Nuông Chiều - Nam Lâm Đậu Đậu

Chương 22

Từ khi Lâm Hành Hành tỉnh lại, anh lập tức khôi phục dáng vẻ tưng tửng thần kinh của mình. Anh lấy cớ bị đau không cầm nổi thìa để Vu Đằng bón cho mình ăn, anh vừa ăn vừa chất vấn cô:

“Em nói em muốn kế thừa tài sản của anh để lấy tiền tiêu xài?”

Vu Đằng hơi giật mình, cô dời ánh mắt sang chỗ khác. Lúc ấy nói thì không thấy có vấn đề gì, hiện tại nghe từ chính miệng Lâm Hành Hành thì không hiểu sao Vu Đằng lại cảm thấy thẹn, cô mạnh miệng đáp:

“Đúng vậy!”

“Nhưng thật đáng tiếc”, Lâm Hành Hành dựa lưng vào gối, bây giờ anh đã có thể ngồi dậy, “Anh là người nghèo nhất trong nhà.”

Vu Đằng cười trêu ghẹo: “Không thể nào, anh so với cả Trác Trác à?”

Lâm Hành Hành muốn sờ đầu Vu Đằng, đáng tiếc vết thương khiến anh không làm được gì. Anh khẽ cười, “Vì muốn anh nhanh chóng tỉnh lại, mấy ngày nay Giang Tình nói chuyện không buồn nhìn trước ngó sau, lúc thì nói sẽ giới thiệu cho em một người đàn ông khác, lúc thì nói bố của Trác Trác là đại gia lắm tiền.”

Vu Đằng chớp chớp mắt: “Em không cần chị phải giới thiệu cho đâu, em có thể tự mình tìm đối tượng.”

“Hừ, anh còn chưa chết đâu đó,” Lâm Hành Hành vừa nói vừa uống thìa cháo mà Vu Đằng đưa tới, “Em không thấy nước đi này của mình quá sai rồi sao, tính toán thừa kế tài sản, kết quả lại gả cho một ông chủ dởm. Lần sau em nhớ rửa cho sáng mắt, thể nào cũng tìm được người đàn ông cấp bậc như bố anh.”

Hai ngày nay, trong lòng Vu Đằng loạn cào cào, cô không ngừng nhớ tới nụ hôn kia, kết quả Lâm Hành Hành lại nói cô lấy người khác. Vì hờn giận, Vu Đằng cũng không thèm lựa lời khi nói:

“Ý hay đó, vậy anh giới thiệu cho em một người đi. Anh quen biết rộng như vậy, giới thiệu cho em một người lắm tiền nhiều của chắc cũng không khó đâu nhỉ.”

Là do cô nghĩ nhiều, ngày đó chỉ đùa vui mà thôi, làm sao Lâm Hành Hành có thể thích cô được, còn cô lại càng không dám thích anh.

Nghe được lời này, cả người Lâm Hành Hành bắt đầu bốc mùi chua loét. Anh không ăn cháo nữa, đầu nghĩ một đằng nhưng miệng lại nói một nẻo:

“Mấy tên công tử cậu ấm kia đều không đáng tin cậy. Để anh tìm cho em một người đàn ông siêu lắm tiền hàng thật giá thật, em có yêu cầu về tuổi tác không?”

Giọng điệu Vu Đằng lạnh nhạt: “Càng lớn tuổi càng tốt, em muốn nhanh chóng kế thừa tài sản để trở thành người đàn bà giàu có.”

Lâm Hành Hành quay đầu đi: “Được, anh sẽ tìm cho em một ông già đại gia. Vậy ngày mai để anh hỏi ông nội, hỏi xem bạn của ông nội có ai goá vợ mà đang có ý định tái giá không.”

Trong lòng Lâm Hành Hành cũng khó chịu nên lời nói càng khó nghe.

Vu Đằng cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ hơn vừa nãy: “Ok, nếu thành công thì em nhất định sẽ khao anh một chầu ra trò. Anh còn việc gì không, nếu không có việc gì thì em về phòng đây.”

Phòng bệnh của hai người ở đối diện nhau, ban ngày Vu Đằng sẽ sang đây chăm sóc Lâm Hành Hành, buối tối mới về phòng mình để ngủ.

