Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 70: Buổi Lễ "Huyền Hoàng Lệnh" Long Trọng

Hứa Dương hậm hực trong lòng nói, vần cái đống cứt với nước tiểu cả đêm, không có mùi mới là lạ...

Hắn vội vàng vào trong thạch ốc thay quần áo, lúc này mới thấy sảng khoái một chút, rồi lại tiếp đón Tống Toàn, "Ngồi đi, ngồi đi. Hôm qua bận tu luyện, nên quên thay quần áo."

Tống Toàn lập tức cầm lấy quần áo bẩn hắn vừa thay ra, xoay người lấy trong tủ đá ra một tờ bùa, chú nhập vào một chút linh lực, rồi sau đó dán lên trên quần áo đó.

Ngay lập tức, có một tia sáng màu lam nhạt chảy ra từ lá bùa, nhanh chóng bao phủ toàn bộ y phục.

Không bao lâu sau, ánh sáng tan biến đi, lúc này Tống Toàn mới trả lại quần áo cho Hứa Dương, ôn nhu cười nói "Sư thúc, xong rồi."

Hứa Dương nhận lấy quần áo sạch sẽ như mới, liên tục gật đầu, "Đa tạ đa tạ."

Hắn trong lòng thầm than "Còn có thứ tốt này?!" Nhưng lại không để ý đến nụ cười ấm áp trên mặt Tống Toàn.

Tống Toàn đặt bát đũa và đồ ăn lên trên bàn, nhíu mày liếc mắt nhìn cái ghế tựa trơ trọi duy nhất, xoay người đi ra ngoài, giơ tay chém xuống một đoạn nhánh cây to như cái xô nước, rồi lại chém bằng phẳng một đầu khác, liền thành một cái ghế gỗ không tồi.

"Tống sư điệt thật đúng là người thông minh nhanh nhạy." Hứa Dương nhìn hai bộ bát đũa trên bàn, trong lòng không khỏi nghĩ nhiều, "Ngươi hôm nay cũng chưa ăn hả?"

Tống Toàn bưng cho hắn một bát cơm, gật đầu nói "À, ta sợ đến muộn sẽ làm chậm bữa ăn của sư thúc, nên đơn giản cùng nhau ăn ở đây."

"Được, được! Nhiều người ăn mới ngon."

Hứa Dương nói xong, đã không khách khí gắp lên một cái đùi gà, suy nghĩ một chút rồi vội gắp một miếng khác vào trong bát của Tống Toàn, "Đừng nói lời khách khí nữa, ngươi cũng ăn đi."

"Đa tạ Hứa sư thúc."

Tống Toàn cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói, "Sư thúc, ta có chút nghi hoặc về mặt tu luyện, muốn thỉnh giáo người."

"Ặc..." Hứa Dương tuy là nhức đầu, nhưng cũng không thể làm sụp đổ hình tượng, chỉ đành gật đầu nói, "Ngươi nói xem nào."

Tống Toàn lập tức nói "Mỗi khi ta vận hành công pháp tới giữa lưng với bụng, thì sẽ xuất hiện cảm giác trì trệ không thông, không biết..."

Điều này cũng là do Tống Toàn cố ý, nếu không ngày nào cũng vô cớ mang đồ ăn đến cho Hứa sư thúc ăn thì có vẻ rất mất tự nhiên. Nhưng nếu thêm mấy vấn đề về việc lãnh giáo tu luyện, thì sẽ không quá đột ngột.

Nàng nói liên tiếp ba vấn đề, nhưng chúng cũng đều là những mấu chốt luôn cản trở nàng trong quá trình tu luyện của mình.

Hứa Dương gật đầu suy nghĩ một chút, cười nhăn nhở nói "Những điều này à... Nếu ta trực tiếp giải đáp cho ngươi chỉ sợ ngươi sẽ không có ấn tượng. Thế này đi, ngươi cứ tự mình suy nghĩ lại đi, nếu còn không có nghĩ thấu, qua mấy ngày nữa ta sẽ nói cho ngươi sau."

