Nương Tử Mau Đên Yêu Thương Vi Phu

Chương 5: Hạ Lan Yến

Bạch gia lúc này ồn ào hơn bao giờ hết, lúc nào bốn nam nhân kia cũng tụ họp mà nói chuyện dấu dao gươm. Bạch Ngọc Tường không biết xử trí thế nào lâu rồi cũng mặc kệ.

"Nghiêm Chấn Thiên, ngươi khiến nàng ấy khó chịu bỏ đi ra ngoài hơn tuần nay chưa về." Triệu Tử Niên Hoàng chỉ thẳng Nghiêm Chấn Thiên, một hồng y nam tử khiến hắn chướng mắt mà trách cứ.

Nghiêm Chấn Thiên đặt ly rượu xuống nhìn vị tiểu vương gia lúc nào cũng hai mặt, trước mặt nàng hắn dịu dàng ân cần, sau khi nàng đi mất thì hung dữ với bọn họ. "Còn chưa biết có phải vì ngươi hay không? Một tiếng nương tử, hai tiếng nương tử ngươi không biết xấu hổ sao?"

"Nàng ấy đi mới một tuần mà hai ngươi đã không chịu nổi rồi sao?" Hoắc Chính nhìn hai "tân binh" nhếch miệng cười khinh miệt.

Nam Cung Mặc đang uống trà nhìn lên ba nam nhân đang ồn ào. "Các ngươi có tranh cãi gì thì ra ngoài kia, đừng tới biệt viện của ta làm ồn."

"Ai muốn tới đây chứ, chỉ là nàng ấy..." Triệu Tử Niên Hoàng bỏ dở câu, chỉ là nàng ấy lúc nào trở về cũng tới biệt viện của Nam Cung Mặc đầu tiên cho nên bọn họ mới tới đây chờ đợi. Đối với bốn nam nhân ở đây nàng ấy luôn đối với Nam Cung Mặc rất đặc biệt cho nên... Lâm vương gia này trở thành tình địch số một trong lòng họ rồi.

Từ Bình quốc ở phía nam, Bạch Ngọc Tường sau khi giao hàng nàng trở về đi qua núi nọ gặp phải một đám sơn tặc chặn đường đang ồn ào phía trước. Nàng vốn muốn tìm tin tức của Tiểu Huyền Tử ở phía nam nhưng bặt vô âm tín nên về trước dự tính thế nào giữa đường lại bị cái đám này làm phiền?

Người của nàng theo lệ vẫn tự động đi về trước để nàng tự mình tiêu dao một chút nên bây giờ chỉ còn mình nàng thúc ngựa đi về sau.

Càng đến gần nàng mới càng thấy cái đám sơn tặc đang "trêu hoa ghẹo nguyệt" với một mỹ nam tử một thân lục y. Nam nhân này đúng là có một vẻ đẹp khiến nam nữ đều mê đắm. Lục y mỹ nam tử đang bị mấy tên sơn tặc sờ má sờ tay nở nụ cười gian xảo vô cùng.

Dù sao nàng cũng bị đám người này chắn đường nên có chút không vui rút kiếm ra xông tới làm đám sơn tặc không kịp đề phòng bị đánh cho tơi tả chạy lấy người không dám ở lại.

Bàn tay của Lục mỹ nam tử đang cầm kim châm nhỏ phẩy một cái đã không thấy kim châm đâu, hắn bộ dạng đáng thương yếu đuối nhìn thấy nàng vội chạy tới ôm lấy nàng. "Đa tạ cô nương cứu giúp, tại hạ nguyện báo đáp cô nương."

Nhìn lục mỹ nam trong lòng nàng cũng không bài xích đưa tay lên vỗ vỗ lưng hắn mỉm cười. Nàng đã quen với số hoa đào gần đây của mình rồi nên chẳng ngạc nhiên nếu có thêm mỹ yêu nam thích thú nàng.

Cùng hắn ngồi chung một ngựa hướng tới thôn nhỏ gần đó nghỉ chân qua đêm, cũng là để mỹ nam tử có phần ốm yếu này nghỉ ngơi. Nói chuyện một hồi nàng mới biết hắn kém nàng một tuổi nên nhất thời nổi hứng đại tỷ yêu thương chăm sóc cho tiểu đệ.

Mỹ nam tử tên gọi Hạ Lan Yến, hắn là cô nhi từ nhỏ, sinh ra một thân sức khỏe không tốt lại có mỹ mạo nên gặp cũng không ít khó khăn. Nay gặp được nàng tuyệt nhiên không để hắn chịu thiệt, nàng cũng là một tay cứu lấy hắn.

