Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 29

(Mở đầu thời kỳ ăn lông ở lỗ, tác giả xin phép được cho Thiên Âm trở lại với đúng tên thật của mình 😝)

Lâm Thiên Âm còn đang ngủ, thì đã bị tiếng động bên dưới làm cho tỉnh giấc. Cô chớp mắt, xung quanh vẫn chưa sáng hẳn. Lúc ngủ thì không sao, nhưng khi tỉnh rồi, khí lạnh buổi sáng làm Thiên Âm không khỏi rùng mình hai cái.

Cúi đầu nhìn xuống, một đàn thú đang ra sức vác thứ gì đó. Mặc dù đã hết sức nhẹ nhàng, nhưng có vẻ vì đồ quá nặng nên vẫn không tránh khỏi vang lên những tiếng loạt soạt ồn ào. Con đầu đàn liên tục chạy ngược chạy xuôi. Nó hết chạy ra trước nhìn đường chỉ trỏ vài cái, rồi lại chạy về chỗ đám thú đang khiêng đồ "chít chít" truyền báo.

Lai Hinh dụi mắt vài cái mới nhìn rõ được bên dưới là một đám chuột lớn, con nào con nấy đều to gấp ba, bốn lần chuột bình thường. Lại nhìn về thứ chúng đang mang. Thiên Âm không khỏi dựng thẳng người, hai mắt mở lớn ngạc nhiên: 'Tr... trứng? Đó là trứng sao? Trứng chuột?'

Đám chuột ở giữa đang ra sức khiêng một quả trứng lớn, bên dưới quả trứng là bốn con chuột đi bốn chân ghép lại như xe chở, xung quanh là tám con chuột khác đi hai chân ra sức nâng đỡ cho quả trứng không rơi. Nhìn quả trứng to bằng hai con chuột cộng lại, Lai Hinh liền gạt phăng cái ý tưởng "trứng chuột" ấy đi. Vả lại nếu cô nhớ không lầm, thì chuột là động vật đẻ con!

Nếu như không phải "trứng chuột" vậy có nghĩa là... "trứng chôm" sao?

Thiên Âm không nhịn được liếm môi. Dường như từ khi bị lạc đến đây vẫn chưa được ăn quả trứng nào. Nếu đã là đồ chôm, chôm một lần hay hai lần cũng đều là chôm. Quả trứng này... mị xí chắc rồi muahahaha!

Trứng chiên, trứng luộc, trứng hấp, trứng rán, ốp la a... Chị đến đây!

Có vẻ đám chuột rất để ý đến quả trứng này, chỉ cần nó hơi nghiêng một chút thôi, thì cả đám đã nháo nhào không dám bước tiếp.

Chuột đầu đàn liên tục hối thúc: *Nhanh lên, nhanh lên, sắp đến nơi rồi! Chít!*

Đám chuột đi bốn chân không ngẩng đầu, thở hồng hộc lên tiếng: *Sắp đến là còn bao lâu đây? Chít!*

*Sắp đến là sắp đến rồi! Chít Chít!*

Dĩ nhiên, cuộc trao đổi này Lâm Thiên Âm không hiểu được! Cô nhẹ nhàng tuột xuống, núp sau một góc cây âm thầm quan sát.

*Chít?*

Chuột đầu đàn đang ra sức động viên tộc viên thì sau lưng đã bị thứ gì đó đụng phải. Nó quay đầu lắc lắc nhìn quanh, không có gì? Chuột ta lại tiếp tục làm công việc của mình. Chưa đi được vài bước, phía sau lại truyền đến đau nhức, cúi đầu nhìn viên đá nhỏ lăn chậm trên đất, nó dậm chân giận dữ. *Ai vậy hả? Dám lấy đá ném ta, Chít!*

Xung quanh không một bóng người, đám chuột phía sau liên tục thúc giục: *Thủ lĩnh, thủ lĩnh, sao vậy? Không đi nửa sao? Nhanh lên, nhanh lên. Chít!*

*Có thú lấy đá ném ta! Chít!*

*Làm gì có, mau đi, mau đi, mệt lắm rồi! Chít Chít!*

Chuột đầu đàn nghe vậy thì nén giận, tiếp tục hỗ động tộc viên làm việc. Thiên Âm núp sau một gốc cây che miệng nén cười. Cô không quá dùng lực, nên viên đá ném trúng cũng không quá đau, chủ yếu chỉ làm con chuột bực mình. Tung nhẹ đám sỏi trên tay, đợi con chuột đi được vài bước, Thiên Âm lại thò ra ném đá vào mông nó.

