Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 32

Lục Lam phát hoảng, cho dù hắn có bò nhanh cỡ nào, thì giống cái phía sau vẫn liên tục đeo bám không chút lùi bước. Hắn tăng tốc thì cô cũng lập tức tăng tốc, hắn chậm lại thì chỉ thoáng vài giây cô đã đuổi kịp đánh tới. Đột nhiên Lục Lam có chút hối hận, hắn có nên vứt lại quả trứng rồi về nhà đánh một giấc hồi sức?

Nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức bị đánh bay. Không được, cơ hội biến thân không phải là thịt chuột hay trứng chim, bò một lát là có thể nhặt được. Hắn nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này. Biến thành một giống đực xinh đẹp khỏe mạnh, để cho lũ lúc trước vẫn luôn xem thường hắn phải mở to mắt trầm trồ.

Lâm Thiên Âm điều chỉnh hô hấp đang dần trở nên nặng nề. Từ sáng sớm liên tục đuổi đến tận quá trưa, cái bụng lại trống rỗng, đến Thánh Giống còn phải ăn no mới có thể ra trận đánh giặc thì huống chi là người trần mắt thịt như cô. Cái bụng đói thật sự làm sức lực của cô giảm sút. Lần thứ mười hai gạt phăng ý định từ bỏ trong đầu, cuối cùng cô cũng đuổi được đến lúc con rắn lớn dừng lại. Thiên Âm mừng rỡ đáp xuống, nhưng ngay khi nhìn thấy thứ chặn trước mặt con rắn, ngay cả cô cũng không khỏi bủn rủn muốn lập tức ngất đi.

Một con nhện khổng lồ treo giữa không trung đang dùng cặp mắt đỏ chói nhìn chằm chằm cô và con rắn. Nếu như làm một phép so sánh, con rắn to gấp bốn cô, con nhện lại to gấp bốn lần con rắn, thì có thể lập tức hình thành một cấp số nhân với công bội là bốn nha. Nghĩ đến đây Thiên Âm lập tức cảm thấy mình thật can đảm, đã đến nước này mà đầu óc vẫn còn tỉnh táo như vậy, làm được cả một bài toán thế kỷ.

Con rắn liên tục lùi về phía sau, nó thấy Thiên Âm đáp xuống thì lập tức trườn lại chỗ cô, cái đuôi cuộn quả trứng liên tục quét quét đẩy cô lùi ra.

Khuôn mặt của Lâm Thiên Âm lúc này ( -_- ). Gì vậy? Đừng nói với cô đây là một con rắn đực, và thứ nó đang làm chính là tuân theo bản năng bảo vệ giống cái ở thế giới này đấy nhé? Cướp trứng của bà rồi lại làm bộ bảo vệ bà? Mi rảnh à? Bà đây cóc cần!

Con nhện chậm rãi đáp xuống, ngay lúc tám chân của nó tiếp đất, cũng là lúc con rắn quấn theo trứng và Thiên Âm vụt chạy.

Con nhện nhanh chóng đuổi theo, thân mình to lớn đụng ngã những cây nhỏ xung quanh. Thiên Âm bị quấn quanh eo, vừa vặn đối diện với con nhện và cái mồm to đầy máu của nó. Bất chấp địch ta, cô vừa hét lớn vừa đánh mạnh vào thân rắn: "AAAA, nhanh, nhanh, nhanh, nó đến rồi.... AAA!"

Lục Lam đã mệt ra một thân mồ hôi, nhưng cái chết đang cận kề, liên tục thúc đẩy hắn không được phép dừng lại.

"BÒ SANG TRÁI!"

Tiếng rống lớn của giống cái làm Lục Lam giật mình, lúc nhận ra thì cơ thể hắn đã hoàn toàn hành động theo lời nói của cô, bò chếch sang trái. Lục Lam ngẩn người nhìn đống tơ đen ngòm, nếu vừa rồi hắn vẫn bò thẳng, thì thứ đang bị ăn mòn không phải mặt đất mà chính là da của hắn.

"Ngẩn người cái gì vậy? Chạy mau, AAA!"

"Sang trái.... phải... mau qua phải... AAA... trái.... trái.... phải...!"

Lục Lam vừa chạy vừa tránh theo lời của Thiên Âm. Con nhện phía sau bắn nhiều lần không trúng được, đã sớm nổi giận đến hai mắt đỏ ngầu. Nó ngẩng đầu lên trời ré lên những tiếng rét rét vô cùng chói tai. Đuôi bắn tơ lên cây to, kéo người bay đến phía trước. Thiên Âm và Lục Lam đều bị hình ảnh trước mặt dọa cho run rẩy. Thử tưởng tượng trên đầu đang có một con nhện khổng lồ bay quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể đáp xuống đầu thì ai mà không sợ cho được. Đổi lại là người sợ nhện, thì chắc chắn đã xỉu không ít hơn trăm lần.

"Ầmm"

"AAAAA"

Con nhện đậu xuống trước mặt cả hai, há to cái mồm như bồn máu trực chờ. Lục Lam bẻ lái sát nút, Thiên Âm có thể cảm giác được từng cái răng nhọn hoắc của nó đang lướt qua người mình, không khí hôi thối trong mồm xộc thẳng vào mặt làm cô bất giác nín thở. Con nhện cắn phập một cái thật mạnh. Cú táp mạnh đến nỗi tạo ra gió làm Lục Lam mất đà nghiêng hẳn sang một bên.

