Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 362: Một tia hy vọng le lói (1)

Đối với Ninh Nghị mà nói, đám người "không có tên" này có lẽ không được hưởng nhiều đãi ngộ nhân quyền cho lắm, nhưng ở Lương Sơn thì đây chính là một bộ phận sơn phỉ tinh nhuệ nhất. Trong suốt một đường chém giết trốn chết vừa qua, bọn họ quả thật đã phát huy tác dụng rất lớn. Sở dĩ những người này được Lương Sơn lựa chọn đi ra chính là vì họ đều là người có kinh nghiệm giang hồ, trên đường vừa trốn vừa bố trí nghi trận, che dấu dấu vết, mới trốn được tới đây. Lúc này họ mới chính thức nghỉ lại xử lý vết thương và thở dốc một trận. Nhưng sau đả kích vừa rồi, toàn bộ mọi người trong và bên ngoài miếu đều có vẻ mất tinh thần.

Khi Chu Vũ và Trương Thuận nói chuyện, Yến Thanh trên người băng bó vải, hai mắt đầy tơ máu cũng từ ngoài cửa đi vào. Chỉ nghe Chu Vũ nói:

- Nghỉ một chút rồi mọi người cùng đi. Trừ việc này ra còn có thể làm gì được chứ?

- Đi? Sự tình trở thành như thế này, sao có thể đi chứ? Các huynh đệ … Trong các huynh đệ rốt cục có bao nhiêu người bị bắt cũng không biết. Hiện tại chúng ta có thể đi đâu?

Người nói lời này chính là Tiểu Ôn Hầu Lã Phương đang bị thương không nhẹ.

Gã cầm Phương thiên họa kích chống xuống đất để đứng lên. Chu Vũ nhìn gã nói:

- Không đi còn có thể thế nào?

- Không nói chuyện đi nữa. Những huynh đệ bị rơi vào tay giặc, chúng ta cũng không đến mức cứ bỏ mặc không quan tâm chứ!

- Nhưng cũng không thể để nhiều người như vậy ở lại đây …

- Ta thấy Thạch Dũng Thạch huynh đệ bị hơn mười người vây quanh trong loạn chiến. Chỉ sợ đã đi rồi …

Tôn Tân hơi chán nản nói.

- Viên ngoại chỉ bị bắt thôi, ta không đi, ta phải trở về.

Yến Thanh đứng ở cạnh cửa nói. Nhân duyên của y ở Lương Sơn rất tốt, huống chi lúc này tuy Lương Sơn chưa nghiêm ngặt trong việc sắp xếp thứ tự, nhưng Lư Tuấn Nghĩa đứng thứ hai là chuyện ván đã đóng thuyền.

Trương Thuận nhìn y hỏi:

- Đi? Đi như thế nào? Lần này chúng ta tập hợp hơn hai trăm người, chẳng lẽ chỉ còn lại hơn bốn mươi người trở về? Còn để Lư nhị ca và những người khác bị bắt à? Chúng ta trở về núi, người khác sẽ nói như thế nào? Người … nhất định phải cứu ra …

- Nơi này không phải phủ Đại Danh, quá xa Lương Sơn, mọi chuyện của chúng ta đám người kia biết gì …

- Mấy huynh đệ họ Nguyễn ở gần đây phải không? Có xa lắm không?

- Không được, nếu gọi đến đây lại chui đầu vào lưới thì sao? Chỉ ba, năm ngày nữa là chúng sẽ đến phủ Khai Phong …

- Vậy có thể làm gì bây giờ? Chu đại ca …

- Ta không đi được, chỉ có thể ở lại chờ thời cơ cứu người … Nhưng các huynh đệ bị thương thì vẫn phải đi về trước, mặc kệ trên núi quyết định thế nào …

Chu Vũ dằn vặt một lúc lâu, rốt cục vẫn biểu lộ thái độ như vậy:

- Chúng ta tuy ít người một chút nhưng cũng dễ hành động đồng loạt. Nhưng Ninh Lập Hằng kia … Yến huynh đệ, ngươi ở đội tàu đã nhiều ngày, có thể hiểu biết một ít gì không?

