Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 48: Thần Thú Bông Bông

Ngay từ khi có ý thức, thứ đầu tiên mà nó thấy và cảm nhận được chính là ánh sáng chói mắt của thứ kỳ lạ lơ lửng và cái lạnh cứng của nền đá đầy rêu. Thứ mềm mại và ấm áp duy nhất, có lẽ chính là cái vỏ trắng đục vừa bị nó xé rách để chui ra ngoài. À, còn có thứ gì đó, trông như thịt của động vật được đặt sẵn cách nó không xa.

Theo bản năng, nó lần mò đi đến. Miếng thịt rất lớn! Nó há mồm cắn thử, một miếng, hai miếng, rồi ba miếng… Nó cứ ăn, cứ ăn, rất nhiều, nhưng chỉ tiêu hóa được một phần. Nhưng nó chẳng mấy quan tâm. Ăn no rồi ngủ, đến khi tỉnh dậy, khối thịt kia lại trở về nguyên vẹn như lúc đầu.

Cứ như vậy, nó lớn lên qua ngày. Chỉ việc ăn, rồi ngủ. Chỉ cần nó để lại một phần nào đó, thì sau khi ngủ dậy, khối thịt kia lại trở về lành lặn.

Kể từ đó, mỗi ngày, toàn bộ thời gian của nó đều quanh quẩn xung quanh khối thịt. Đói thì ăn, no lại ngủ, thi thoảng chán nản lại bò đi lòng vòng xung quanh, nhìn ngắm thứ lơ lửng phát sáng trên đầu rồi lại trở vêc một chỗ nằm im lìm.

Với nó, cuộc sống như vậy, có lẽ là lẽ đương nhiên, nó cũng chưa từng thắc mắc hay tự hỏi vì sao khối thịt lại xuất hiện? Vì sao nó lại được sinh ra? Ở đây? Hay thậm chí nó là gì, nó cũng chưa hề quan tâm.

Thời gian cứ thế trôi qua, nó ngày càng lớn thêm, đến khi chỉ một khối thịt không còn đủ làm cho nó no bụng. Đến khi không thể chừa lại chút ít phần nào. Khối thịt khổng lồ với nó ngày nào, nay chỉ cần chưa được một cái liếm nhẹ đã bay bổng hết sạch.

Quả nhiên, khối thịt đó, không bao giờ trở lại. Đến khi bụng đói cồn cào, đến khi cái hang khổng lồ không còn là thoải mái rỗng rãi, nó mới nghĩ đến việc phải rời đi.

Hoảng loạn, tức giận, sợ hãi, bất an. Nó điên cuồng chạy quanh, đánh mình vào sáu bức tường đầy rêu. Trong động vang lên những tiếng “Ầm Ầm” đổ vỡ, khói bụi và các lớp đá đổ ào long lên “Oành Oành”.

Nhưng mặc cho nó cố sức bao nhiêu, đập mạnh như thế nào, đến khi lớp lông nhện mượt như tơ bị chà xát rụng sạch lộ ra máu tươi thì các bức vẫn sừng sững như lúc ban đầu.

Không, phải nói là, cho dù nó có đập ra bao nhiêu, thì các vết nứt liền nhanh chóng tự động hồi phục, liền lại và cứng rắn hơn cả ban đầu.

Duy nhất, chỉ có một lỗ nhỏ dưới chân tường số ba là không lành lại. Nó hạ người, ra sức dùng chân chọc, đào, bới mạnh vào lỗ đó, nhưng vô ích. Ngoại trừ kích thước ban đầu, những phần mở rộng thêm cũng lập tức liền lại.

Nếu là trước đây, có lẽ nó đã sớm bò ra được ngoài, nhưng với kích thước hiện tại, ngoại trừ nằm một chỗ bất lực, thật sự chẳng còn lựa chọn thứ hai.

Một ngày, hai ngày, ba ngày… bốn con mắt mệt mỏi đóng lại mở ra, đến khi không bao giờ mở ra được nữa, nó mới lờ mờ nhận ra, hóa ra….

—-

Cảm giác chật chội, ngột ngạt như bị thứ gì đó bao bọc. Nó không thoải mái, nhưng hình như có chút gì đó… quen thuộc.

Bông Bông cựa mình, dùng tám cái chân nhỏ mạnh mẽ phá tan lớp màng bọc mềm dẻo dai. Ánh sáng chói mắt lập tức ùa tới làm đôi mắt nó hoa lên. Nhưng Bông Bông không nhắm lại. Cả người nó đang bao chùm với sự hưng phấn và niềm vui tột độ.

Cúi đầu, tám chiếc chân thon gọn bé tẹo, ngẩng đầu, trần đá rộng lớn treo cao tít tắp. Đây…

Là nó, thứ ánh sáng chói lóa mà vô cùng thân thương của thứ lơ lửng kia. Là nó, cái vỏ trứng mềm mại đã bọc lấy nó lúc vừa nở ra trước kia. Là nó, sáu bức tường khổng lồ áng đầy rêu xanh và mùi ẩm mốc thơm đến phổng mũi. Và cũng là nó, khối thịt khổng lồ mà nó vẫn luôn nghĩ đến trước khi chết đi…

Chết? Những cơn đói cồn cào, những cơn đau khi da thịt đâm mạnh vào đá cứng, cùng cả sự tuyệt vọng trước khi hoàn toàn nhắm mắt. Nó – Bông Bông đã chết rồi – nhưng lại lần nữa được sinh ra.

Lần này nó sẽ không để bản thân phải chết một cách ngu ngốc như lúc trước nữa. Ngó lơ miếng thịt, cái lỗ ở bức tường số ba kia, Bông Bông vẫn còn nhớ kỹ. Tám chân vừa mới sinh yếu ớt và khuệnh khoạng đến đáng thương, nhưng không sao, nó vẫn còn nhớ cách đi này mà.

Bò đến chính giữa, Bông Bông nhìn một lượt xung quanh. Lấy bức tường có hoa văn kỳ lạ làm gốc, lần lượt đếm qua bên trái một, hai, ba…

Bông Bông ngẩn người. Hóa ra… cái lỗ đó, chính là nơi mà bọc trứng của nó dính lên lúc đầu… Bông Bông không biết, hóa ra nơi dẫn nó ra ngoài, lại chính là nơi mà nó sinh ra…

Nhưng hiện tại, cái lỗ vẫn chưa được mở. Bông Bông thử dùng sức đánh mạnh vài cái, nhưng thật đáng tiếc, bức tường hiện giờ thật là cứng so với nó.

Nhưng không sao, lần này sống lại, con nhện này như đã nghiệm ra được nhiều thứ. Đầu óc của nó cũng như được khai sáng ra nhiều điều.

Còn cái tên Bông Bông? Nó chỉ biết, dường như có một giọng nói nào đó đã vang lên lúc con nhện chìm vào bóng tối sắp được hồi sinh.

Bông Bông! Tên của mày là Bông Bông!

Mày không chỉ là một con nhện bình thường. Mày là Thần Thú – một trong những Thần Thú canh giữ Sổ Hồn!