Mới đầu mẹ Lâm muốn đưa cả hai người về nhà để tiện chăm sóc, nhưng một người thích tự do như Lâm Hành Hành thật sự không muốn ngày ngày phải sống chung dưới mái hiên cùng bố mẹ. Vì thế anh muốn đưa Vu Đằng về nhà của hai người.

Nhưng gia đình họ không tin tưởng hai người bệnh có thể tự chăm sóc cho nhau, cuối cùng bọn họ quyết định để hai người điều trị ở bệnh viện đến lúc khoẻ hẳn.

“Có việc”, Lâm Hành Hành ho nhẹ một tiếng, “Anh muốn đi vệ sinh.”

“Anh tự gọi hộ lý đi”, Vu Đằng vén chăn cho Lâm Hành Hành, “Hoặc là em gọi giúp anh.”

Lúc Lâm Hành Hành hôn mê, mấy vấn đề vệ sinh cá nhân đều do hộ lý chăm sóc. Sau khi anh tỉnh lại thì luôn tự mình đi vệ sinh, bây giờ đương nhiên anh không muốn thoả hiệp, “Anh không thích để người đàn ông khác cởi quần của mình.”

Hộ lý chăm sóc Lâm Hành Hành là người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, làm việc cẩn thận lại chuyên nghiệp.

Vu Đằng nói: “Vậy em đi tìm nữ hộ lý cho anh, anh muốn già hay trẻ?”

Hừ, anh có vợ để làm gì?! Lâm Hành Hành trừng mắt nhìn Vu Đằng đang cúi đầu: “Anh muốn tìm hộ lý hai mươi tuổi, tóc ngắn, không được nhuộm tóc, tốt nhất phải từng làm paparazzi.”

Vu Đằng lập tức ngẩng đầu, cô cũng trợn mắt trừng anh.

Cuối cùng Lâm Hành Hành vẫn phải xuống nước trước, anh kéo kéo tay Vu Đằng, giọng nói cũng gấp rút: “Nhanh lên nào, em quên vừa nãy anh ăn bao nhiêu cháo sao, đã thế buổi sáng còn truyền nước, đến tận giữa trưa mới rút kim truyền.”

Vu Đằng bật cười, cô đẩy xe lăn về phía giường rồi lại gần đỡ Lâm Hành Hành. Sau khi tỉnh lại, hầu như lần nào cũng là cô đỡ anh ngồi vào xe lăn.

Vu Đằng cúi người, Lâm Hành Hành vòng tay qua vai cô giống như con koala treo trên cành cây. Anh rất biết cách nhân cơ hội ôm cô người đẹp vào lòng.

Vu Đằng bị mùi thuốc sát trùng nồng đậm vây quanh, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy an tâm, cô vòng tay ra sau lưng anh rồi hỏi:

“Cánh tay của anh không sao chứ?”

“Không sao đâu, em nhanh lên.” Lâm Hành Hành không ngừng thúc giục Vu Đằng.

Giải quyết xong nỗi buồn, Lâm Hành Hành lại gọi Vu Đằng: “Tay anh đau, em vào đây kéo khoá quần giúp anh.”

Quần bệnh nhân là dạng buộc dây nên vẫn phải có khoá quần cho bệnh nhân nam tiện sử dụng.

Mặt Vu Đằng đỏ bừng, cô liếc mắt nhìn tay anh.

Đúng lúc này Lâm Hành Hành nhăn mặt nói: “Anh đau thật mà.”

Vu Đằng đành phải cúi người giúp anh kéo khoá quần, cô nhắm tịt hai mắt, đầu quay sang một bên.

Lâm Hành Hành nhìn sườn mặt Vu Đằng, thấy cô nhắm mắt mím môi thì tâm tình lập tức trở nên vui vẻ, anh quyết định không so đo tính toán chuyện Vu Đằng muốn tái giá nữa.

….

Sau khi tỉnh lại, Lâm Hành Hành nhanh chóng sắp xếp ổn thoả mọi chuyện trong đoàn làm phim, tiến độ quay phim cũng không bị ảnh hưởng vì đã có Vu Tinh Không nghiêm túc làm việc.

Còn Lâm Hành Hành chỉ việc nhàn nhã nằm một chỗ, vì muốn xem phản ứng của cư dân mạng, anh bèn nói với Vu Đằng:

“Em tìm cho anh vài mẩu tin, anh muốn đọc bình luận của cư dân mạng.”