- Giang Ninh đệ nhất tài tử, người thì các ngươi cũng đã thấy rồi, khoảng hai mươi tuổi. Ta cũng chỉ đối mặt với y một lần, cũng không biết gì nữa hết. Nếu sau này các ngươi không nói thì ta căn bản cũng không biết là y có ân oán với Tịch huynh đệ …

Yến Thanh sắc mặt âm trầm, nói với giọng điệu cứng ngắc. Y hít một hơi rồi nói tiếp:

- Nhưng Chu đại ca nói đúng, hiện tại bọn chúng sĩ khí đang cao, nếu tất cả chúng ta đều ở lại thì sẽ chui vào lưới hết. Ta không đi, nhưng ta nghĩ … Mọi người vẫn nên đi trước đi. Tên Ninh Lập Hằng này không đơn giản, chúng ta đừng để bị y tận diệt.

Y vừa nói hết lời liền quay người muốn đi ra ngoài. Lã Phương ở bên cạnh nói:

- Đùa gì thế chứ? Có cái gì mà không đơn giản? Chỉ là bị tính kế một lần mà thôi, thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Tên kia mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, chúng ta đừng có sợ y. Lã Phương ta không đi, tìm được cơ hội sẽ làm thịt y.

Trương Thuận nói:

- Bọn chúng đi theo đường thủy, nếu muốn kìm chân chúng lại, để ta nghĩ biện pháp đục thủng thuyền của chúng.

- Suy nghĩ kỹ lại đi, hiện tại mà đi thì sẽ trúng mai phục đấy.

Chu Vũ cau mày, cúi đầu nói.

Trương Thuận nhìn y nói:

- Chu đại ca, trong số chúng ta thì người am hiểu mưu tính nhất chính là huynh. Ta không biết, chỉ biết làm những biện pháp khinh suất. Lần này chúng ta chỉ bị nhục nhất thời, nếu huynh có chút ý tưởng gì thì huynh đệ chúng ta luôn tin tưởng huynh nhất.

Gã vừa nói dứt lời thì những người còn lại cũng đều ngẩng đầu lên. Lần này mọi người bị nhục, thoạt nhìn chẳng qua là bị sơ suất một chút mà thôi. Nếu muốn lại mưu tính thì chỉ còn tín nhiệm duy nhất Chu Vũ. Chu Vũ cúi đầu suy ngẫm một chút rồi rốt cục gật đầu:

- Ta biết rồi. Ta vừa nghĩ lại, tên Ninh Lập Hằng kia xem như lợi hại nhưng trên thực tế chỉ là do phòng ngừa quá chu đáo nên mới làm được như vậy. Sau khi Yến huynh đệ lên thuyền, Ninh Lập Hằng kia bị báo ra danh tự mới đột nhiên gây khó dễ, chứng minh lúc trước chỉ là y hơi hoài nghi Yến huynh đệ chứ không phải là do y tính toán không bỏ sót. Nếu không, y chỉ cần không nói gì cả mà cứ ra tay, Yến huynh đệ sẽ trốn không thoát … Có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều. Được rồi, trước hết chúng ta xác định một chút phương pháp để các huynh đệ trở về Lương Sơn, sau đó … lộn trở lại, xem có cơ hội cứu người hay không.

Chu Vũ nói xong liền đứng lên. Lúc này ánh nắng chiều xuyên qua tán cây, chiếu vào cửa miếu. Yến Thanh đi tới, vỗ vai y, nói:

- Cảm tạ!

Chu Vũ cũng gật gật đầu. Những người còn lại liền bắt tay vào chuẩn bị, lau chùi vũ khí, quấn chặt lại băng vải hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi. Đối với bọn họ mà nói, một đêm không ngủ không tính là chuyện gì to tát, nhưng cả đêm chém giết liên tục, sau đó trốn chết cả đoạn đường vẫn khiến mọi người cực kỳ mệt mỏi.

Chu Vũ thì ngồi đó, vừa suy nghĩ những phương án cứu người, vừa bắt đầu viết thư về Lương Sơn, hoặc là thư gửi một số huynh đệ trên đường.

Sự tình lần này có lẽ không thể nói là không có cơ hội lật ngược tình thế, nhưng cũng không có khả năng dễ dàng chấm dứt. Đối với Chu Vũ mà nói, đây chính là một thất bại rõ ràng. Đương nhiên, nếu có thể tìm được đường sống trong tuyệt vọng thì y vẫn có hy vọng gỡ hòa.

