Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 45: Khối Đá

Thú thật cái gì mà đại nhân đại như gì đó, Thiên Âm hoàn toàn không quen, càng có thể nói là như tờ giấy trắng tinh tươm không chút ký ức.

Nhưng cô cũng đủ suy nghĩ để nhận thức được rằng, nhờ vào vị được gọi là đại nhân này mà bản thân mới có thể dễ dàng hóa nguy thành an.

Dựa theo lời kể của Bông Bông nhện này, thì mọi việc đều là từ quả trứng cô đeo mấy hôm nay mà ra và quả trứng đó chính là của đại nhân kia.

Nhưng Thiên Âm nghĩ mãi vẫn không thể hiểu, rõ ràng là đại nhân ở quanh đây, cũng biết rõ là cô đang giữ nó, vậy tại sao lại không lấy về. Đại nhân an tâm về cô như vậy sao? Hay còn có nguyên nhân nào khác?

Nhưng cho dù là thế nào đi nữa thì đối với cô đây cũng là chuyện tốt, ít nhất là với hiện tại.

—–

Bông Bông nâng con Chút Chút Trắng lên đưa cho Thiên Âm.

Thiên Âm ngồi dậy đưa tay nhận lấy, con chút chút lập tức phối hợp bò lên. Cô thích thú đưa đến ngang tầm mắt quan sát, phát hiện con chút chút này vậy mà lại có tới bốn mắt.

Thiên Âm xoay đầu nhìn lại một lượt đám chút chút đen. Đúng vậy, đám chút chút đen chỉ có hai mắt thôi, cũng nhỏ hơn con trắng này nhiều: “Đây là đầu đàn của đám chút chút kia sao?”

“Đúng vậy, thưa đại nhân!” ‘Chút Chút?’ Bông Bông nhất thời vẫn chưa quen với cách xưng hô này lắm, nhưng nghĩ lại cảm giác đại nhân gọi như vậy cũng không tệ, bông bông và chút chút. Ừm, không tệ!

“Nhưng tại sao lại có màu trắng?”

Bông Bông chớp chớp mười hai con mắt. Lúc tạo ra những con chút chút này, Bông Bông chỉ đơn giản là thêm vào nhiều phần năng lượng hơn một chút, để nó mạnh hơn, cũng có thể giúp đỡ Bông Bông trông chừng đám chút chút kia. Lúc đầu đám này cũng đều có màu đen, duy chỉ nhiều hơn hai mắt, nhưng sau mấy ngày không để ý, thì đột nhiên lại chuyển thành màu trắng rồi. Đúng vậy, tính cả con đang ở đây, thì tổng cộng có năm con chút chút trắng!

Về vấn đề này, Bông Bông đã từng gọi chúng tới hỏi qua, cũng đã từng tìm hiểu, nhưng vẫn chưa thể giải đáp được. Bông Bông suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng kể lại cho Thiên Âm.

– Chỉ những con bốn mắt mới chuyển thành màu trắng sao?

Thiên Âm trả lại con chút chút cho Bông Bông, tò mò hỏi.

– Không hẳn là vậy! – Bông Bông nhận lấy, con chút chút trắng lập tức nhảy xuống, không quên phẩy chân chào hai người rồi rời đi.

– Đám bốn mắt có mười con, nhưng chỉ năm con làm nhiệm vụ canh gác mới chuyển thành màu màu trắng.

Nói đến đây, Bông Bông bỗng cúi đầu trầm tư, suy nghĩ một lát nó mới đưa mắt dò hỏi nhìn Thiên Âm: “Đại nhân, ngài có muốn đến chỗ bọn chút chút trắng trông coi không?”

—–

Thiên Âm nhìn theo bóng dáng con nhện phía trước đang liên tục cua trái quẹo phải, trong đầu âm thầm cảm thán.

Hang động pha lê này nhìn bề ngoài thì không nhận ra, nhưng đi sâu vào rồi lại thật sự rất lớn, càng đi càng thấy lớn, hơn nữa lại quanh co lòng vòng khó nắm bắt. Nếu như không phải được Bông Bông dẫn đường, thì chắc chắn cô đã lạc vòng trong này từ tám quánh rồi.