Vì ở trong thôn cũng không lớn mà nhà trọ cũng lác đác hai cái đều kín người may mà còn một phòng vừa trống, nàng cùng Hạ Lan Yến ở cùng một phòng. Cởi bộ giáp bỏ qua một bên, nàng tự tay lau chùi cho Hạ Lan Yến, bưng cháo tới cho hắn, chăm sóc hắn đặc biệt tốt.

Đêm tối, nàng toan dải chăn ngủ dưới sàn nhà để hắn ngủ trên giường nhưng hắn nằm trên giường đáng thương nhìn nàng. "Tường Tường, ta hơi sợ, tỷ đừng nằm dưới đó nên đây cùng ta được không? Mỗi lần ngủ ta thường thấy ác mộng, nếu có tỷ ở bên thì..." Nói tới đây hắn đúng là nghẹn ngào thập phần đáng thương.

Tinh thần đại tỷ của Bạch Ngọc Tường nổi lên, nàng không nói hai lời trực tiếp lên giường nằm cạnh hắn. Bạch Ngọc Tường ôm lấy Hạ Lan Yến vào lòng vỗ về hắn trấn an mà không biết con sói nhỏ nào đó đang nở nụ cười hắc ám.

Hạ Lan Yến ngoan ngoãn ngủ trong lòng nàng, vì nàng kéo hắn vào lòng vừa tầm cái mặt yêu nghiệt của hắn chạm vào vùng ngực mềm mại của nàng, hắn thoải mái rụi rụi vài cái mà nàng vẫn ôm hắn chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ, nàng có cảm giác có cái gì đó ở trên người nàng tuần du sờ chỗ này một chút lại ươn ướt chỗ kia một chút làm nàng có cảm giác lạ nhưng không buồn mở mắt.

Con sói nhỏ nào đó thích thú thỏa mãn với cơ thể của nàng, sau đó chỉnh chu lại cho nàng ôm nàng thoải mái ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Ngọc Tường ngồi trên giường nhìn Hạ Lan Yến vẫn ôm lấy nàng dù hắn đã tỉnh dậy. "Hôm qua thật lạ, lúc nằm ngủ ta có cảm giác cái gì đó..."

"Tường Tường mau ôm ta." Hạ Lan Yến trẻ con lên tiếng. Hắn biết nàng sẽ mềm lòng nếu hắn như vậy. Bạch Ngọc Tường đúng là nhìn hắn mỉm cười vòng tay ôm lấy hắn. Nàng cứ vậy để sói nhỏ ăn đậu hũ suốt trên đường trở về Lương quốc.

Bạch gia, Đào Thư viện của Nam Cung Mặc, trước là biệt viện của nàng nhưng nàng thường xuyên ra ngoài thấy hắn cũng thích hoa đào nên để cho hắn, lúc nàng đem Hạ Lan Yến vào viện đã thấy bốn nam nhân phiền toái ngồi trong viện.

Triệu Tử Niên Hoàng thấy một mỹ nam nhân cùng nàng trở về không giữ được bình tĩnh xông tới. "Nương tử, nàng đem tên vô lại nào về thế này?"

"Tên vô lại nào, đừng có nói Lan Yến như vậy." Bạch Ngọc Tường ôm lấy Hạ Lan Yến che trở làm cho ba mỹ nam vẫn đang ngồi kia nhíu mày. Nàng lại trân trọng tên nhóc đó vậy sao?

Triệu Tử Niên Hoàng muốn lôi tên nhóc kia ra nhưng lại e ngại nàng tức giận, nhất thời tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm sao nữa đành trở về chỗ ngồi xuống.

Bạch Ngọc Tường đưa Hạ Lan Yến tới trước mặt bọn họ giới thiệu. "Đây là Hạ Lan Yến. Lan Yến kia là Nam Cung Mặc, Hoắc Chính, Nghiêm Chấn Thiên còn kia là Triệu Tử Niên Hoàng. Họ cùng ở lại Bạch gia nên đệ cũng kết thân với họ đừng có tranh cãi nhiều." Bạch Ngọc Tường tươi cười giới thiệu. Nam Cung Mặc nhìn nàng đứng lên đi vào phòng làm nàng có chút suy nghĩ bỏ lại Hạ Lan Yến đi theo hắn.

Lại chuyện gì nữa đây?