Ngày hôm qua Vu Đằng đã đọc qua rồi, cô bèn nói: “Cư dân mạng thêu dệt chuyện thái quá.”

“Thái quá như thế nào?”

Vụ tai nạn nghiêm trọng ngày hôm đó đã lan rộng khắp mạng xã hội, khi tin tức người điều khiển siêu xe Land Rover gặp nạn chính là đạo diễn nổi tiếng Lâm Hành Hành bị tung ra ngoài, tâm điểm chú ý đã bị đẩy lên một tầm cao mới.

Không ít người có mặt tại hiện trường ngày hôm đó, trước khi giới truyền thông vào cuộc thì video hiện trường đã lan tràn khắp mạng xã hội.

Lúc Lâm Hành Hành được đưa vào viện cấp cứu, giới truyền thông và báo chí ào ào vây quanh mẹ Lâm ở cổng bệnh viện, bọn họ vô cùng tò mò người phụ nữ và đứa trẻ trong xe đạo diễn Lâm là ai, khi ấy mẹ Lâm chỉ trả lời đơn giản: “Người gặp tai nạn là con trai và con dâu của tôi.”

Cư dân mạng lập tức được phen choáng váng.

Không ai ngờ Lâm Hành Hành lại bí mật kết hôn, hơn nữa còn có con trai lớn như vậy. Tin tức tình ái của đạo diễn Lâm nhanh chóng lên top tìm kiếm.

Sau đó những tin liên quan đến Vu Đằng lập tức bị cư dân mạng đào bới. Ngay cả tai tiếng của Lâm Hành Hành do chính Vu Đằng đưa tin cũng bị lôi ra ngoài ánh sáng. Cư dân mạng sôi nổi thảo luận, bọn họ đều khâm phục sự chuyên nghiệp của phóng viên giải trí Vu Đằng và sức chịu đựng trâu bò của cô, không chỉ bình tĩnh không đánh người, mà còn tự mình viết tin tức về chồng và tình nhân. Đây là chuyện người bình thường chắc chắn không thể làm được

Giang Tình ngay tức khắc trở thành “bạn gái tai tiếng” của Lâm Hành Hành, nhưng cái mũ tiểu tam bị chụp chưa được mấy tiếng thì cư dân mạng “vạn năng” lại tìm được ảnh chụp Giang Tình bế con trai của Lâm Hành Hành, hơn nữa nhìn hai người còn cực tình cảm.

Cũng trong lúc đó, tin tức Nguỵ Hạc Trường túc trực trước cửa phòng bệnh của Vu Đằng suốt hai ngày hai đêm lan tràn khắp mạng xã hội.

Một tài khoản tự xưng là diễn viên quần chúng trong đoàn làm phim còn nói Vu Đằng đang làm trợ lý riêng cho Nguỵ Hạc Trường.

Đủ loại dưa xuất hiện khiến quần chúng ăn dưa càng khó phân biệt thật giả, bọn họ điên cuồng cào phím muốn biết quan hệ của mấy người này rốt cuộc là như thế nào, thật sự tò mò sắp chết luôn rồi.

Túm cái quần thì hiện tại giang hồ náo loạn, còn đương sự thì bật chế độ giả chết. Thế nên các anh hùng bàn phím bắt đầu thêu dệt phóng đại đủ loại chuyện trên trời dưới đất.

Vậy mà Lâm Hành Hành nghe xong vẫn còn tâm trạng trêu đùa:

“Nếu như cư dân mạng moi ra được tuổi của em và tuổi của Trác Trác, em đoán xem tin tức này sẽ bùng nổ như thế nào?”

Vu Đằng yên lặng suy nghĩ, toàn thân cô nhanh chóng nổi da gà, “Hay là giải thích?”

Thật ra chuyện như này không cần thiết phải giải thích, vì cư dân mạng không bao giờ thấy thoả mãn lòng hiếu kỳ của chính họ. Hơn nữa Lâm Hành Hành không phải người thích đem chuyện đời tư phơi bày trước công chúng, cho nên trước đây anh chẳng bao giờ giải thích mấy tin lá cải xung quanh mình, sau này cũng càng lười giải thích.

“Chị của anh nói gì không?”

“Chị bảo cứ yên lặng quan sát tình hình.”