Mặc cho Thiên Âm tò mò tìm tòi đánh giá, Bông Bông lúc này đang đắm chìm trong thế giới của bản thân: ‘Đã hơn năm trăm năm rồi…’

Hai người đi đến một bức tường thì dừng lại. Khác với lớp pha lê sáng loáng xung quanh, trước mặt Thiên Âm chỉ là một tường đá cũ kỷ bình thường, bên trên còn có đóng rêu xanh nhám.

Thiên Âm nhìn kỹ một lượt, phát hiện phía dưới ở góc bên phải, vậy mà lại có một tay nắm nhỏ tựa như vô-lăng của ô tô.

Cô lập tức tiến đến ngồi xổm xem xét, cái vô-lăng này không to lắm, tầm khoảng một bàn tay, bên cạnh lại còn có viết chữ. Nhưng có vẻ đã qua rất lâu, nên chữ kia đã không còn thấy rõ.

Thiên Âm dùng tay phủi sơ lớp bụi bên trên, lại bịt mũi thổi nhẹ một hơi, miễn cưỡng xem lại cũng có thể đọc được:

Phải 12|Trái 2 ● Phải 16|Trái 5

– Gì vậy? Ý bảo xoay cái vô-lăng này sao?

Thiên Âm chớp mắt tự hỏi, lập tức làm theo. Cô dùng tay phải nắm vô-lăng dùng sức xoay về bên phải.

– Cứng ngắc, không động đậy. Do quá lâu không sử dụng sao?

Thiên Âm nhẩm thầm, lần nữa dùng hai tay thử lại.

Bánh lăng chậm rãi cử động, phát ra tiếng cạch cạch rẹt rẹt chói tai.

Vẫn là cứng quá!

Dùng nhiều sức như vậy mà chỉ mới quay được hai vòng!

Thiên Âm xoay xoay cổ, hơi khó chịu ngồi bệt xuống đất. Hai bàn tay nắm chặt bánh lăng dùng sức mở ra nắm vào, cô hít một hơi sâu lấy đà, dồn sức cong người xoay về bên phải. Theo mỗi vòng quay, cái vô lăng lại được đẩy dài ra phía trước.

Dùng hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng 12 vòng bên phải cũng quay xong. Thiên Âm lại hít một hơi, chuẩn bị xoay tiếp hai vòng bên trái. Nào ngờ cái vô-lăng này lại đột nhiên giở chứng. Mặc cho cô cố gắng xoay chuyển thế nào, cúng không động đậy dù chỉ một chút.

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng của Bông Bông.

– Đại nhân, chữ trên đó… ngài đọc được trên đó ghi gì sao?

Thiên Âm không mấy để ý, chỉ ậm ờ đúng vậy, rồi lại thở phì phò ra sức kéo vô lăng về bên trái.

– AAA… vẫn không được…

Cô nổi giận, trực tiếp lại xoay vô lăng ngược bề bên phải.

– Ẩy, xoay được, còn rất dễ dàng…

Nhưng chưa đợi Thiên Âm kịp vui mừng, thì bánh lăng đã lập tức như diều đứt dây, dùng tốc độ tia chớp lộc cộc vòng ngược tụt về vị trí lúc đầu, tay Thiên Âm cũng bị đánh bật lộ ra một đường máu đỏ.

– Hơ… sao…

Đây là sao vậy? Vòng ngược về? Ý là sớm giờ cô xoay mười mấy vòng đều là xoay công cốc hết sao?

Thiên Âm cuối đầu nhìn tay mình, hít sâu một hơi, lại thổi nhẹ mấy cái hòng giảm bớt đau nhức.

Không sao, quay lại lần nữa là được!

Một lần, hai lần, ba lần…

Đến lần thứ năm, sáu…

Thiên Âm đã bắt đầu không còn giữ được bình tĩnh nửa rồi.

