn cả buổi, Lâm Thố ăn không được mà ngồi cũng không xong.

"Giống cái nhỏ, có muốn ăn gì không? Ta lấy cho em nhé!" Diệp Lục xé một cái đùi thỏ vừa được nướng chín đưa đến bên miệng Lai Hinh.

Lúc này Lai Hinh mới giật mình, hóa ra thịt cô ăn nảy giờ đều là do con Hổ này đút cho. Cô có chút không quen, cau mày giật lấy miếng thịt.

"Tôi tự ăn được."

Diệp Lục chỉ cười hì hì tiếp tục xé phần thịt khác. Lâm Thố ngồi đối diện không khỏi có chút tò mò, nhỏ giọng hỏi

"Giống cái nhỏ, em tên gì vậy?"

Lai Hinh tức giận chỉ vào mặt hắn mắng lớn: "Tôi tên gì thì liên quan quái gì đến anh? Tôi tên gì kệ tôi, tôi tên do cha sinh mẹ đặt đấy thì thế nào? Muốn chết hả? Lại ngứa hả? Chán sống rồi hay sao hả?"

"Ta... ta..."

"Ta ta cái gì mà ta ta, tên tôi mà anh cũng dám hỏi sao? Tin tôi đánh cho răng rơi đầy đất hay không?"

Lâm Thố run rẩy khó khăn nuốt nước bọt. Lần này hắn chính thức bị ghi thù rồi, hơn nữa thù hắn còn là một giống cái vô cùng đáng sợ. Lâm Thố âm thầm vặt ngón tay bên dưới, nhưng tại sao hắn lại không thấy hối hấn chút nào chứ!

------

Diệp Lục tức giận: Tại sao? Tại sao người được sờ mông Lai Hinh đầu tiên không phải là ta?

Lai Hinh nhấp côn trong tay, hai mắt lóe sáng.

Tá *khụ khụ* Bạn trẻ, cẩn thận sau lưng!

21:59 - 22/09/2019