“Vậy thì trước mắt cứ thế đi.” Lâm Hành Hành gật đầu, “Nhưng sao tin tức lại dính cả Nguỵ Hạc Trường?”

Nguỵ Hạc Trường không ngoan ngoãn đóng phim, lại canh trước cửa phòng bệnh Đằng Đằng nhà anh lâu như vậy là có ý gì? Nghĩ anh chết rồi hả?

Vu Đằng thì ngây ngô không hiểu gì, “Tất nhiên là vì lo lắng cho chúng ta rồi. Cả Khai Tư, Tần Liệt và Khương Ngôn cũng túc trực ở bệnh viện suốt đó.”

Thấy Vu Đằng không mấy để ý, tâm trạng Lâm Hành Hành mới thả lỏng hơn. Nếu cô ngốc này không cảm nhận được sự khác thường thì anh ta làm gì cũng chỉ phí công mà thôi. Nhưng anh cần nghĩ biện pháp chặt đứt suy nghĩ không đứng đắn của tên kia! Vu Đằng là vợ của anh, anh không chấp nhận người khác nhớ thương cô!

Bữa tối vẫn thanh đạm như mọi ngày, Lâm Hành Hành ăn xong mà thấy không cam lòng, anh quay sang nói với Vu Đằng: “Em lén ra ngoài mua mấy món ngon ngon về đây cho hai đứa mình ăn.”

Bình thường anh cũng ăn thanh đạm, nhưng không phải đồ thuần chay, nhạt nhẽo như quên bỏ gia vị thế này. Bản thân anh còn không chịu nổi, vậy khẩu vị mặn như Vu Đằng chắc chắn càng thấy khó ăn. Cho nên Lâm Hành Hành nghĩ mọi cách dụ dỗ Vu Đằng:

“Em mua tôm hùm đất sốt cay ấy, đợi tới đêm không có ai thì chúng mình ăn.”

Vu Đằng cực kỳ nghe lời bác sĩ:

“Em không đi, bác sĩ nói anh không thể ăn mấy đồ khó tiêu hoá.”

“Vậy anh đặt trên mạng,” Lâm Hành Hành lấy điện thoại di động, “Anh mua về sẽ không cho em ăn.”

Trước khi Lâm Hành Hành hoàn tất đơn đặt hàng, Vu Đằng đã nhanh chóng cướp điện thoại từ tay anh. Dù sao hiện tại Lâm Hành Hành không thể đi lại chạy nhảy, một người chỉ nằm yên trên giường bệnh hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.

Lâm Hành Hành đang muốn nói gì đó thì cửa phòng bệnh bị người mở ra, Vu Đằng đứng dậy xem ai tới, lúc nhìn thấy mẹ Lâm, cô dịu dàng chào hỏi.

“Mẹ tới ạ.”

Mẹ Lâm mang trái cây đã gọt sẵn tới cho hai người, “Đằng Đằng không cần ở đây suốt ngày như vậy đâu, bác sĩ cũng dặn con phải nghỉ ngơi nhiều cho khoẻ. Nếu A Hành cần gì thì đã có y tá với hộ lý, nhiều người chăm sóc nó như vậy còn chưa đủ hay sao, con vất vả ở đây làm gì.”

“Mẹ, ai mới là con ruột của mẹ vậy!” Ngoài miệng Lâm Hành Hành nói vậy nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Anh có thể nhận ra sau sự cố vừa rồi, thái độ của bố mẹ đối với Đằng Đằng đã thay đổi rất nhiều. Nói như thế nào được nhỉ? À là cảm giác người trong một nhà.

Vu Đằng nhẹ nhàng cười: “Mẹ yên tâm, con đỡ nhiều rồi, vết thương cũng không đau.”

Mấy vết thương ngoài da của Vu Đằng không nặng lắm, hơn nữa được bác sĩ và người nhà họ Lâm chăm sóc cẩn thận nên cô đã khoẻ hơn rất nhiều. Nghiêm trọng nhất là não bị chấn động cũng không còn vấn đề gì lớn, mấy ngày nay cô hoàn toàn không còn cảm giác đau buốt đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Lâm vừa nói vừa lôi kéo Vu Đằng ngồi xuống sô pha, “Con thích ăn gì thì nhớ bảo mẹ, ngày mai mẹ sẽ chuẩn bị cho con.”

