Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 140: Ngu Sao Mà Không Hái

Kể từ khi Bành Diệp tu linh đến nay, vẫn chưa từng gặp phải đối thủ nào khó chơi như thế.

Nàng biết rất rõ tình hình hiện tại cực kỳ bất lợi cho bản thân, lập tức cũng đem hết toàn lực phản kích, hy vọng hai con yêu thú có thể biết khó mà lui.

Song phương đã một mực chém giết tới hơn mười dặm từ ngọn núi thấp, mặc dù Bành Diệp đang ở vào thế hạ phong, trên người nhiều chỗ thụ thương, nhưng nhờ IQ cùng kinh nghiệm nhân loại, nên cũng miễn cưỡng gắng gượng chống cự lại được mà không bị rơi vào bại trận.

Con Chân Yêu kia lại là một đuôi quét tới, các đường vân màu sắc rực rỡ hiện lên trên cái đuôi, cuộn trên da rắn hối hả cuốn lên, mang theo yêu khí nồng đậm.

Bành Diệp trong lòng biết một kích này không tầm thường, hoảng sợ vội vàng lui ra để né tránh, nhưng đột nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể đình trệ, hai chân như dính đầy chì.

Không tốt! Hiệu quả của Nhất Thanh Chấn Mạch Đan đã kết thúc rồi! Nàng lập tức trong lòng cảm thấy nặng nề, đan dược này tuy là công hiệu kinh người, có thể trong thời gian ngắn đề cao tu vi, nhưng lại là lấy sự tiêu hao linh lực tự thân người dùng làm cái giá phải trả.

Cho nên một khi dược hiệu kết thúc, thì người dùng sẽ không thể khôi phục lại được thực lực trước đó, hơn nữa tu vi sẽ bị hạ xuống bởi vì sự thiếu thốn linh lực tạo thành!

Bành Diệp nhìn đuôi rắn trí mạng ở trước mắt kia càng lúc càng lớn, thân thể của nàng lại di động đến mức cực kỳ chậm chạp...

Tại sao lại như thế này chứ?!

Trong nội tâm nàng không cam chịu gầm thét, ta rõ ràng đã chuẩn bị sách lược vẹn toàn —— Sau khi Thạch Sầm dẫn Hứa Dương ra ngoài, mình sẽ thừa dịp bọn hắn giao thủ, bố trí xuống Phệ Long Trận ở ngoại vi, nhất kích tất sát. Sau đó giết chết Thạch Sầm, đồng thời gán tội cho nàng, mình sẽ thành công rút lui...

Đúng là một kế sách hoàn mỹ! Cho dù Hứa Dương kia thực lực chính là Thất Mạch cảnh, cũng là thập tử vô sinh. Mà hắn lúc này chỉ là Luyện Khí Tam Trọng, tại sao lại khiến mình lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục này chứ?!

Tại sao?!

Trả lời Bành Diệp chỉ có một kích uy thế chấn thiên động địa kia của yêu mãng.

"A ——" đuôi rắn to như miệng giếng đánh trúng thẳng vào sau lưng nàng, lực trùng kích kinh khủng đang xoay tròn tốc độ cao dưới sự gia trì yêu lực, trong nháy mắt đem thân thể của nàng xé thành hai đoạn trên dưới, ném bay ra ngoài theo các hướng khác nhau.

Chân Yêu biến thành cự mãng động tác nhanh nhẹn há miệng đem nửa người nàng tiếp được ở trên không trung, trực tiếp nuốt vào trong bụng.

Hai cái đùi kia thì rơi trên mặt đất, một đám yêu thú theo đuôi chạy đến thấy hai con cự mãng quay người rời đi, lập tức xông lên tranh đoạt, trong chốc lát liền gặm sạch đến nỗi ngay cả cặn bã cũng đều không còn lại một chút nào.

...

Phía trên ngọn núi thấp.