Ở Lương Sơn, y cũng không phải là người thuộc phái chiêu an. Hết thảy sự việc lần này có thể nói đều do y giật dây.

Từ sau khi Tống đầu lĩnh lên núi, xu thế nhất quán mà Lương Sơn biểu hiện ra bên ngoài đều có khuynh hướng chiêu an. Đây là nguyện vọng của Tống đầu lĩnh. Mà đại bộ phận mọi người cũng đều biết rằng, nếu có thể chiêu an đương nhiên là chuyện tốt. Dù sao cả đời làm sơn tặc sẽ chẳng có tiền đồ gì đáng nói cả. Suốt một thời gian rất dài, đây dường như là đường ra duy nhất. Mọi người không thuộc phái chiêu an cũng không có gì rõ ràng về tương lai, cũng không có tiếng nói chung gì cả.

Từ sau khi Phương Lạp đánh hạ Hàng Châu, việc này mới có chút thay đổi.

Đối với kẻ đã lăn lộn trong lục lâm từ lâu như đám người Chu Vũ, quy thuận triều đình thật ra cũng không phải là sự việc gì rất kích động lòng người, chỉ có thể nói là lựa chọn duy nhất khi không còn lựa chọn nào khác. Nhưng dưới đại thế cả nam lẫn bắc đều bắt đầu phát sinh nổi loạn thì mọi người rốt cục nhìn thấy một đường hy vọng khác. Hiện giờ Võ triều phía nam phải trấn áp Phương Lạp, phía bắc gặp phải thất bại liên tiếp khi chinh phạt Liêu, bởi vậy cơ bản là không thể quản nổi Lương Sơn Bạc. Ngay cả Điền Hổ, Vương Khánh cũng đều được hưởng lợi. Dưới tình huống này, nếu thật sự có thể khởi nghĩa vũ trang, hô khẩu hiệu Vương hầu, tướng quân đâu phải cứ con dòng cháu giống (đâu phải cứ con vua thì lại làm vua), cũng rất có thể có hy vọng.

Hơn bốn vạn người trên Lương Sơn, đại bộ phận vẫn chỉ là đám lâu la không hề nhìn xa. Đối với bọn họ mà nói, nếu làm sơn phỉ thì đầu tiên vẫn muốn làm sơn phỉ có tiền đồ. Tống đầu lĩnh muốn chiêu an, loại ý tưởng này không thể nói thẳng ra ngoài được. Khi ý tưởng tạo phản bắt đầu trở nên rõ ràng thì toàn bộ Lương Sơn sẽ không thể ngồi bất động được nữa. Lúc này phái người xuống núi chính là vì muốn dương cao cờ hiệu Lương Sơn một cách chính thức.

Mọi người chia quân làm mấy đường, bao gồm cướp ngục ở Giang Ninh, cứu đám người của Phương Lạp bị bắt, sau đó tiếp tục liên hệ với đám người Phương Lạp bị phân tán rải rác khi thành Hàng Châu bị phá. Xét đến cùng, đây chính là muốn sau khi Phương Lạp bại trận thì thuận thế tiếp nhận đám bại binh thủ hạ của y. Thậm chí còn muốn nói cho các nhân sĩ lục lâm khác rằng, Lương Sơn cũng có tiền đồ, dù sao Phương Lạp thất bại còn người thì do chúng ta cứu được. Mà đường của Chu Vũ này chính là muốn tự mình làm một việc để nổi tiếng, chính là cướp Sinh Thần Cương (lễ vật sinh nhật).

Từ trước tới nay, đám người Tống Giang, Ngô Dụng vẫn không muốn xé rách mặt mũi với Hoàng gia. Cho dù lần này phái mọi người đi ra, trong lòng cũng vẫn giữ ý đồ "Sau khi Lương Sơn lớn mạnh thì càng có lợi thế hơn khi chiêu an". Biết ý nghĩ như vậy, Chu Vũ trực tiếp lựa chọn cướp lễ vật sinh nhật. Chỉ cần sau khi thành công để lại thanh danh, mọi người trong phái chiêu an chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận chuyện này. Đây có thể nói là diệu kế giải quyết tận gốc vấn đề, đáng tiếc là vẫn thất bại trong gang tấc.