Hắn trong lòng hạ quyết tâm, quay về sẽ đi thỉnh giáo sư phụ của mình, rồi sau đó đem đáp án nói cho tống tuyền, vậy là hợp lý rồi.

Tống Toàn vội nói "Đa tạ Hứa sư thúc. Vẫn là sư thúc suy xét chu toàn."

Ăn xong, Tống Toàn dọn dẹp bát đũa, hướng Hứa Dương cáo từ, "Vậy ta sẽ không quấy rầy sư thúc tu luyện nữa."

Hứa Dương ợ lên một tiếng tiễn nàng đến trên đường núi, lập tức quay lại chuồng trại nhốt yêu thú, bắt đầu tiếp tục tu luyện.

Trong một khoảng thời gian sau đó, Tống Toàn đến giao bữa ăn đúng giờ vào buổi trưa mỗi ngày, thỉnh thoảng nói một chút về những khó khăn nghi hoặc trong tu luyện, trong khi Hứa Dương thì lại tùy ý giải đáp những câu hỏi đó.

Sau này nàng chỉ đơn giản mang thêm một bữa ăn vào buổi trưa và để cho Hứa sư thúc làm bữa ăn đêm, cứ như vậy, thời gian trôi nhanh như bay.

...

Cực Thiên Phong núi Huyền Hoa.

Đây là nơi ở của tông chủ Huyền Hoa tông, nhưng bởi vì nghị sự cao tầng Cực Thiên Điện của tông môn cũng ở đây, cho nên các trưởng lão chỉ đứng sau tông chủ cũng thường tụ tập ở Cực Thiên Phong.

Lúc này ngay trong đại sảnh phụ của Cực Thiên Điện, một bà lão tóc bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn đang nhìn về dãy núi phía xa, nghiến răng nghiến lợi nói "Trước đó không lâu cũng không biết là người nào to gan lớn mật, dám trộm mất con hạc của ta! Đã thế lại còn ăn trộm liên tiếp hơn hai mươi con! Thật sự là tức chết ta mà!"

Nữ tử trung niên người có con mắt híp, mũi như củ tỏi ở bên cạnh nàng nói "Dạo này đệ tử các Phong càng ngày càng kỳ cục! Đồng sư tỷ cũng biết, hôm đó ta đi giảng đạo ở Quán Nguyệt Phong, lại có hơn mười người không tới!

"Sau đó đồ tôn của ta nhìn thấy các nàng tụ tập cùng nhau đi đến Hồng Vân Phong không biết để làm cái gì!"

Hai người nhìn nhau thở dài, sau đó hướng về phía lão giả mảnh khảnh bên kia nói "Lữ sư tỷ, đệ tử của ngươi là chưởng điện Phụng Luật Điện, phải bảo nàng quản cho tốt!"

"Đúng! Điều tra xem là ai trộm hạc của ta, nhất định phải nghiêm trị!"

Lữ sư tỷ gật đầu nói "Thành, thành! Chờ tông chủ nghị sự xong, ta liền đi một chuyến Phụng Luật Điện."

Nàng lại thuyết phục hai người một lúc, thẳng cho đến khi có đệ tử thông truyền, nói tông chủ đã đến, các nàng lúc này mới ngừng câu chuyện, đi vào chính điện.

Trên chính điện Cực Thiên Điện, có một nữ tử chừng năm mươi tuổi, thân mặc trường sam màu tím, lông mày dài, tóc đen không gió mà bay, thái độ một bộ xuất trần tuyệt thế đang ngồi ngay ngắn, chính là Tiêu Hưng Hòa tông chủ đương đại Huyền Hoa tông.

Đợi đến khi hơn mười vị trưởng lão, chủ sự các Phong trong điện hành lễ xong, Tiêu Hưng Hòa liền đi thẳng vào vấn đề nói "Hôm nay cho mọi người tới, chủ yếu là để thảo luận về việc tranh tài của tông môn."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thấp giọng nghị luận nói "Tranh tài tông môn cũng không phải là mấy chuyện đó sao, có gì để mà nghị luận chứ?"

