Nuôi Rồng Dưỡng Già

Phần 2 Chương 2: Đám Thú Xanh

Thiên Âm về phòng lấy balo rồi dẫn theo Như Cắt và Bông Báo đến phòng khách lúc nảy nói chuyện. Ba ghế sofa dài nối lại thành hình chữ U, chính giữa là một chiếc bàn phale, bên trên bày một chiếc bình và mấy cái ly nhỏ. Thiên Âm đi đến một ghế ngồi xuống, Bông Bông cũng đã theo sát kế bên, thuần thục nhảy lên chiếc bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn thấy những bàn ghế và “sofa” đặc chế, hai thú không khỏi vừa ngạc nhiên lại thích thú. Tơ nhện dùng làm ghế sofa không những vừa mềm mại lại còn đàn hồi, làm Bông Báo ngồi lên liền không ngừng đưa tay vuốt ve, hai mắt tỏa sáng hí hoáy dùng Đá ghi nhớ ghi chép lại.

“Thiên Âm, đây là thứ gì vậy? Cảm giác thật thích, tôi cũng muốn có một cái!”

Thiên Âm cười hì hì lên tiếng: “Đây là ghế sofa, làm từ pha lê và tơ nhện, cô cũng có thể nhờ Bông Bông làm cho một cái!”

Vừa nghe đến là Bông Bông, Bông Báo và Như Cắt liền không khỏi rùng mình một cái. Bông Báo lập tức ngồi thẳng người, cười gượng khoa khoa tay: “Không, không cần đâu! Sao có thể làm phiền Đại Thú được chứ… Hơ Hơ… Ha Ha Ha…”

Bông Bông nghe vậy cũng hơi ghé mắt nhìn con vật có cùng tên với bản thân, gật gù: Đúng vậy! Ta đây cũng không phải là chân sai vặt, sao có thể đi làm sô-pha cho đám thú các ngươi ngồi chứ!

Thiên Âm nhún vai, cũng không quá miễn cưỡng. Cô mở balo lôi ra một quyển sách lớn đen xì. Đây chính là cái mà đám Bông Bông và Chút Chút vẫn luôn không ngừng canh gác mấy trăm năm qua – Sổ Hồn.

Từ sau lần đó lấy được sách, Thiên Âm đã thử xem qua vài lần. Cuốn sách vừa to vừa nặng, lớp bìa được làm từ da động vật đen xì sần sùi, nhìn qua không hề có khóa, nhưng làm cách nào cũng không thể mở ra được. Đến cả Bông Bông cũng không biết được vì sao lại như vậy. Thiên Âm không biết làm sao, mới gọi hai người Bông Báo và Như Cắt đến hỏi thử. Nhưng cô cũng không thể nói rõ đây là Sổ Hồn do Thần Thú Bông Bông canh giữ, cũng chỉ có thể ấp mở bảo là sách do bản thân tính cờ nhặt được.

Bông Báo cầm lấy quyển sách lật qua lật lại, nghiên cứu một hồi cũng đành lắc đầu, từ nhỏ cô đã ở đây, lại chưa từng thấy qua thứ nào kỳ lạ như vậy. Lại nói, thứ này được gọi là sách sao? Đây mới là lần đầu tiên Bông Báo nghe thấy từ này.

Thiên Âm nghe vậy thì không khỏi thở dài, đúng vậy, đám thú này ngay cả chữ viết còn ít được biết, càng nói gì đến sách. Xem ra lần này chỉ có thể tự túc rồi.

Bông Bông bên cạnh hừ lạnh, một bộ như “ta đây biết ngay mà!”

Bông Báo thấy Thiên Âm buồn bã, chỉ biết cười gượng đưa tay gãi đầu.

Như Cắt suy nghĩ một lát, mới nhìn ba người nói: “Hay là thử hỏi Thủ Lĩnh xem sao?”

Bông Báo nghe vậy liền hai mắt sáng rỡ: “Đúng vậy, hay là thử hỏi Ông Nội xem sao! Ông Nội sống lâu như vậy, hẳn là sẽ biết được đó!”

Bông Bông nghe thấy hai từ “sống lâu” liền không khỏi cười thầm trong lòng: Sống lâu? Ở cái đầm lầy này còn thú nào sống lâu bằng nó?

Thiên Âm gật gù, cảm giác cũng có lý, thay vì ngồi một chỗ đoán mò, chi bằng đi thử một phen xem sao, biết đâu lại còn có thu hoạch.