Con chuột bị ném trúng liền nhảy cẩng lên, lần này trông nó có vẻ bực thật, liên tục chạy vòng quanh tức tối kêu *Chít Chít*

Chuột đầu đàn ôm mông ra sức kêu gào, bỏ lại tiếng thúc giục phía sau, nó tức giận rống lớn:

*Thứ gì vậy? Có giỏi thì ra đây, ném đá ta làm cái mèo à! Chít Chít Chít! Ra đây, mau ra đây!*

*Th... thủ lĩnh...* Đám chuột phía dưới thở hồng hộc, cuối cùng "Oạch!" một tiếng, bốn con ngã nằm ra đất thở hổn hển, quả trứng nhanh chóng được tám con chuột bên hông nâng lấy, khó khăn để xuống nền đất.

Chuột đầu đàn thấy vậy thì xoắn đuôi chạy tới: *Chít! Sao vậy? Sao vậy? Mau khiêng tiếp đi! Nhanh lên!*

*Mệt lắm rồi, không khiêng nổi nữa! Nặng quá!*

*Nghỉ một lát đi! Mệt lắm rồi! Chít!*

Lũ chuột bên hông cũng ngồi bệt ra đất, có con còn tựa vào trứng, tay nắm đuôi quạt quạt.

*Không được! Mau đứng lên, mau lên! Chít!*

Chuột đầu đàn giậm chân "huỵch huỵch" chỉ vào đám chuột lười nói lớn.

Nó đã hứa với người ta rồi, phải nhanh chóng mang trứng đi, nếu còn chần chừ sẽ không kịp mất.

Nghĩ đến người kia đáng sợ cỡ nào, nó liền không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, chạy nhanh kéo chân con này, đẩy vai con kia.

*Mau lên, đứng dậy, đứng dậy! Chít!*

Lũ chuột thở dài, cũng miễn cưỡng chậm rãi lê thân đứng lên.

*Cố lên, về tộc lại cho các ngươi hai lần thóc! Chít*

Một con chuột nghe vậy liền quay ngoắt: *Chít! Thủ lĩnh, chẳng phải trước lúc đi cũng đã hứa cho hai lần thóc rồi sao? Chít?*

*Đúng vậy! Tối qua đã hai lần rồi, bây giờ phải ba lần mới được! Chít!*

*Ba lần, muốn ba lần. Chít Chít!*

*Được rồi! Ba lần thì ba lần, đi nhanh đi!*

Lũ chuột nghe được gấp ba lần thóc, lập tức tinh thần hơn hẳn, khí thế hừng hực tiếp tục công việc. Chuột đầu đàn tiếc của đến mức nghiến răng "ken két"

'Cái lũ hôi của!'

Lại nghĩ đến số thóc sau khi xong việc:

'Mặc kệ, ngài đã hứa cho ta ba núi thóc, chia cho các ngươi một ít, ta vẫn lời chán! Chít Chít!'

Tâm trạng nó liền tốt hơn hẳn. Nhưng vui vẻ không được bao lâu, con chuột nào đó đã phải ôm mặt khóc than.

Lâm Thiên Âm đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay khi lũ chuột vừa đặt quả trứng lên lưng, cô liền bắn dây thép, một phen đu qua ôm trứng bay đi.

Đến phía trước cách chúng khoảng ba mươi mét, cô đáp xuống, mỉm cười ngọt ngào, khép chặt ngón trỏ và ngón giữa đưa lên trán làm động tác chào: "Chị xin nhá!" Rồi nhanh chóng chạy mất hút.

Đám chuột sau khi định thần lại lập tức nháo nhào đuổi theo.

*Trứng... Mất trứng rồi!*

*AAA... Trứng?! Chít! Mau đuổi!*

*Chít... Trứng bị lấy mất rồi!*

Chuột đầu đàn càng là giận dữ rống lớn:

*Mẹ nó, xin cái mèo a! Trả trứng cho ta! Chít!*

Thiên Âm kẹp trứng bên nách. Quả trứng to và nặng hơn cô tưởng. Ít nhất cũng phải đến mười hoặc mười lăm ký. Nếu lấy sức lực trước đây, muốn cô vừa ôm trứng vừa chạy đua với lũ chuột, thì chắc chắn là điều không thể. Bởi vì... chúng chạy nhanh vl ra aaa....