Lâm Hành Hành nằm trên giường nhìn mẹ chồng nàng dâu tình thương tình mến, anh không nhịn được mà xen vào, “Canh cải thìa, tôm hùm đất…”

“Biết rồi”, mẹ Lâm nhét miếng chuối vào miệng con trai, “Ăn cũng không bịt được miệng anh.”

Người nhà đến bệnh viện với tần suất rất cao nên Lâm Hành Hành và Vu Đằng đã sớm thích ứng, lúc thấy mẹ mình ngồi được mấy phút đã muốn đi, Lâm Hành Hành lại nói với theo, “Mẹ!!! Ngày mai nhớ mang tôm hùm đất cho con nhé.”

“Mẹ thấy anh giống hệt tôm hùm đất rồi đó!” Mẹ Lâm nói xong bèn mở cửa đi về.

Vu Đằng nghẹn cười ngồi bên cạnh, chờ bên ngoài yên tĩnh trở lại, cô cắn một miếng dưa lưới rồi hỏi anh:

“Anh thật sự thèm ăn tôm hùm đất lắm hả?”

“Em đoán xem?”

“Được rồi, bây giờ em sẽ đi mua tôm hùm đất sốt chua cay cho anh”, Vu Đằng đứng dậy, trên môi vẫn còn dính vệt nước dưa, cô với điện thoại rồi quay sang ra hiệu cho Lâm Hành Hành, “Nhưng anh chỉ được ăn vài miếng thôi đó.”

Lâm Hành Hành rất muốn vắt chéo chân rồi đung đưa chân để thể hiện sự hài lòng, đáng tiếc anh không thể làm được, cuối cùng anh bèn nói:

“Vợ yêu đi đi.”

Ở đây không có ai khác, Vu Đằng bị câu “vợ yêu” của anh làm cho đỏ mặt.

Vu Đằng nhớ rõ đoạn đường đối diện bệnh viện có cửa hàng bán tôm hùm đất, đã lâu rồi cô không ra ngoài đường, nhân dịp này cô cũng muốn đi dạo hóng gió một lát.

Mãi mới đi đến cửa hàng tiện lợi, đen đủi cho cô là vị tôm hùm đất muốn mua tạm hết hàng.

Vu Đằng xin cửa hàng địa chỉ có bán tôm hùm đất ở gần đây, cuối cùng cô quyết định gọi xe đi cho nhanh.

Trước cổng bệnh viện có rất nhiều xe đậu chờ khách, xe taxi còn chưa kịp dừng trả khách thì đã có người nhanh chân đến trước nhận chỗ. Vu Đằng đứng bên đường một lát, bỗng nhiên có một chiếc xe tư nhân tiến lại gần:

“Xin chào, cô muốn đi đâu vậy?”

Xung quanh cũng có rất nhiều người vì không đặt được taxi nên lựa chọn đi xe dù. Vu Đằng do dự vài giây, sau đó báo địa chỉ cho lái xe.

Người đàn ông nghe xong không có bất kỳ biểu cảm dư thừa, anh ta nhanh nhẹn báo giá:

“Cô muốn cả đi cả về đúng không? Vậy thì 60 NDT.”

Giá xe dù đắt hơn xe taxi một chút, nhưng tài xế đồng ý đưa đón hai chiều nên cũng bớt việc, vì thế Vu Đằng nhanh chóng lên xe.

Bên kia đường, Ngụy Hạc Trường bước xuống khỏi xe bảo mẫu, bỗng nhiên anh thấy ven đường có cô gái rất giống Vu Đằng, nhưng anh nghĩ mình nhìn nhầm, vì người nhà họ Lâm chắc chắn không để người bệnh như cô chạy lung tung ngoài đường.

Mấy học sinh đi ngang qua dần chú ý về phía bên này, Nguỵ Hạc Trường lập tức đeo kính râm rồi cầm túi thực phẩm bổ sung đi về hướng bệnh viện.

Đến phòng bệnh, chỉ thấy một mình Lâm Hành Hành nằm trên giường, phòng bệnh đối diện thì đóng chặt cửa. Ngụy Hạc Trường đặt đồ lên bàn: “Vu Đằng đâu rồi?”

Lâm Hành Hành thầm nghĩ: dựa vào đâu mà ông đây phải báo cáo tung tích của vợ mình với người ngoài? Vì vậy câu trả lời của anh vô cùng ngắn gọn xúc tích.