Hứa Dương thôi động phù Tiên Vụ, chăm chú núp ở đằng sau tảng đá, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thẳng cho đến khi tiếng "Bành bang" phát ra từ vụ chém giết của song phương yêu và người kia từ từ đi xa, hắn mới cẩn thận từng li từng tí nhô đầu ra, chỉ thấy bụi đất bay đầy trời ở chân núi, chung quanh còn có trên trăm con yêu thú đi theo từ xa, nhưng do uy thế chấn nhiếp nên không dám tiến lên trước.

Hắn thở phào một cái, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, mặc dù biện pháp Khu Lang Thôn Hổ cực kỳ nguy hiểm, nhưng may mà tình huống xấu nhất cũng không xuất hiện, Bành Diệp đã bị yêu mãng cuốn lấy đúng như trong kế hoạch.

Anh đây, lại từ trong Diêm Vương Điện quay trở về rồi đây!

Hứa Dương đứng dậy, đang định đi ngược lại so với hướng của trận kịch chiến Bành Diệp cùng Chân Yêu, chợt nghe thấy tiếng Hải Yến gấp rút gọi lên ở trên đỉnh đầu nói "Linh dược! Linh dược!"

Hứa Dương dẫm chân xuống, đúng a, cơ hội khó mà có được, linh dược ở dọc đường ngươi ngu sao mà không hái!

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn bụi Phạm Hà Thảo, lại nhìn phía bên kia Bành Diệp, trong lòng nhanh chóng ước định một phen, chiến đoàn cách mình ít nhất phải hơn mười dặm trở lên, liền coi như bọn họ hiện tại lập tức phân ra thắng bại, chờ một phương trong đó chạy về bên này, từng đó thời gian cũng đủ để mình cuốn linh dược xong bốc chạy.

Hắn lập tức quay người lại, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh bụi Phạm Hà Thảo, lấy tay đem một cây linh dược màu vàng tím xen kẽ nhau, lá như sợi tóc, tản ra trận trận mùi thơm nhổ lên nhét vào trong túi áo.

Tiếp sau đó là cây thứ hai, cây thứ ba...

Sau khi nhổ được trọn vẹn hai mươi bốn cây Phạm Hà Thảo, Hứa Dương mới dừng tay lại, đại khái nhìn lướt qua, hẳn không có cá lọt lưới, thế là lập tức bỏ chạy về phía đông bắc.

Đợi sau khi chạy đi được hai ba dặm, trong lòng của hắn an tâm lại một chút, lấy kinh nghiệm trước đó, dưới khoảng cách này tuyệt đối không thể có ai sẽ phát hiện ra mình khi đang sử dụng phù Tiên Vụ được.

Hắn hưng phấn vỗ vỗ vào quần áo đang nhét căng phồng, đây đều là cao giai linh dược, chỉ cần có thể còn sống trở về Huyền Hoa tông, vậy thì mình sẽ đột nhiên giàu có chỉ trong một đêm, từ đó biến thân thành thổ hào, dấn thân vào đỉnh cao của nhân sinh rồi!

Hắn đang chuẩn bị về lại trại tạm thời, chợt giật mình một cái, không đúng! Trước kia mình cũng không liên quan gì đến Bành Diệp cùng Thạch Sầm, tại sao các nàng lại muốn mưu hại mình?

Có lẽ đằng sau chuyện này vẫn còn có sự chỉ thị của người khác, mà người này rất có thể ngay ở bên trong trại tạm thời kia! Địch tối ta sáng, mình lúc này trở về, chẳng phải là tặng không đầu rồi người sao?

Không thể trở về được nữa! Hắn lập tức làm ra phán đoán, rồi lại nghĩ đến việc nước uống, nên đành phải đổ đầy hai túi nước bên cạnh đầm nước trên ngọn núi thấp.

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng từ nơi xa truyền đến, "A —— "

Giống như là giọng của Bành Diệp vậy? Hứa Dương không khỏi lộ ra nụ cười lạnh, lại còn "Cướp sắc"? Ha, vậy thì biến thành thức ăn cho rắn đi nhé?!

Hắn vội vàng tăng tốc bước chân, tiếp tục bỏ chạy xuống phía dưới núi.