Đám chuột phía sau như là được bơm máu gà, liên tục tăng tốc, tăng tốc, rồi lại tăng tốc. Mắt thấy đã sắp đuổi kịp Thiên Âm thì giống cái ấy lại như mọc cánh, bay tót lên cây rồi liên tục chuyền từ cành này sang cành khác.

Chuột đầu đàn đã tức giận đến mắt đỏ ngầu. Có ai nói cho nó biết là rốt cục thì giống cái này là cái giống gì hay không? Từ đâu xông ra cướp trứng của nó thì không nói, lại còn vừa chạy vừa bay như chim. Đây thật sự là muốn chọc chết chuột mà! Nếu như thật sự để giống cái này mang trứng đi mất, thì cho dù nó có mười cái mạng cũng không đủ cho thú kia nhai một lần a!

Nghĩ đến đây, chuột đầu đàn liền cắn răng nhịn đau hét lên: *Mau bắt cô ta, bắt được liền cho các ngươi bốn lần thóc!*

*Cái gì? Bốn lần thóc? Chít?*

*Chít! Bố... Bốn lần?*

*Bốn lần thóc! Anh em xông lên, mau bắt lấy cô ta! Chít Chít!*

Lâm Thiên Âm đang chạy thì bất giác cảm thấy sóng lưng lạnh toát, cô quay đầu lại nhìn, liền bị dọa cho một phen hết hồn.

Phía sau là một đàn chuột lớn với hàm răng sắc bén, hai mắt đỏ ngầu như bị bơm máu gà đang bất chấp lao về phía cô. Thiên Âm còn chưa kịp định thần thì đã cảm giác bên hông có gì đó lao tới. Cô nhanh chóng né tránh theo bản năng, con chuột rơi xuống đất thấy mục tiêu chạy thoát liền tức giận ngẩng đầu nhìn cô rống lớn.

Cơ bắp Thiên Âm lập tức căng thẳng, cô đưa đầu nhìn quanh, phát hiện lũ chuột này không chỉ được bơm máu gà mà còn nuốt thêm cần sa. Có ai nói cho cô biết, từ khi nào lũ chuột lại đáng sợ như vậy? Đã chạy nhanh thì không nói, còn chia năm sẻ bảy đu cây mai phục. Nhìn móng vuốt sắt bén và hàm răng "nạo dừa" kia, chỉ cần bị chụp một phát thôi thì cũng đủ đi thăm một lượt tám đời tổ tiên rồi.

Đây thật sự là muốn tức chết người mà!

Cũng may chỗ này cách con sông đêm qua không xa, Lâm Thiên Âm bắn dây thép, dễ dàng đu qua bờ bên kia. Nhìn lũ chuột tức tối kêu la "Chít Chít", Lâm Thiên Âm vỗ ngực thở phào.

Chuột đầu đàn tức đến mức giậm chân, nó quay ra sau chút chít nói gì đó với đồng bọn, cả đàn chuột lập tức nhào xuống sông, dùng tốc độ phi thuyền nhanh chóng bơi qua.

Lâm Thiên Âm còn tính ngồi nghỉ một lát, nhìn thấy cảnh này lập tức ôm trứng cong mông bỏ chạy.

Mẹ ơi, cái này thì không chỉ mỗi cần sa, mà còn có thêm nước tăng lực a!

Chuột đầu đàn vừa lên tới bờ, lâph tức xoắn đuôi đuổi theo, đi được một đoạn phát hiện bên cạnh đột nhiê  trống rỗng, nó quay lại thì thấy đám chuột phía sau đang đưa tay vuốt mặt vẩy lông. Có cần còn không nhịn được "Ắt Xì" mấy phát.

Nó tức đến mức giậm chân: *Vẩy cái mèo a, mau đuổi theo, mau đuổi theo, Chít!*

*Chít! Lạnh quá, thủ lĩnh! Chít!*

*Chít! Lạnh cũng phải đuổi, không muốn bốn lần thóc nữa sao?*

Đám chuột được nhắc nhở, lập tức tinh thần phấn chấn, ngừng việc vuốt nước vẩy lông. Nhưng bọn chúng chưa đi được hai bước thì đã nghe "Thịch!" một tiếng tiếp đất.

Thiên Âm lần nữa đu dây sang bờ bên kia.

Mỉm cười tựa người vào góc cây. Đột nhiên cô phát hiện, đùa với chúng nó một chút, cũng thú vị đấy!