"Đúng thế a, lần nào cũng vậy, cứ giao cho Vụ Đức Điện là được rồi."

"Ta còn cứ tưởng hôm nay có chuyện đại sự gì, lại là vì việc này..."

Tiêu Hưng Hòa ho nhẹ một tiếng, nói tiếp "Có lẽ mọi người đã nghe nói về việc phát hiện ra Tiên trủng ở phía nam Tây Hải Châu rồi chứ?"

Những người bên dưới gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại đều là buồn bực, bình thường việc Tiên trủng đều do tam Thánh ngũ Tông hoặc tứ Quân xử trí, liên quan gì đến chuyện của Huyền Hoa tông chúng ta chứ?

Tiêu Hưng Hòa nói "Hôm qua ta nhận được một tin, dạo gần đây là do Đồ Thác Sở Lĩnh ma quân đang làm mưa làm gió, tứ Quân cũng khó có thể bứt ra. Cộng thêm việc vị trí Tiên trủng quá gần với thế lực của đại yêu nam vực, tam Thánh ngũ Tông cùng tứ Quân cũng không nguyện vì thế sự mà hao tâm tốn sức.

"Cho nên, sau khi bàn bạc cùng tam Thánh ngũ Tông, đã quyết định đem buổi lễ ‘Huyền Hoàng Lệnh’ long trọng lần này đặt ở trong Tiên trủng để cử hành tranh đoạt! Đồng thời, cũng nói rằng sau khi đi vào Tiên trủng, tất cả các những thứ đoạt được có thể tự lấy đi, coi như là Huyền Hoàng Lệnh khen thưởng."

Sau khi nàng nói xong lời này, trên Cực Thiên Điện lập tức nổ tung.

"Có thể được lấy chí bảo trong Tiên trủng mang đi?! Đó chẳng phải là có thể giành được thánh giai linh bảo sao!"

"Nhiều lần phát hiện ra Tiên trủng, đều là do tam Thánh ngũ Tông hoặc tứ Quân tìm kiếm được, lần này tông môn chúng ta có cơ hội tốt tham gia vào Tiên trủng, nhất định không được bỏ lỡ!"

"Nếu thật sự có thể mang về được một kiện thánh giai, không, cho dù là thiên giai linh bảo, liền có thể làm địa vị Huyền Hoa tông ta lên như diều gặp gió!"

"Chớ nói linh bảo, cho dù là tìm được một ít linh dược, vật liệu trân quý, cũng có thể khiến thực lực tông môn tăng cao..."

Có người còn thận trọng nói "Cấm chế bên trong Tiên trủng rất mạnh, vốn là cực kỳ nguy hiểm, lần này lại còn ở gần yêu tộc, khó có thể đảm bảo rằng chúng nó sẽ không thừa dịp hỗn loạn ám hại tinh anh tộc ta..."

"Đúng vậy, vạn nhất không lấy được chí bảo, mà tổn hại ở bên trong, nhưng là mất mát rất nhiều."

"Không có sự chỉ huy trung gian giữa tam Thánh ngũ Tông, thì nhân thủ các tông phái hay do triều đình phái tới tất cũng sẽ tự ngáng chân mình mà thôi, khó a..."

Vạn trưởng lão đột nhiên tiên lên hai bước, dương tay cao giọng nói: "Trong phú quý ắt có hiểm nguy, không có bất kỳ một tông môn nào có thể cường thịnh ở trong hòa bình yên ổn cả?! Lần này chính là cơ hội hiếm có, Huyền Hoa tông chúng ta nhất định phải nắm chắc lấy mới đúng!"

Tiêu Hưng Hòa vui vẻ gật đầu, đứng lên nói "Những gì Vạn trưởng lão nói vô cùng đúng! Đây chính là cơ hội tuyệt vời cho sự hưng thịnh của tông môn, tuyệt đối không cho phép để mất!"