Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 50: Sinh Tử

00:05

1/9

Thần Thú Nhện Đen + 5000

Đây là ý gì?

Thiên Âm đưa tay lên vuốt cằm, vừa suy ngẩm vừa nhẩm thầm từng chữ.

Chỉ thấy, những chữ bị cô đọc đến, lập tức như bị thiêu đốt, vụt sáng rồi lụi tắt như tro tàn. Sổ Hồn lóe lên vài cái rồi tan biến vào hư không.

Bông Bông bị một màn này dọa cho ngây người, vừa định chạy đến thì toàn thân đã đau nhức như bị lửa đốt.

Cửa động nặng nề bỗng chốc đóng sầm, toàn bộ không gian bị vây trong một màu tối đen kịt.

Thiên Âm giật mình lui về sau vài bước.

– Chuyện gì vậy? Bông Bông?

Cô khẽ gọi. Thật kỳ lạ, tiếng gọi lan vào khoảng không rồi lập tức vọng ngược từng đợt hồi âm “Ôngg… ông… ông…”

Thiên Âm lại lui về sau vài bước, gọi lớn:

– Bông Bông? Mi đâu rồi?

– Bôngggg Bônggg Mii..ii.. đâuuuu rồiiii

Lại lần nữa, âm thanh lập tức bị dội lại, cứ như… cô đang đứng trước một miệng giếng khổng lồ…

Chợt..

Mười hai con mắt từ đâu mở to, lơ lửng đỏ chói trên đầu Thiên Âm, làm trái tim cô không khỏi lệch mạnh một nhịp.

– Bông Bông? Là mày đấy sao?

Thiên Âm hít sâu một hơi, ra sức để bản thân trấn tĩnh rồi nhẹ giọng hỏi.

“Nó” không trả lời!

Mười hai đốm sáng khổng lồ, lập lòe, đỏ ngầu, trong bóng đen đặc biệt vô cùng chói mắt, cũng không kém phần kinh dị.

Chúng vẫn luôn khóa chặt lấy Thiên Âm. Mọi nhất cử nhất động của cô đều bị kiểm soát. Chỉ cần Thiên Âm nhích nhẹ sang trái, hay là sang phải, những con mắt đều nhanh chóng bám theo một cách chuẩn xác.

Thiên Âm hạ thấp người, một tay đỡ sàn, tay còn lại lần mò ra sau lưng. Lúc này chợt giật mình nhớ ra, côn của cô ban nảy bị dính tơ, vẫn chưa kịp thu lại.

Như thấy được hành động của Thiên Âm, “nó” hầm hè thở hắt ra một hơi.

“Xoạt Xoạt Xoạt”

“Nó” bước đi, mười hai con mắt theo đó phóng đại dần về phía Thiên Âm.

Thiên Âm nhanh như cắt lui về sau vài bước, tay đã cầm sẵn hộp chống xốc vừa lôi ra từ túi quần.

Tài nguyên hiện tại của cô chỉ còn mỗi con dao và bốn quả bom mini này, không thể lại tiếc!

– Ngươi là con người?

Giọng nói khàn đặc, còn đặc hơn tiếng nói lúc Thiên Âm nghe ở ngoài động đột ngột vang lên.

Cố giấu vẻ ngạc nhiên, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đám mắt đang treo lơ lửng kia.

Thiên Âm không trả lời.

Giọng nói kia lại lần nữa vang lên, xen lẫn chút mất kiên nhẫn.

– Ngươi chính là con người!

Lần này là khẳng định!

– Chỉ có con người mới đọc được chữ trên Sổ Hồn!

Sổ Hồn? Ý “nó” chính là quyển sách phát sáng? Chỉ con người mới đọc được?

Không ai nói với cô chuyện này! Cô cũng không ngờ tới lại còn có loại tình tiết như vậy xảy ra!

– Nói!

“Nó” gầm mạnh, đánh tan suy nghĩ của Thiên Âm, thể hiện sự mất kiên nhẫn đến tột độ.

Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Đối phương cũng đã khẳng định như vậy rồi, cô cũng không thể lại chối cãi. Thiên Âm mặc kệ, dù sao cũng không thể lại trốn.

Thiên Âm nhìn thẳng vào đám mắt kia, gằng giọng:

– Đúng vậy!

– Ngươi… ngươi thật sự là con người?

– Ta chính là con người! Vậy thì thế nào?

– Là con… người, đại nhân vậy mà lạo là con người…. vậy thì thật sự quá tốt rồi aaaaa.

Hả? Thiên Âm nhất thời bị câu nói này làm cho ngây ngẩn.

Lộp bộp lộp bộp…

Ánh sáng lần nữa trở lại, làm cô nhất thời khó khăn thích ứng. Thiên Âm nheo mắt vài cái, rồi nhìn lại mới thấy, trước mặt cô quả là thân nhện chục mét lúc trước.

“Lộp bộp lộp bộp”

Đám chút chút đen thi nhau rơi rụng lả tả. Thiên Âm ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện hóa ra ánh sáng trong động đều được phản chiếu từ cái miệng lớn trên trần. Còn tình hình “mất điện” nảy giờ, đều là do bọn chút chút bu bám, dùng thân che kín miệng trần!

Bông Bông chớp mười hai con mắt vui sướng bò lại về phía Thiên Âm.

– Đại nhân, hóa ra ngài thật sự là con người sao? Vậy thì tốt quá, đây, Sổ Hồn này, trao cho ngài.

Thiên Âm một bộ mặt đơ nhìn con nhện khổng lồ nào đó bô lô ba la, rồi máy móc nhận lấy cuốn sổ phát sáng nào đó vừa được thảy vào người.

Siết nhẹ chiếc hộp trong tay, vậy mà vừa rồi cô còn có cảm giác như sắp bước vào trận chiến sinh tử ác liệt đấy!

—-