– W*f cái đ*m %@^$!…

Mười hai vòng đầu thì đơn giản, đến vòng thứ mười ba xoay về bên trái thì lại cứng ngắc như bị mắc kẹt, xoay bên phải thì lập tức bị quay ngược làm lại từ đầu. Rốt cuộc cái vô lăng này nó muốn gì?

Lại hít sâu một hơi, nhìn lại một lượt đám chữ kia

Phải 12|Trái 2 ● Phải 16|Trái 5

Đúng rồi mà, xoay 12 vòng phải, rồi lại 2 vòng trái, thế *éo nào lại không đượ…. ơ ơ ơ…

Ba cái ơ liên tiếp khó mà thể hiện được sự kinh ngạc của Thiên Âm lúc này.

Cái thứ gì đây? Cái khe gì dài dài bên trong lại có một khối đá dài dài nằm ngay bên phải vô lăng thế kia?

Thiên Âm dùng ngón tay khẩy khẩy khối đá, dường như có chút động đậy!

Lại dùng ngón trỏ đẩy mạnh, hơi cứng, nhưng đẩy được, lại dùng thêm ngón giữa áp chặt, khối đá kia vậy mà lại thật sự có thể chuyển động. Thiên Âm đẩy nó được một mạch từ đầu khe xuống tới cuối khe. Nhưng ngay khi vừa thả ra, nó lại chậm rãi bật lùi về vị trí cũ.

Lại nhìn một lượt gợi ý…

Trời ạ, cái gạch ở giữa kia, đừng nói chính là cái khe này đấy nhé?

Tìm được chân lý mới, tinh thần lập tức phấn chấn hơn hẳn. Thiên Âm ngồi thẳng người, lần nữa bắt đầu ra sức xoay.

Được mười hai vòng, cô đưa tay kéo viên đá trong khe kia xuống. Một tiếng cạch nhỏ từ trong vô lăng thoát ra. Khối đá kia cũng không lại bật về.

Thiên Âm hai mắt tỏa sáng, lập tức xoay hai vòng bên trái. Rất dễ dàng, không bị kẹt.

Hóa ra cái gạch đó chính là cái khe kia thật! M* ki*p vậy mà cô còn tưởng đấy là dấu phẩy hay là phân cách đấy, làm tổn hại mấy chục phút cuộc đời của bà đây &#%*@%@^…

Như nhớ tới gì đó, Thiên Âm lại lần nữa to mắt nhìn về đám chữ

Phải 12|Trái 2 ● Phải 16|Trái 5

Nếu gạch kia là cái khe, vậy thì cái chấm tròn kia là gì? Chắc cũng không phải là chấm cho vui đâu chứ?

Rút kinh nghiệm, lần này Thiên Âm không tiếp tục táy máy, mà cẩn thận rà soát xung quanh

Không có! Không có cái khe nào hình tròn, cũng không có thứ nào hình tròn. Hay là không phải? Không thể nào!

Lại nhìn thêm một lượt…

Ngay lúc Thiên Âm định xoay tiếp 16 vòng thì đột nhiên phát hiện.

Cái chính giữa vô lăng này… hình như là hình tròn thì phải…

Cô đưa tay sờ lên, rồi dùng sức một ấn. Phía trong lại vang lên cạch cạch, tường đá phía trên vô lăng vậy mà lại mở ra, lạch cạch đẩy ra một cái vô lăng khác. Khối đá trong khe cũng rề rà chạy lại lên đầu.

….

Thiên Âm vỗ trán, thật sự cảm thán ai đó đã tạo ra thứ này.

Đã biết được quy luật, lần thực hiện này liền vô cùng dễ dàng.

Xoay phải 16 vòng, đẩy khối đá, rồi lại oay trái 5 vòng.

Vòng thứ 5 kết thúc, cuối cùng cánh cửa đá kia cũng chịu mở ra. Ánh sáng bên trong đột ngột truyền ra, làm Thiên Âm nhất thời không kịp thích ứng. Cô lùi lại đưa một tay lên che mắt, đến khi nhìn rõ lại, đã hoàn toàn bị hình ảnh trước mắt dọa cho ngây người.