“Ngủ.”

Một từ nhưng nhiều ý, và ý tứ của Lâm Hành Hành chính là anh Nguỵ tới muộn quá, đã trễ rồi nên tôi muốn nghỉ ngơi.

Ngụy Hạc Trường cũng không để ý, anh ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy đĩa trái cây gọt sẵn để trên bàn, anh bèn thuận miệng nói: “Vu Tinh Không sắp không trụ nổi rồi.”

Nói đến chuyện ở đoàn làm phim, thái độ của Lâm Hành Hành lập tức nghiêm túc hơn: “Nhân cơ hội này cho cậu ta rèn luyện cũng tốt. Anh không cần phải lo lắng, mấy cảnh quay hoàn thành đều được tôi kiểm tra và xét duyệt. Hơn nữa năng lực của Vu Tinh Không cũng không hề yếu kém, chẳng qua trước đây cậu ta không có cơ hội phát huy mà thôi.”

“Tôi ở đoàn phim nên sẽ hiểu rõ hơn anh,” Nguỵ Hạc Trường khẽ cười, “Cậu ta cũng là một đạo diễn giỏi.”

Lời khen ngợi gián tiếp này quả thực không tồi, một từ “cũng” của Nguỵ Hạc Trường khiến tâm tình Lâm Hành Hành bay bổng. Được tình địch công nhận tài năng là vinh hạnh lớn lao đối với anh.

Ngoại trừ công việc, Nguỵ Hạc Trường không còn chuyện gì để nói với Lâm Hành Hành, ngồi một lúc là anh đứng dậy, “Đây là đồ tôi mua cho Vu Đằng, anh dặn cô ấy mỗi sáng nhớ uống một cốc. Tôi đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ rồi, tuy vị hơi đắng nhưng rất có hiệu quả với người bị tổn thương não.”

Người kia nhắc tới Vu Đằng là Lâm Hành Hành lại bắt đầu khó chịu.

“Ừ, tôi biết rồi. Nhưng mà chưa chắc Đằng Đằng nhà tôi đã uống đâu. Kết quả kiểm tra gần đây của cô ấy hoàn toàn không còn vấn đề gì, đích thân tôi còn tự mình xem qua.”

“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn”, Nguỵ Hạc Trường không muốn tranh cãi vấn đề này, nhưng anh không thích thái độ tỏ ra không sao của Lâm Hành Hành, “Cơ thể cô ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu để lại di chứng thì sau này sẽ phải chịu khổ.”

“Vu Đằng là vợ của tôi, tôi tự biết phải chăm sóc cô ấy như thế nào.” Lâm Hành Hành nhìn Ngụy Hạc Trường, ánh mắt thù địch không hề che giấu, “Cảm ơn anh Ngụy quan tâm.”

Ngụy Hạc Trường bị nghẹn trong họng, cuối cùng đành nuốt những lời định nói vào bụng.

“Vậy anh nghỉ ngơi đi, hôm khác lại gặp.”

Ngụy Hạc Trường đi về, Lâm Hành Hành với điện thoại nhìn giờ, Vu Đằng đi ra ngoài được một lúc lâu rồi, trước khi đi cô còn nói với anh là sẽ mua ở cửa hàng tiện lợi đối diện bệnh viện, vậy sao bây giờ còn chưa về?

Lâm Hành Hành lập tức gọi điện thoại, nhưng hết hồi chuông mà không ai nghe máy.

Anh nhíu lại, chẳng lẽ Vu Đằng xảy ra chuyện gì rồi?! Lâm Hành Hành nóng hết ruột gan, nhưng anh không thể đi lại nên đành tiếp tục gọi điện thoại.

Trong lúc đợi đầu bên kia bắt máy, Lâm Hành Hành mím môi nín thở theo bản năng, mãi đến khi nghe thấy giọng nói mềm mại “Alo” của Vu Đằng, tâm trạng lo lắng của Lâm Hành Hành mới buông xuống.

Anh tựa lưng vào thành giường, sau đó quay đầu nhìn màn đêm ngoài ô cửa.

“Em trốn anh ăn vụng ở ngoài hả, sao mãi vẫn chưa về?”

Đầu Vu Đằng vẫn còn choáng váng, cô gục đầu xuống bàn rồi trả lời anh:

“Em đang đợi người ta làm tôm hùm đất.”