Bông Bông đưa chân đánh ngáp một cái, tùy ý mở miệng: “Ta không đi đâu!” Nói rồi liền xoay người bò trở về phòng.

Thiên Âm thấy vậy thì có chút bĩu môi, còn định bảo con nhện này đu dây đưa mình lên chứ, dù sao cũng là vách núi cao thẳng tít, đi bộ thật sự có chút… lười…

Cô thở dài trong lòng: Ầy…đành vậy…

Sau khi lên khỏi vách núi, ba người đi thêm một đoạn không xa đã bị một đám thú gồm ba tên da xanh lè chặn đường. Cầm đầu là một tên cao kều gầy còm, hắn hi ha đi tới, liếc nhìn ba người, rồi đổ dồn ánh mắt về phía Bông Báo cất giọng lanh lảnh chào hỏi:

“Bông Bông đáng yêu, em đi đâu vậy? Có nhớ ta không?”

Thiên Âm nghe xong liền không khỏi trợn mắt rùng mình, Như Cắt bên cạnh càng tức đến mức tay siết chặt thành đấm, đứng ra chắn trước mặt Bông Bông.

Bông Bông nhìn nam thú trước mặt, ánh mắt không giấu nỗi vẻ chán ghét: “Đi đâu là việc của ta, liên quan quái gì đến ngươi?”

Thiên Âm nghe vậy không khỏi gật đầu âm thầm cho Bông Báo một cái like trong lòng: Quào, đủ lạnh lùng!

Ấy vậy mà tên kia lại không chút nào cảm nhận được cô nàng chán ghét, một mực lấn tới muốn đến gần: “Sao lại không liên quan? Chẳng mấy hôm nữa chúng ta sẽ lại về chung một nhà, không mấy chừng đám sấu con báo con sẽ chạy rộn quanh đây. Em nói xem, tất nhiên là phải có liên quan rồi!”

“Quao!” Thiên Âm không kìm được thốt lên, hai mắt tỏa sáng lùi ra phía sau, một bộ đều là đang xem kịch vui. Bông Bông hừ lạnh, hoàn toàn không thèm để lời nói vừa rồi của hắn vào tai:

“Ông Nội mới không thèm để ta đến tộc Sấu hung hăng các ngươi, ta cũng còn lâu mới thèm kết bạn đời với ngươi!”

Nói rồi liền nắm Như Cắt hai mắt đang nổ đom đóm bên cạnh rời đi, tên cao kều có vẻ như đã quá quen với việc này, hắn nhún vai vài cái, còn không quên vẫy tay chào bọn họ: “Bông Bông đáng yêu, hẹn gặp lại, qua vài hôm ta lại mang lễ vật đến tìm em!”

Bông Bông không quay đầu, rống lớn hai chữ: “Đồ điên!”

Tên da xanh kia ấy vậy mà lại không chút giận dữ, ngược lại còn ôm bụng lớn tiếng cười “Ha Ha” Bông Bông của hắn thật sự quá là đáng yêu!

Đến cả Thiên Âm cũng không nhịn được mà trên đầu đổ xuống ba vạch đen: Thú này… không khỏi cũng… ừm… nhất thời không biết phải dùng từ gì để diễn tả!

Quay đầu nhìn ba cái bóng xanh dần khuất bóng, Thiên Âm lập tức sáp đến bên Bông Báo hí hửng hỏi dò: “Hi Hi, Bông Bông à, bạn tình của cô đấy à?”

Bông Báo bị ánh mắt mờ ám của Thiên Âm liên tục đảo qua đảo lại chọc cho đỏ mặt, không khỏi rùng mình hét lớn: “Làm… làm gì có, có mà bạn tình của cô ý!”

Thiên Âm chớp chớp mắt, đưa tay quàng vai Bông Báo, một bộ ta đây biết rõ thì thầm: “Thích thì nói là thích nha, ai lại đi đưa đẩy như vậy, cẩn thận chạy mất… lúc đó thì đừng có khóc à nhaa…”

“Cô…” Bông Báo bị nói đến á khẩu, tức giận dậm chân rống lớn: “Chạy càng tốt, tốt nhất là chạy luôn bây giờ đi!”

Thiên Âm được một tràng cười lớn, nhưng khi liếc mắt nhìn thấy sắc mặt đen thui của Như Cắt, liền không tự giác ngậm chặt mồm: Ây da, hình như cô đùa hơi quá rồi!