Qua thời gian một chén trà, con Kim Lan Xà kia chở theo một nữ nhân cổ dài chậm rãi trườn về trên ngọn núi thấp.

Trên người nữ nhân kia nhiều chỗ thụ thương, nhất là trên lưng bên trái, có một chưởng ấn sâu vài tấc, da thịt chung quanh vỡ toang, mặt trên còn có từng tia từng tia linh lực ẩn hiện, tiếp tục xé rách vết thương ra.

Bành Diệp dù sao cũng là một cường giả Thất Mạch cảnh, uy lực dưới sự gia trì của Nhất Thanh Chấn Mạch Đan liều chết phản kích như vậy thì cũng không thể khinh thường được.

Con cự mãng thè lưỡi ra liếm láp vết thương nữ nhân, chuẩn bị mang nàng vào trong sơn động, đột nhiên cặp đồng tử của người sau dựng thẳng ngưng tụ lại rồi bỗng nhiên dựng thẳng người lên, run rẩy dùng tay chỉ về phía một mảnh mặt đất trụi lủi ở bên đầm nước.

Nơi đó vốn dĩ phải là mọc một mảng lớn Phạm Hà Thảo mới đúng!

Trong cổ họng nữ nhân phát ra tiếng rít chói tai "Là ai?!"

Con Kim Lan Xà bên cạnh nàng sau khi nhìn thấy mảnh đất cằn sỏi đá kia, bắp thịt khắp người cũng phồng lên, phát ra tiếng gầm thét "Khè khè".

Nữ nhân cổ dài kia giãy dụa liền muốn đi đoạt về Phạm Hà Thảo, nhưng vừa bước đi được mấy bước lại lảo đảo một cái, hiển nhiên tổn thương không nhẹ.

Kim Lan Xà dùng đuôi đưa nàng cuốn trở về, đặt ở bên cạnh sơn động, dùng cằm vỗ nhẹ bờ vai của nàng, ra hiệu nàng đừng nhúc nhích.

Sau đó, con cự mãng trườn tới bên cạnh bụi Phạm Hà Thảo, không ngừng thè lưỡi về bốn phía xung quanh, rất nhanh đầu trăn liền đứng lại ở phía hướng đông bắc, đồng tử dựng thẳng bên trong tràn ngập sự tức giận, kêu "Khè" một tiếng, phi tốc lao xuống phía dưới núi.

...

Hứa Dương dưới sự yểm hộ của phù Tiên Vụ, vòng qua các con yêu thú ở dọc đường, vội vàng đi được mười sáu mười bảy dặm, chợt nghe thấy một trận ồn ào truyền đến từ sau lưng.

Hắn ngẩng đầu ra hiệu, "Hải Yến, đi xem một chút xem chuyện gì đang xảy ra?"

Con quạ lên tiếng đáp lại, vỗ cánh bay lên giữa không trung, sau đó lập tức, gấp rút kêu lên "Quạ quạ".

"Có thứ gì đó đang kinh động đến một mảng lớn yêu thú à?" Hứa Dương nhíu mày, "Lại còn đang đi về phía này sao?"

Hắn cúi đầu nhìn một chút thân thể của mình, hiệu quả của phù Tiên Vụ vẫn còn, hẳn là không có liên quan gì tới bản thân mình, nhưng để cho ổn thoả, hắn vẫn là thay đổi phương hướng, di chuyển sang bên phía Bắc.

Khi con Kim Lan Xà kia đang vội vàng phi tới, chợt thấy không đúng, ngóc đầu thè lưỡi "Ngửi" một phen trong không khí, lập tức quay người sang hướng Bắc.

Các yêu thú ở ven đường thấy có cửu giai yêu mãng đến đây, cứ nghĩ là muốn săn bắt mình, không khỏi kinh hoảng chạy tán loạn.

Yêu mãng lại không thèm quan tâm đến mà chỉ lần theo mùi đuổi sát tới. Trong lúc nhất thời, sau lưng Hứa Dương gà bay chó chạy, bụi bay mù trời, như có thiên quân vạn mã đang đuổi theo vậy...