Lâm Hành Hành yên tâm nói, “Em nhanh trở về đi, muộn như này mới mua về, bác sĩ cũng không cho ăn”, Sợ cô không nghe lời, anh còn bồi thêm một câu, “Nhanh nhanh về nghe chưa.”

Lần sau anh sẽ không để cô một mình ra ngoài mua đồ nữa, nhớ tới mấy lời vừa rồi của Nguỵ Hạc Trường, anh đột nhiên thấy sợ hãi.

Vu Đằng gật đầu, nhưng nhớ ra anh không nhìn thấy, cô lại nói ra tiếng, “Em biết rồi.”

Vu Đằng tắt máy, cô vẫn gục đầu xuống bàn, hiện giờ đầu của cô còn đau buốt, chắc từ nãy vô tình đập đầu vào camera nên mới sinh ra phản ứng dây chuyền.

Khai Tư ngồi đối diện hận không thể rèn sắt thành thép, “Nếu không phải đúng lúc chị đi ngang qua thì em còn bị đám phóng viên vây quanh đến bao giờ?! Em cũng từng là phóng viên giải trí, tại sao không có một chút năng lực phản trinh sát vậy hả? Đã thế còn lên cả xe phóng viên.”

Cảm giác buồn nôn càng lúc càng mãnh liệt, Vu Đằng vội uống cốc nước để đè ép cảm giác này xuống. Cô ngẩng đầu nhìn Khai Tư, hai mắt phiếm hồng vì khó chịu, “Khai Tư, em sắp không chịu nổi rồi, em phải về bệnh viện thôi.”

Khai Tư vội vàng đứng dậy đỡ Vu Đằng, “Em cẩn thận, sau này không được chạy loạn như vậy nữa.”

Khai Tư đưa Vu Đằng về thẳng phòng bệnh của chính mình, sau đó cô chạy đi gọi bác sĩ tới kiểm tra.

Lâm Hành Hành nghe thấy tiếng động bên ngoài, anh tưởng cô đã trở lại nên bèn gọi tên cô:

“Vu Đằng?”

Hay là tiếng anh nhỏ quá nên cô không nghe thấy? Không phải chứ? Nếu cô đã về thì cũng phải qua bên đây một lát với anh, chả lẽ cô bảo ra ngoài mua tôm hùm đất cho anh ăn nhưng lại về tay không nên ngại ngùng?

Lâm Hành Hành càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, anh bèn gọi điện thoại cho cô.

Tiếng chuông quen thuộc vang lên ở phòng đối diện, nhưng không có ai nghe máy và cũng không có ai tiến vào phòng anh.

Lâm Hành Hành lập tức sốt sắng, anh ấn chuông gọi hộ lý.

“Anh có biết cô gái phòng đối diện đi đâu không?”

Hộ lý cũng biết quan hệ của hai người, anh ta lập tức nói thẳng: “Vợ của cậu vừa trở về đã kêu hoa mắt chóng mặt, lại còn ói ba lần, hiện tại bác sĩ đang kiểm tra. Cậu không cần phải lo lắng, lát nữa có kết quả thì tôi sẽ nói với cậu.”

Lâm Hành Hành lập tức đứng dậy theo bản năng, cảm giác đau đớn chỗ xương đùi bị gãy khiến anh đau điếng cả người.

Hộ lý vội vàng chạy tới đỡ Lâm Hành Hành: “Cậu cẩn thận.”

Khai Tư tiến vào đúng lúc chứng kiến toàn bộ, hai vợ chồng nhà này đúng là không bao giờ khiến người ta bớt lo lắng. Cô biết rõ Lâm Hành Hành giống Tần Liệt, đều là người mà cô và Vu Đằng không thể trêu vào. Nhưng Vu Đằng đã có chuyện mà người này còn không chịu ngoan ngoãn, khiến cô cũng thấy bực mình.

“Vu Đằng còn chưa đủ mệt hay sao, anh đừng làm em ấy thêm lo lắng nữa.”

Lâm Hành Hành ngây người, anh ngồi yên tại chỗ, giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc:

“Đằng Đằng làm sao vậy?”