Thức ăn tưởng chừng như đã đến mồm lại lần nửa chạy thoát. Con nhện tức tối ré lên, nó điên máu tiếp tục phóng tơ đu cây đuổi theo.

Lục Lam cảm giác bản thân đã sắp đến giới hạn, nhưng những tiếng cây đổ ầm ầm phía sau làm hắn không thể thôi bạt mạng mà chạy. Hắn chưa muốn chết, hắn còn phải hóa thành một giống đực cường tráng, kiếm một giống cái xinh đẹp làm bạn đời, sinh một ổ trứng trăn đáng yêu. Dấu chấm của cuộc đời hắn đáng ra phải là hình ảnh nằm trên cây ôm bạn đời sưởi nắng, nhìn đám trăn con phía dưới nô nức đùa giỡn, chứ không phải là cái mồm thúi hoắc của một con nhện mắt đỏ tám chân.

"AAA, con rắn thối này, chạy đi đâu vậy hả?"

Thiên Âm hét lên làm Lục Lam giật mình định thần lại, nhưng đã quá trễ. Vì mãi mê suy nghĩ mà hắn đã chạy vào đường cụt, trước mặt bọn họ là vách đá trơn bóng chặn đường.

Con nhện phía sau đang từng bước đến gần, Thiên Âm lấy gậy chọt mạnh vào đầu con rắn làm nó kêu lên đau điếng. Con rắn lập tức quay lại nhìn cô ai oán, Thiên Âm mặc kệ, chỉ tay lên vách đá nói lớn: "Còn chờ gì nữa, mau bò lên, mau bò lên!"

Lục Lam muốn nói với cô đây là Vách Đá Ranh Giới, ngăn cách giữa Quang Địa và Ám Địa, chỉ có Thú Hộ Vệ mới có thể vượt qua. Nhưng tiếc rằng lúc này hắn là rắn, chỉ có thể liên tục lắc đầu phát ra những tiếng "Xì Xào"

Lâm Thiên Âm khóc không ra nước mắt, con rắn này bò không bò mà cứ lắc đầu là sao vậy? Chẳng phải nó xây ổ trên vách đá sao? Bây giờ thấy vách lại không bò được? Giỡn với cô à?

"ẦM"

Con nhện phía sau liên tục ré lên những tiếng dài thích chí. Hai mắt nó cong cong nhìn một người một trăn, à còn cả một trứng, biểu thị như muốn nói: "Chạy đi, chúng mày có giỏi thì chạy tiếp đi! MUAHAHAHA!"

Lâm Thiên Âm đã run như cầy sấy, con rắn quấn eo cô liên tục thụt lùi về phía sau, đến khi sau lưng chạm vào nền đá lạnh lẽo, Thiên Âm liền biết, lần này mình tiêu chắc rồi.

Người ta thường nói, con người trước khi chết, sẽ liên tục nhớ về những hồi ức từ lúc sinh ra cho đến hiện tại. Nhắm mắt lại, vậy mà trong đầu Thiên Âm lúc này, tại sao chỉ toàn là hình ảnh của trứng chiên, trứng rán, ốp lết, trứng chưng... còn có đầy đủ cả công thức nấu, thêm đường, muối, nước mắm... rõ ràng???

Trứng? Trứng? Trứng?

Liếc nhìn quả trứng đã bị con rắn thả ra từ lúc nào, Thiên Âm thở hắt. Vì ăn trứng, vì mất trứng, vì đuổi theo trứng mà trôi đến tận đây. Tất cả, đều là vì quả trứng này! Tiên sư trứng, mày đi chết đi!

Con nhện đang hứng khởi há to mồm thì cảm giác như có gì đó chui tọt vào bụng.

Lục Lam bên cạnh đã sớm bị hành động của Thiên Âm làm cho hóa đá: "Giống... giống cái này, lại có thể ném bỏ trứng của chính mình? Vào mồm nhện?"

Hắn còn chưa kịp định thần thì đã nghe thấy tiếng con nhện gào lên đau đớn. Nó ôm bụng, tám chân quơ loạn cào ra từng tảng đất lớn.

Tiếp theo, trước sự kinh ngạc của hai người, nó ói ra quả trứng rồi sợ hãi cong đít chạy mất.

Nhìn quả trứng nhớp nháp trước mặt, Thiên Âm có chút ngây ngẩn. Đây chính là cái mà người ta vẫn gọi, là thoát chết trong gang tất đấy sao? Theo lý giải của Thiên Âm lúc này, có lẽ vì quả trứng quá lớn, con nhện ăn vào bị nghẹn, đau bụng, nên mới ói ra. Đây đúng là quả trứng may mắn mà!

Nhưng chưa kịp đợi cô chạy tới ôm trứng cười lớn thì một bóng đen đã từ trên trời đáp xuống. Cắp theo quả trứng bay mất.

Lục Lam: ......

Lâm Thiên Âm: ..... AAA con chim mắc dịch, trả trứng cho bà!

--------

Ở một nơi nào đó, Trắng Tinh nhìn cái hố nhỏ và đống cây cành hỗn độn. Có một số đã cháy đen thành tro. Cô ôm trán, hai chân run rẩy khó khăn đứng vững, ngẩng đầu lên trời hét lớn:

"LÂM THIÊN ÂM, MẸ NÓ CÁI ĐỒ THAM ĂNNNN!"