Khai Tư tiến lại gần rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Vu Đằng nói muốn ra ngoài giải sầu, vì không đặt được xe taxi nên mới gọi xe dù, ai ngờ tài xế là phóng viên cải trang. Anh cũng biết gần đây có không ít phóng viên ẩn núp quanh bệnh viện để săn tin tức, Vu Đằng xuất hiện một cái là không khác gì dê vào miệng cọp. Những người kia vì muốn có được tin tức độc quyền mà không từ thủ đoạn, trong lúc hỗn loạn, đầu Vu Đằng vô tình đập vào camera, một lúc sau thì em ấy xuất hiện triệu chứng đau đầu buồn nôn.”

Lâm Hành Hành nắm chặt góc chăn, sau đó trực tiếp gọi hộ lý vào phòng.

Lâm Hành Hành ngồi trên xe lăn, canh giữ bên cạnh giường bệnh của Vu Đằng. Nhìn cô nhắm mắt ngủ say, Lâm Hành Hành càng tự trách bản thân mình. Tại sao anh lại quên chính cô cũng là người bệnh, tại sao anh lại để cô một mình đi ra ngoài. Tất cả đều tại anh, vậy mà cô lại nói với Khai Tư là chính cô muốn ra ngoài giải sầu.

Lâm Hành Hành nắm tay Vu Đằng, gương mặt xanh xao tái nhợt của cô khiến trái tim anh đau đớn như bị người ta bóp chặt.

Khai Tư nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói đã không còn vấn đề gì nguy hiểm, sau này chú ý nghỉ ngơi là được.”

“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.” Từ lúc Lâm Hành Hành bước vào căn phòng này, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người Vu Đằng. Lời vừa rồi của anh không chỉ nói với Khai Tư, mà còn tự nói với chính mình.

Khai Tư đứng dựa người bên cạnh, cô cong môi cười, dáng vẻ thâm tình chân thành của Lâm đại thiếu gia không hề giống với việc chỉ kết hôn giả như lời Vu Đằng từng nói. Lúc anh ta không màng mạng sống để bảo vệ Vu Đằng, xem ra đã sớm có tình cảm với em ấy rồi.

Chỉ có Vu Đằng ngốc nghếch mới cho rằng Lâm Hành Hành làm thế chủ yếu vì bảo vệ Trác Trác, hiện tại nhìn tình hình này thì sự việc không đơn giản chỉ có vậy.

Sáng ngày hôm sau, Vu Đằng tỉnh dậy vẫn còn hơi khó chịu, đầu cô cứ ong ong như có hàng ngàn con muỗi vo ve bên tai. Cô theo bản năng vươn tay định xoa đầu thì có một bàn tay khác đã xoa hai bên thái dương cho cô.

Lâm Hành Hành ngồi trên xe lăn, anh cách cô rất gần, “Em vẫn còn khó chịu lắm à?”

Vu Đằng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Chỉ hơi khó chịu thôi.”

“Em còn cạy mạnh với anh làm gì”, Lâm Hành Hành khẽ cười, ánh mắt anh nặng nề dừng ở gương mặt cô, “Em muốn ăn gì không?”

Vu Đằng lắc đầu, cảm giác buồn nôn khiến cô không muốn ăn gì cả.

“Đằng Đằng,” Lâm Hành Hành bỗng nhiên không đầu không đuôi gọi tên Vu Đằng, anh nắm lấy tay cô, mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, “Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.”

Giọng nói của Lâm Hành Hành quá mức dịu dàng, có cảm giác như thôi miên làm Vu Đằng lại muốn ngủ. Còn Lâm Hành Hành thức trắng một đêm, nhưng anh lại chẳng hề buồn ngủ chút nào.

Cảm xúc áy náy bao phủ toàn bộ con người anh. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ biết hối hận, bây giờ anh mới phát hiện ra mình không đủ quan tâm tới Vu Đằng.

Giống như hôm anh tỉnh lại sau chín ngày hôn mê, cô ôm bụng nói với anh rằng cô đau, vậy mà anh chưa từng nhìn xem vết thương của cô khôi phục thế nào.

Anh muốn ăn tôm hùm đất, cô chủ động đi mua cho anh, trong khi anh lại quên cô cũng là người bệnh. Cô lúc nào cũng chăm sóc anh mà không hề oán thán một câu, mặc kệ anh sai vặt bắt cô chạy tới chạy lui.

Anh đúng là không đủ tiêu chuẩn làm một người chồng tốt.